Trước khi lên đại học Đinh Dĩ Nam chưa bao giờ rời khỏi thôn nhỏ, nơi cậu sinh ra và lớn lên.
Sau khi lên thành phố học đại học, cậu không giống những bạn học đến từ nông thôn luôn tỏ ra ngại ngùng, mà cậu luôn cố gắng thể hiện bản thân mình tốt nhất.
Lần đầu tiên là vào lúc học quân sự đầu năm, nhờ biểu hiện cực kỳ xuất sắc cậu được chọn làm đội trưởng, sau đó khi bầu lớp trưởng nhờ quan hệ tốt, được lòng các bạn học cậu liền trúng cử.
Trong mắt bạn học, Đinh Dĩ Nam gần như là người toàn năng.
Lúc ấy ít nhất phải có ba bạn nữ từng công khai hoặc ngầm theo đuổi cậu.
Nhưng bởi Đinh Dĩ Nam rất sớm đã nhận ra bản thân cậu bị thu hút bởi phái nam, sau đó nhờ hiểu biết hơn mà cậu xác định được mình là gay.
Không thể phủ nhận rằng Hoắc Chấp Tiêu chính là đồng loại đầu tiên mà Đinh Dĩ Nam gặp được.
Sau khi đi làm được một thời gian, trong một lần Đinh Dĩ Nam đến nhà Hoắc Chấp Tiêu đón hắn đi làm.
Cậu chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bắt gặp hai người đàn ông đang khoả thân nằm trên giường, lúc đó cậu thật sự bị sốc như lần đầu tiên cậu phát hiện ra những bạn nhỏ lớn lên trong thành phố đều không biết nấu ăn.
Tuy bên ngoài cậu tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng tâm trạng cậu lúc ý không khác gì chiếc bánh xe đột nhiên thủng lốp này.
Sau khi thay xong bánh xe mới, Đinh Dĩ Nam đem bánh xe bị hỏng cất vào cốp xe nhưng vì cốp xe việt dã cao hơn bình thường, mà cậu lại không chú ý nên làm bẩn luôn chiếc áo sơ mi trắng của mình.
Một lát nữa đến thôn Tam Dương còn phải gặp trưởng thôn cùng các lãnh đạo, nên cậu không thể ăn mặc thế này được.
"Thầy Hoắc, anh lên xe trước đi." Đinh Dĩ Nam vừa lấy nước trong xe ra rửa tay vừa nói với Hoắc Chấp Tiêu.
Sau khi nhìn toàn bộ quá trình thay bánh xe, lúc này hắn mới chịu thua ánh mắt đang nhìn chằm chằm Đinh Dĩ Nam lại.
Hắn đáp một tiếng "Được", rồi mới quay vào ngồi trong xe.
Đinh Dĩ Nam chờ Hoắc Chấp Tiêu vào xe, mới từ từ một chiếc áo sơ mi mới ở trong vali ra, cậu đứng ngay ở đuôi xe thay áo.
Cậu không hề hay biết, Hoắc Chấp Tiêu ở trên xe luôn tỏ ra lười biếng đang nghiêng đầu mà theo dõi nhất cử nhất động của cậu qua gương chiếu hậu.
Hai tiếng sau, cuối cùng hai người cũng coi như đã tới được thôn Tam Dương.
Nơi này so với quê của Đinh Dĩ Nam thì có vẻ lớn hơn một chút, trên đường có rất nhiều xe điện, xe ba bánh đi lại khắp nơi, trường học ở đây hình như cũng mới được sửa chữa lại.
Đinh Dĩ Nam đã rất lâu không về quê, mà nhìn cảnh tượng trước mắt làm cậu không thể tránh cảm giác thân thuộc.
Trưởng thôn Tam Dương và bí thư chi bộ đã chờ hai người rất lâu, nên khi hai người vừa mới xuống xe liền bị bí thư nhiệt tình dẫn vào một quán ăn gần đó.
Lúc làm việc ở thành phố, Đinh Dĩ Nam đã tiếp xúc khá nhiều cán bộ nhà nước, nên cậu cũng nghĩ các cán bộ ở đây ít nhiều sẽ có phong thái giống với các vị cán bộ ở thành phố.
Nhưng Lưu bí thư này lại mộc mạc chất phát hơn so với nhưng gì cậu nghĩ, cách nói chuyện mang khẩu âm địa phương, da dẻ vừa đen vừa thô chắc chắn do quanh năm làm việc ở ngoài đồng ruộng.
"Hai vị muốn ăn gì thí cứ gọi, đừng có ngại nhé." Lưu bí thư vừa rót trà cho hai người vừa vui vẻ nói.
Tuy Hoắc Chấp Tiêu khi ở với Đinh Dĩ Nam luôn kêu ca, chê bai nơi này nhưng thực ra hắn luôn coi đây là cơ hội cho hắn rèn luyện.
"Cảm ơn anh" Hoắc Chấp Tiêu khách khí cầm lấy thực đơn, liếc mắt nhìn sơ qua rồi đẩy qua cho Đinh Dĩ Nam.
Trong thời đại giá cả tăng chóng mặt như hiện nay, ở thành phố chỉ cần đi ra ngoài ăn một món xào nhỏ cũng tốn ít nhất từ 50 đến 60 tệ.
Tuy nhiên, giá cả đồ ăn ở nông thôn vô cùng rẻ, một đĩa thịt kho tàu cũng chỉ mười mấy tệ.
Đinh Dĩ Nam liền gọi hai món mặn, hai món chay và một canh, sau đó nghe Bí thư Lưu nói về tình hình của thôn Tam Dương.
"Thôn chúng tôi có khoảng một trăm hộ gia đình, trên dưới cơ bản toàn người già và trẻ em.
Bình thường bọn trẻ phải đi bộ cả tiếng đồng hồ để đi học, tôi nghĩ nếu thôn chúng tôi có thư viện, mấy đứa nhỏ chắc sẽ thích lắm nhỉ?"
"Tôi hy vọng thư viện của chúng tôi có thể lớn một chút, ít nhất phải có hai tầng, có phòng tự học, để thuận tiện cho việc học của mấy đứa nhỏ".
"Về vị trí xây thư viện, tôi cùng trưởng thôn đã bàn bạc xong, chính là khu đất trống ngay đầu thôn..."
Khi Lưu bí thư giới thiệu về thôn Tam Dương ánh mắt vẫn luôn hướng về Đinh Dĩ Nam, ngay cả khi phục vụ mang đồ ăn đến ông cũng đặt trước mặt cậu.
Mất một lúc Đinh Dĩ Nam mới nhận ra ý của ông, cậu chỉ đành ngắt lời Lưu bí thư lại, rồi chỉ vào Hoắc Chấp Tiêu đang ngồi bên cạnh nói "Lưu bí thư, người này mới là kiến trúc sư".
"Hả?" Lưu bí thư sửng sốt "Vừa nãy nhìn cậu gọi món, tôi cứ tưởng cậu là sếp đó".
Lưu bí thư vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, liền đem hết suy nghĩ trong lòng nói ra.
"Bình thường mọi chuyện đều do cậu ấy quyết định" Hoắc Chấp Tiêu đáp "Còn thiết kế là do tôi thực hiện".
Tuy là vậy, nhưng mọi quyết định của Đinh Dĩ Nam đều dựa theo nhu cầu và sở thích của Hoắc Chấp Tiêu.
"Ngoài nhưng yêu cầu vừa nãy, ngài còn mong muốn gì khác không?" Hoắc Chấp Tiêu nói tiếp.
"Trừ những thứ vừa rồi..." Lưu bí thư suy nghĩ một chút "Bên cạnh thư viện cậu có thể làm thêm một sân vận động nhỏ được không? Dựng một cái cột bóng rổ hay bàn bóng bàn, để bọn nhỏ có chỗ vui chơi".
Sân vận động và thư viện là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt, nếu dựa theo tiêu chí dự án trước đó, thì sẽ là một mức giá khác.
Đinh Dĩ Nam cũng nhận ra được mọi mong muốn của Lưu bí thư đều hướng tới bọn trẻ, bản thân cậu cũng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên ít nhiều cũng hiểu.
Nhưng cậu sợ Hoắc Chấp Tiêu sẽ từ chối nên chủ động nói "Những yêu cầu này đều được".
Hoắc Chấp Tiêu nghe vậy liếc mắt nhìn Đinh Dĩ Nam một cái, nhưng không tỏ thái độ gì xem như chấp nhận.
Thôn Tam Dương không có khách sạn hay nhà nghỉ nào cả, Lưu bí thư dẫn hai người đến khách sạn duy nhất ở trên trấn.
Nói là khách sạn, nhưng thực chất là một toà nhà nhỏ hai tầng, cả tầng một và tầng hai cũng chỉ có tổng cộng mười phòng.
Ông chủ khách sạn và Lưu bí thư là chỗ quen biết, họ chào hỏi nhau một hồi rồi ông lấy chìa khoá từ bàn lễ tân đưa cho Đinh Dĩ Nam.
Đinh Dĩ Nam nhìn chìa khoá trong tay theo bản năng hỏi "Lưu bí thư, còn một chiếc chìa khoá khác đâu ạ?"
"Chìa khoá nào?" Lưu bí thư nghĩ một chút rồi vỗ gáy nói "À, chỗ chúng tôi mỗi phòng chỉ có một chìa khoá, các cậu cần thêm chìa khoá dự phòng sao?"
Đinh Dĩ Nam không cần chìa khoá dự phòng, thứ cậu cần hai căn phòng.
"Tôi tưởng là chúng tôi ở phòng riêng" Đinh Dĩ Nam uyển chuyển nói.
"Ở riêng sao?" Lưu bí thư nhìn về phía chủ khách sạn hỏi "Ông còn phòng trống nào không?"
"Chỗ tôi làm gì còn phòng trống, hai ngày nay có lãnh đạo ở bên trên xuống thị sát mà".
"Thế này thì chịu rồi" Lưu bí tỏ vẻ khó xử "Chỗ chúng tôi có ít phòng quá, hay hai người ở tạm đêm nay? Đợi ngày mai lãnh đạo rời đi, rồi bên tôi sẽ sắp xếp thêm một căn phòng".
Đinh Dĩ Nam không phải ghét bỏ gì căn phòng nhỏ, nhưng cậu lại không thể giải thích với Lưu bí thư chuyện nam nam thụ thụ bất thân được!
"Không cần đâu" Hoắc Chấp Tiêu chủ động lấy chiếc chìa khoá trong tay Đinh Dĩ Nam, hắn nhìn Lưu bí thư rồi nói "Chúng tôi ở một phòng là được"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...