Tẩy Duyên Hoa FULL


Ta dừng bước, nói: “Vậy hãy nói lại lời của ta với người bên trên của ngươi, hắn sẽ tự hiểu.”
Tên lính kia lộ vẻ khó xử, ta không nói nữa, trực tiếp bước ra ngoài.
Sau khi rời đi, Thúy Trúc vẫn luôn căng thẳng nhìn ta, ta không để ý cất bước đi thẳng.
“Tiểu thư…”
Sau lưng truyền đến giọng nóicủa Thúy Trúc, ta không dừng bước, đi tới cạnh xe ngựa mới nói: “Chuyện của Hoa Nhung Châu em không cần xen vào, ta tự có sắp xếp, đợi lát nữa về phủ em hãy đến chỗ quản gia nhận ngân lượng và khế ước bán thân rồi rời khỏi đây đi.

Ta có thể không truy cứu em, nhưng cũng không chứa nổi em nữa.”
Trúy Trúc lập tức quỳ trước mặt ta, lúc này ta mới ngừng bước chân.
Em ấy dập đầu liên tục ba cái, lúc ngồi thẳng lên trán đã rướm máu.

Ta không nói gì nhìn em ấy, mắt em ấy chan chứa nước mắt: “Nô tì phạm sai lầm, chịu đánh chịu phạt không oán một câu, tiền bạc hay khế ước bán thân nô tì đều không cần, chỉ cầu tiểu thư để nô tì ở lại, để thấy… Hoa thị vệ bình an vô sự, sau đó tiểu thư bán nô tì đi cũng được.”
Nước mắt chảy như mưa trên khuôn mặt tựa nhành hoa, quả nhiên chuyện tình cảm là chuyện làm lu mờ tâm trí nhất.
“Được.” Ta vứt lại một chữ rồi bước lên xe ngựa, không nói gì thêm.
Trúy Trúc lau nước mắt, đứng dậy đến bên trái xe ngựa.

Trở về Hoa phủ, ta cho người đi tìm người làm loạn hôm đó, đôi phu thê Lý thị, nhưng không tìm ra tin tức nào.

Khắp kinh thành không một bóng người, cũng không thấy bọn họ về biên thành, không biết do thị vệ của Hoa phủ vô dụng hay bọn họ có bản lĩnh… chạy trốn.
Hoa tướng mấy lần đến hỏi ta trong viện có chuyện gì xảy ra, ta chỉ nói là người bị mưu hại đã được giải đi rồi.

Hoa tướng chỉ coi đó là một người thị vệ, nên không ảnh hưởng gì.
Mà ta, lúc này mới phát hiện quyền thế và quan hệ quan trọng biết bao nhiêu, nếu không có nó, ở nơi này mọi chuyện đến nửa bước cũng khó đi.
Vì vậy ta quyết định tiến cung, lần này đi thẳng tới chỗ Trọng Khê Ngọ.
Trọng Khê Ngọ thấy ta, trong đáy mắt tràn ngập niềm vui sướng, lập tức bỏ tấu chương trong tay xuống.
Ta đi thẳng vào vấn đề, nói: “Người có thể giúp ta tìm lại Lý thương hôm đó không?”
Trọng Khê Ngọ cúi đầu, lát sau mới ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt khiến người ta cảm thấy chua xót: “Khó lắm nàng mới đến tìm ta một lần, ta còn tưởng nàng vì ta mà đến.”
Ta nghiêng mặt tránh ánh hắn của hắn: “Hoàng thượng, chuyện của Hoa Nhung Châu có ẩn tình khác, mà phu thê Lý thị lúc này không một chút tung tích, rõ ràng họ đang chột dạ nên mới không dám lộ diện, có thể thấy được lời bọn họ nói cũng không hoàn toàn là sự thật.

Hoa Nhung Châu không nên cứ bị nhốt thế này.”
“Ta nói cho nàng nghe, tên đầy đủ của hắn là Tề Nhung Châu, nàng vẫn cứ gọi hắn là Hoa Nhung Châu, nàng đang cho ta thấy lập trường của nàng sao?” Thanh âm của Trọng Khê Ngọ ngày càng lạnh.
Ta đành phải mềm giọng: “Hắn là thị vệ của ta, nhiều lần cứu ta trong cơn nguy hiểm, ta há có thể đứng nhìn hắn bị mưu hại, bị oan khuất chứ?”
“Thị vệ?” Trọng Khê Ngọ cao giọng: “Ánh mắt hắn nhìn nàng không giống một thị vệ nhìn chủ nhân chút nào.”
Tay ta không tự chủ được nắm chặt trong tay áo, suýt chút nữa quên mất hắn là Hoàng thượng, trên đời này hắn là người cao quý nhất.

Hắn nói thích ta, dĩ nhiên sẽ không chấp nhận bên cạnh ta có người nào khác.
Trong lòng suy nghĩ hơi nhiều, nhất thời chưa kịp trả lời hắn, cho đến lúc ta bị hắn hung hăng kéo ta lại, ta mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.
Đôi mắt hắn như dấy lên ngọn lửa đốt cháy tim ta, hắn nói: “Hóa ra nàng biết mà vẫn còn để hắn ở bên người, nàng đặt ta ở chỗ nào?”
Hắn vẫn là… Đế vương.
Ta mở to mắt trả lời: “Ta đến để hồi bẩm với Hoàng thượng chuyện liên quan đến… chân tướng của Tề Nhung Châu, chuyện này cũng không hoàn toàn nằm trong việc điều tra của Lâm Giang thị vệ, Hoàng thượng không muốn nghe duyên cớ trong đó chút nào sao?”
Trọng Khê Ngọ buông lỏng tay, quay người nói: “Bên nào cũng cho rằng mình đúng, nàng tin lời của thị vệ nàng, vì sao ta lại không thể tin lời thị vệ của ta?”

Ta đỡ lấy cánh tay vừa bị hắn nắm chặt, hít một hơi thật sâu mới mở miệng: “Hoàng thượng không muốn nghe cũng không sao, vậy ta sẽ mang chứng cứ đến trước mặt người.”
Cách nhờ đến Trọng Khê Ngọ không thể tiến hành được, trong lòng hắn có hiềm khích với Hoa Nhung Châu, tất nhiên sẽ không chịu nghe lời ta nói, cho nên ta chỉ có thể tự mình đi tìm chứng cứ.
“Chỉ là trước khi định tội….

vẫn mong Hoàng thượng đừng ra lệnh gì làm loạn tâm tư.”
Trọng Khê Ngọ vẫn quay lưng về phía ta, ta thi lễ xong vội cúi đầu lui ra.
Lúc đi tới cửa nghe thanh âm của hắn truyền đến: “Thiển Thiển, có khi nào dù chỉ một lần nàng chủ động tới tìm ta, thật sự vì… muốn gặp ta không?”
Tay ta không tự chủ được run lên từng đợt, ta hít một hơi thật sâu mới nói: “Vậy sau này Hoàng thượng làm chuyện gì có thể suy tính chút không, người có rất nhiều phương thức để nói cho ta biết, cớ sao lại lựa chọn… cách đó?”
Nói xong ta cất bước đi thẳng ra cửa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ngước đến khi cổ đã mỏi nhừ mới tiếp tục bước đi.
Vừa mớt ra khỏi cửa cung thì xe ngựa đã bị chặn lại, ta vén mành lên, thấy Trọng Dạ Lan mặc một thân áo bào tím cưỡi ngựa chặn trước đầu xe.
Thấy hắn, ta buông mành xuống ngay, không muốn nhìn hắn thêm một giây phút nào.
Một lát sau thanh âm của hắn ngoài cửa sổ vang lên: “Ta có lời muốn nói với nàng.”
Ta trả lời trong xe ngựa: “Ta đã nói rõ với Vương gia rồi, bây giờ trên đường nhiều người qua lại, Vương gia đừng có có hủy hoại danh dự của ta.”
Sau một lúc lâu giọng hắn mới cất lên: “Ta ở tửu lâu phía trước đợi nàng, dù nơi đó vẫn có người nhưng khá yên tĩnh, người ngoài có biết cũng sẽ không nhiều lời.

Nếu nàng muốn giải quyết chuyện của tên thị vệ kia thì hãy qua đó.”
Tiếng vó ngựa ngoài xe vang lên, Thiên Chỉ nhìn ta, ta nhắm mắt nói: “Đến tửu lâu phía trước.”
Bước vào phòng, Trọng Dạ Lan ngồi xuống, Nam Phong đứng thẳng phía sau hắn.
Cảm giác Thiên Chỉ đang câu nệ, ta nói: “Các ngươi ra ngoài canh cửa đi, không cần đóng lại, vậy sẽ không xem là thất lễ.”
Nam Phong thấy Trọng Dạ Lan không phản đối lập tức chắp tay lui ra cửa.
Ta ngồi xuống cạnh bàn, Trọng Dạ Lan mở miệng trước: “Nghe Nam Phong nói nàng thành toàn cho hắn và nha hoàn của nàng?”
“Đây là chuyện của hai người bọn họ, ta không nhúng tay vào, ta chỉ trả tự do cho Thiên Chỉ thôi, tương lai có ra sao đều là lựa chọn của em ấy.” Ta mở miệng trả lời.
Trọng Dạ Lan dường như nở nụ cười, không đợi hắn nói ta đã cướp lời: “Vương gia vừa mới nói giải quyết chuyện của thị vệ ta, giờ có thể nói cho rõ ngọn ngành không?”
Trọng Dạ Lan bị ta ngắt lời đành nói: “Chuyện của thị vệ nàng ta được cũng nghe phong phanh, ta biết nàng đang điều tra tung tích của đôi vợ chồng thương nhân kia, nên mới khổ tâm suy nghĩ, khó khăn lắm mới lần ra chỗ ở hiện tại của bọn họ.”
“Ở đâu?” Ta vội vàng hỏi.
Trọng Dạ Lan không trả lời ngay, sắc mặt có chút chần chừ.
Bây giờ ta mới bình tâm lại, hắn đã nói bản thân đã khó khăn thế nào, lại còn do dự như vậy, nhất định không dễ dàng đưa tin tức cho ta: “Nói đi, điều kiện trao đổi của ngươi là gì?”
Trọng Dạ Lan ngây ra, một lát sau mới thở dài, nói: “Ta do dự không phải là đang suy nghĩ yêu cầu gì với nàng, ta điều tra tung tích của đôi phu phụ kia, cũng không phải vì muốn ra điều kiện với nàng.”
Ta không nói gì, Trọng Dạ Lan tiếp tục: “Chuyện này không đơn giản, nếu chỉ là một tên thị vệ, ta khuyên nàng đừng nhúng tay vào.”
“Ý của Vương gia là đang muốn ta sáng suốt rút lui, vứt tốt giữ xe, thấy chuyện bất bình phải nhắm mắt làm ngơ sao?” Ta trào phúng nói.
Trọng Dạ Lan cũng không tức giận: “Thị vệ của nàng đã từng giết người, không được tính là oan uổng.”
“Giết người cũng phải xem là giết người như nào, Vương gia có dám nói mình chưa từng giết nửa mạng người không?”
Trọng Dạ Lan đột nhiên khẽ cười, nói: “Ta không biết nàng nhanh mồm nhanh miệng như vậy từ khi nào đấy.”
Không để ý lời trêu chọc của hắn, hỏi lại: “Vậy nên, đôi phu phụ kia hiện tại đang ở nơi nào?”
Trọng Dạ Lan thu lại nét tươi cười: “Cũng được, để nàng tự mình đi… cũng tốt thôi.

Căn nhà ở Thành Nam có một hộ viện bỏ hoang, vài ngày trước đột nhiên có người ở.”
“Đa tạ Vương gia, ta nhất định sẽ không quên phần ân tình này.” Ta đứng dậy hành lễ.
“Không cần, nàng cứ coi như là ta đang trả lại… ơn cứu mạng của nàng.”
Trọng Dạ Lan đứng thẳng dậy, chỉnh lại thân ngọc nhìn ta, cười một cách bình thản.
Ta cũng không do dự mỉm cười: “Được, vậy chúng ta đã thanh toán xong.”

Đang lúc chuẩn bị cáo từ, Trọng Dạ Lan chợt nói: “Đáng lý ra những lời này ta không nên nói, nhưng trong hoàng cung… tranh đấu quá nhiều, mà trước nay nàng luôn mong một cuộc sống bình lặng, không nên nhập cung.”
“Ta nói muốn nhập cung khi nào?” Ta hỏi lại.
Trọng Dạ Lan không đáp lời, hắn nhìn ta: “Nàng và ta cũng xem như… đã từng quen biết, nếu nàng đã khăng khăng không muốn ta che chở, ta cũng không cưỡng cầu.

Ngày sau một khi nàng có chuyện có thể tới tìm ta, ta sẽ không ngồi yên.”
Tâm tư ta xoay vòng vài cái, nhoẻn miệng cười: “Vậy cảm tạ Vương gia.”
Từ trong tửu lâu bước ra, Thiên Chỉ đang đỡ ta lên xe ngựa, lên được một nửa chợt nghe thấy một tiếng gọi: “A Thiển.”
Ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trọng Dạ Lan đang đứng bên cửa sổ trên lầu hai nhìn ta, ta cũng nhìn về phía hắn, một lúc sau mới nghe hắn nói thêm: “Tạm biệt.”
Thanh âm không lớn nhưng ta vẫn nghe được, cúi đầu cười một tiếng, ta trực tiếp bước thẳng lên xe, không đáp lại một lời.
Hoa Thiển đã từng yêu hắn, hắn cũng vì ân cứu giúp mà dao động, hiện giờ chúng ta đều đã thấy rõ, phần lớn nữ tử thường dùng cảm tính để đàm phán, còn phần lớn nam nhân lại dùng lí trí.
Trở về Hoa phủ, mãi đến khi sắc trời trở tối ta mới xuất phủ, đi thẳng đến địa điểm Trọng Dạ Lan cho ta, quả nhiên là một tiểu viện không đáng chú ý đến, ngay cả thủ vệ cũng không có.
Thương nhân từ ngoài vào không quen ở lại kinh thành, họ sẽ ở tại khách điếm, nếu có tiền sẽ mua lại một viện nào đó, chuyện này sẽ được ghi chép lại.

Phải khen bọn họ trốn trong viện hoang phế này nên thị vệ của Hoa phủ mới không tra ra được tung tích.
Thị vệ dưới trướng ta đi vào, nhưng bên trong không thấy một bóng người, trong lòng ta không khỏi cảm thấy kì lạ.
Nghe thấy tiếng mở cửa trong nhà, một nam tử đi ra, thấy chúng ta liền hoảng hốt, ngay tức khắc đóng cửa lại.
“Phá cho ta.” Ta ra lệnh, thị vệ lập tức hành động.
Chỉ mất chút thời gian thị vệ đã giải hai người đến trước mặt ta, chính là đôi phu phụ kia.

Nếu đã là thẩm phán, thì nên có phong thái của một thẩm phán.

Đốt lửa trong viện lên, ta tìm một cái ghế ngồi xuống rồi mới nhìn về phía hai người đang quỳ dưới đất kia.
Phụ nhân kia vẫn còn nhớ rõ ta, bà ta mở miệng: “Đêm khuya quý nhân tới cửa muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu? Người chết không thể đối chứng?”
Ta nhìn bà ta, nói: “Nếu ta muốn giết người diệt khẩu, ngươi nghĩ ngươi còn thời gian quỳ gối ở đây nói chuyện sao?”
Mắt phụ nhân kia đảo láo liên, xem ra có vẻ không an phận, ta phủ đầu chiếm lợi thế: “Hôm đó trên phố ngươi vô duyên vô cớ đặt điều, ta nhất thời thiếu quan sát mới để ngươi chạy mất, bây giờ đến tính toán sòng phẳng với ngươi.”
“Lời ta nói từng câu từng chữ đều là thật, không hề vu oan giá họa.” Phụ nhân kia vẫn mạnh miệng.
“Nếu ngươi nói thật, các ngươi đã sớm đến công đường tranh cãi rồi, sao đến mức phải chạy đến nơi bỏ hoang này?” Ta nhận chén trà từ tay Thiên Chỉ, hơi nóng từ chén trà bốc lên – cũng không biết nha hoàn này tìm được ở đâu.
Vợ chồng Lý thị lén nhìn nhau, vẫn không nói tiếng nào, ta giả bộ lơ đãng nói với thị vệ: “Trói bọn họ lại cho ta, đánh gãy hai chân trước, tránh họ có ý định bỏ trốn nữa.

Dám can đảm bôi nhọ phủ tể tướng, ta nuốt không trôi cục tức này.”
Thấy thị vệ như muốn động thủ, phụ nhân kia tranh thủ nói: “Xin quý nhân minh xét, ta cũng không dám khiến phủ tể tướng thêm ngột ngạt.”
“Còn nói không dám, Tề Nhung Châu là thị vệ của ta, các ngươi nói hắn như vậy không phải dang đánh vào mặt ta sao? Còn đứng đó làm gì? Mau ra tay.” Ta nghiêm mặt quát lớn, thị vệ lập tức tiến lên trói lại.
Phụ nhân kia thấy mình bị trói bắt đầu kêu khóc: “Quý nhân tha mạng, là tiểu súc sinh nhà Tề gia làm điều ác trước… chúng ta chỉ là được người mời đến….”
“Im miệng.” Nam tử kia thấy phụ nhân vạ miệng, vội vàng mở miệng chặn lại.
Ta nheo mắt, phất tay ra hiệu thị vệ lui xuống trước, cười lạnh: “Ta biết có người mời các ngươi đến, các ngươi không cần ấp a ấp úng, ta không hỏi vấn đề này.

Có điều các ngươi đã sai trước mà vẫn còn giá họa … Tề Nhung Châu, lần này ta đến đòi lại công đạo cho hắn.”
Phụ nhân kia lết đầu gối mấy bước, bị thị vệ cản lại mới nói: “Quý nhân, từng câu chúng ta nói đều là thật, thật sự không phải bịa đặt, đúng là tên tiểu tử Tề gia kia đã hại công công.”

“Ngươi còn có mặt mũi nói điều này sao, người công công kia là ai còn cần ta nhắc tới?” Ta đặt chén trà trong tay xuống.
Đôi phu phụ kia giật mình một cái, ta thấy vậy nói tiếp: “Tề Nhung Châu không truy cứu các ngươi, các ngươi còn chạy tới trả đũa, hẳn là cảm thấy may mắn lắm.

Nếu tên công công kia còn sống, ta bảo đảm kết cục của hắn sẽ càng thảm hơn.”
Đôi phu phụ giờ đã thấp thỏm lo âu, ta hơi mềm giọng: “Nhưng chuyện này chỉ là tội của tên công công đó, ta sẽ không liên lụy đến các ngươi.

Nhưng các ngươi cần đến nha môn nói cho rõ, biết sai thì sửa, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
“Chuyện này….” Phụ nhân kia lén nhìn nam tử bên cạnh, cứ mãi ấp úng.
Ta thấy vậy nhướn mày: “Thế nào? Còn không đồng ý sao, thấy ta dễ nói chuyện hơn nha môn sao?”
“Không phải đâu quý nhân, chỉ là sợ lời chúng ta nói cũng vô ích thôi….”
Phụ nhân kia còn chưa nói hết đã bị nam tử chặn họng, ta nhíu mày mở miệng: “Đây là lần tứ hai ngươi cản nương tử nhà ngươi nói chuyện rồi, thật sự coi như ta điếc không nghe thấy sao?”
Trong ánh mắt nam tử kia hiện lên tia hoảng hốt, hắn bình tĩnh lại mới nói: “Quý nhân vừa vào cửa đã trói lại đòi đánh đòi giết, căn bản là không muốn nghe sự thật, chúng ta nói nhiều làm gì.”
Ta thu lại dáng vẻ ngang ngượng, nhìn chằm chằm nam tử kia, nói: “Ta biết sự thật rồi còn muốn hỏi gì nữa, các ngươi vì dục vọng của bản thân mà đổi trắng tay đen lừa gạt người khác.

Ta đã cho các ngươi cơ hội nói cho rõ ràng, cũng là cho các ngươi chút hi vọng sống.

Nhưng các ngươi cứ ngoan cố không chịu nói, vậy ta cũng không ngại dùng chút thủ đoạn nhỏ để các ngươi sẵn sàng nói ra sự thật.”
Nam tử kia nói: “Quý nhân các người ai cũng như nhau, không bao giờ chịu nghe người khác nói, chỉ biết đến bản thân mình.”
Ta sững sờ, trong lòng chợt thấy chợt chột dạ, hỏi: “Có ý gì?”
“Chúng ta sống ở biên thành rất tốt, nếu người nói phụ thân ta… thế nào, chính chúng ta cũng rõ, cứ xem như hận Tề Nhung Châu đi, nhưng khi biết thân phận của hắn, bọn ta tránh còn không kịp, chứ đừng nói đến chuyện chủ động từ xa chạy tới đây?” Lúc này nam tử kia mới than khóc kể lể.
Ta bỗng nhiên cảm thấy tay chân trở nên lạnh buốt, trong lòng trống rỗng.
Nam tử than khóc mệt rồi, mới quỳ xuống: “Chúng ta chỉ là những người ham sống sợ chết, lúc trước ta cũng đã nói rõ… chuyện xảy ra, nói thẳng là không truy cứu chuyện năm xưa nữa, nhưng lại còn bị người tới bắt phải đi xác nhận.

Chúng ta muốn rời kinh thành, nhưng lại sợ trở về sẽ liên lụy đến người nhà, mới tạm trốn đi đợi câu chuyện đi đến hồi kết rồi mới tính tiếp.

Cho nên, nói hay không nói… đều vô dụng.

Cho tới bây giờ chúng ta chưa từng có quyền lựa chọn.”
“Ý của các ngươi là cho dù các ngươi có nói chân tướng thì vẫn sẽ có người để các ngươi đến trước đúng không?” Ta kiềm chế cánh tay đang run rẩy, nói.
Vẻ mặt nam tử vẫn có chút hoài nghi, ta nói tiếp: “Các ngươi chỉ cần trả lời có phải hay không, trả lời xong ta sẽ tự xử lí việc này, coi như chưa từng gặp, đưa các ngươi rời đi.

Nếu dám nói láo, cho dù người nhà ngươi ở biên thành ta cũng sẽ bắt về hỏi tội.”
Một lúc sau nam tử kia mới lên tiếng: “Không dám không dám, từng câu tiểu nhân nói đều là thật.”
Dưới chân ta như mềm nhũn, miễn cưỡng đứng thẳng người đi ra ngoài, thị vệ thấy vậy cũng đi theo, bỏ lại hai người kia trong viện.
Là ta đã lầm, cho rằng chỉ cần có người tới nói chân tướng thì có thể làm rõ ai phạm tội.

Hóa ra ngay từ đầu, Hoa Nhung Châu có tội hay không không phải chuyện ta có thể định đoạt được.
Ra khỏi viện đã thấy cạnh xe ngựa ta có một thân ảnh, là Mục Dao.
Nàng thấy ta đi đến thì cất lời: “Ta biết hôm nay ngươi sẽ đến đây, cho nên mới cố ý đợi ngươi ở chỗ này.”
“Lên xe ngựa rồi nói.”
Ta trả lời, vì ta sợ mình sẽ đứng không vững.
Trên xe ngựa chỉ có ta và Mục Dao, nàng nói: “Ta biết ngươi… đã thả hắn đi, ngươi nói chắc chắn, ta đặc biệt tới tìm ngươi nói chuyện…..

Ngươi có đang nghe ta nói hay không?”
Mục Dao nhíu mày nhìn ta, nhưng ta vẫn đang thấy toàn thân rét run, nói: “Hôm nay thân thể ta khó chịu, e rằng không có sức nghe ngươi nói chuyện.”
Mục Dao chỉ trầm mặc trong chốc lát, nhưng cũng không rời đi: “Ta cũng không muốn dây dưa quá nhiều với ngươi, hôm nay nói rõ ràng một lần đi, về sau không cần gặp lại nữa.”
Ta không đáp lời, nàng nói tiếp: “Ta đã nghĩ thông suốt rồi, cứ coi như trong lòng A Lan có ngươi, ta cũng không trốn tránh nữa, ta sẽ chứng minh cho hắn xem người thật lòng với hắn bây giờ là ai.


Bởi vậy, ta không cần ngươi nhường cho ta.”
“Vì sao mà đến giờ phút này ngươi vẫn còn lo nghĩ chuyện này?”
Ta đón ánh mắt khó hiểu của Mục Dao: “Cho tới giờ không phải là ta nhường cho ngươi, mà là hắn lựa chọn ngươi, trên vách đá như nào, thì hiện tại cũng như vậy.”
Mục Dao sửng sốt hồi lâu, nhìn ta bằng ánh mắt soi xét, ta thản nhiên để mặc nàng nhìn, cuối cùng nàng mở miệng, không còn đề cập đến chuyện này nữa: “Trước đó là ta ngu muội nên làm chuyện sai lầm, có điều huynh trưởng ngươi cũng phải là người vô tội.

Hiện giờ ta đã hiểu, mọi chuyện trên thế gian này đều không thể nói rõ, ai đúng ai sai tùy vào suy nghĩ của từng người.

Sau này… ta sẽ không nhắm vào Hoa phủ nữa, chỉ cần các ngươi không động vào ta, ta sẽ coi các người như người xa lạ.”
Thấy Mục Dao đang có ý cầu hòa, trong lòng ta không nhịn được có chút vui mừng, sau một lúc mới miễn cưỡng nặn ra một mụ cười: “Được.”
Mục Dao đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc xuống xe ngựa còn nói thêm: “Phong thư hôm đó ta gửi cho ngươi, ngươi đọc rồi chứ?”
Ta gật nhẹ đầu, nhưng không đáp lời.

Mục Dao thoáng nhìn ta: “Dù không biết ngươi động đến… người trong hậu cung kia thế nào, ta chỉ khuyên ngươi một câu, xem như là vì… hắn.

Trèo cao quá cũng không tốt, chỉ sợ lại mất mạng.”
Không đợi ta đáp lời, Mục Dao đã bước đi.

Một lát sau Thiên Chỉ mới lên xe, em ấy thận trọng nhìn ta.
Ta nhắm mắt lại vờ như không có chuyện gì, lúc sau mới mở miệng: “Ngày mai theo ta đến nhà lao.”
Thiên Chỉ nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, sau đó chúng ta không nói gì suốt cả đoạn đường.
Trong nhà lao, Hoa Nhung Châu tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt hơn trước một chút, vết thương cũng không tăng thêm.

Tên lao ngục này sợ đánh rắn động cỏ nên không dám lạm dụng tư hình.
“Sao tiểu thư lại tới đây?” Hoa Nhung Châu mịt mù nhìn ta.
Ta không câu nệ tiểu tiết ngồi trước mặt hắn, nói: “Ta đã gặp vợ chồng nhà Lý thị kia.”
Người Hoa Nhung Châu cứng đờ, ta thở dài: “Là ta đã liên lụy tới ngươi.”
Đưa tay xoa đầu Hoa Nhung Châu, hắn vẫn không hiểu chuyện gì, ta nói: “Có điều ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ cứu ngươi ra, không tiếc… bất cứ giá nào.”
Hoa Nhung Châu kéo tay ta trên đầu hắn xuống, nhưng không buông tay ra mà nắm thật chặt: “Ta… đối với tiểu thư, rất quan trọng sao?”
Khuôn mặt vẫn mang nét trẻ con, có điều trong ánh mắt đã lộ ra cảm xúc của bản thân.
Ta không rút tay về, mặc hắn nắm lấy: “Ừ, quan trọng.”
Hoa Nhung Châu cười, dáng vẻ tươi cười như nắng sưởi ấm lòng ta.
Người ta vẫn luôn xem như trẻ con lại là người luôn đứng sau ta, chưa bao giờ thay đổi, chính vì hắn luôn như thế, nên mới phải..

tội.
Ta nhẹ giọng: “Ta đã đuổi Thúy Trúc đi rồi.”
Hoa Nhung châu nhướng mày, trên mặt mang vài phần lạnh lẽo: “Liên quan gì đến ta? Cớ sao lại muốn nói cho ta biết?”
Tên này trở mặt đúng là nhanh thật.
“Thiên Chỉ đã muốn lập gia đình, người bên cạnh ta ngày càng ít.” Ta cúi đầu nói, cảm giác tay hắn siết chặt tay ta, ta mới nói.
“Đợi ngươi ra ngoài rồi, ta với phụ mẫu sẽ rời khỏi kinh thành này.

Lần này đi không phải là ‘áo gấm về quê’.

Định không mang theo nhiều nô bộc, cũng không có nhà cao cửa rộng, nói không chừng còn phải thắt lưng buộc bụng.

Ngươi còn muốn theo ta không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui