Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Tả Húc chọn ở tại một
khách sạn năm sao. Nhưng vì sao hắn không chọn ở phòng trăng mật? Thật ra Tả
Húc đã nghĩ kĩ rồi, tay hắn bị thương, lỡ như Lương Ưu Tuyền trong lúc đang ngủ
đột nhiên nổi giận, lại bò xuống đi đến giường hắn đánh lén hắn thì chết. Bởi
vậy chọn hai giường, như thế lúc Lương Ưu Tuyền bước đến chỗ hắn còn mất vài
bước chân, thế có thể khiến cô suy nghĩ lại việc đánh hắn.

(Suy nghĩ sâu sắc thật = =)

Sau khi bước vào phòng,
Tả Húc đi tắm, còn Lương Ưu Tuyền gọi đến quầy tiếp tâm hỏi thăm xem quanh đây
có bác sĩ nào không. Nhân viên của quầy tiếp tân lập tức thông báo cho cô số
điện thoại của phòng khám tư nhân gần nhất.

“Bác sĩ Cổ nghe.” Giọng nói khóp chịu của một nam bác sĩ vang lên.

“…” Lương
Ưu Tuyền sửng sốt trong một giây “Xin chào, xin hỏi anh có thuốc
trị thương ngoài da không ạ? Như vết dao cứa chẳng hạn.”

“Tiểu thư này, tôi là bác sĩ tâm lý. Nhưng
nói cô nghe, những vết thương còn chảy máu khó khép miệng hơn đấy.”

“Ah, vậy anh có thuốc cầm máu không ạ?”

“…” Đối
phương không thèm trả lời nữa, dập máy luôn.

Lương Ưu Tuyền cầm ống
nghe, đứng hình vài giây, sau đó gọi lại cho quầy tiếp tân, lễ phép hỏi địa chỉ
phòng khám đó. Sau đó, sắc mặt u ám bước thẳng đến phòng khách.

Cô bấm chuông đến năm
phút, đối phương mới chậm rãi mở cửa. Người đàn ông kia gãi gãi mái tóc rối nói “Xin lỗi, sáng
mai chúng tôi mới mở cửa, 9h sáng.”

Lương Ưu Tuyền nghe được
giọng nói của hắn, lập tức chặn cửa lại chất vấn “Vừa rồi anh treo điện thoại của
tôi?”

“A?… Ah, thật xin lỗi, tôi đang ngủ.” Anh ta tiện tay lôi ra một tấm danh thiếp “Nếu
cô có vấn đề về tâm lý cứ tìm tôi, tôi sẽ giảm 80% giá cho… A? Chúng tôi đóng
cửa rồi…”

Lương Ưu Tuyền không thèm
nhận tấm danh thiếp của anh ta, đẩy cửa ra bước thẳng vào “Phòng khám làm
sao có thể không có thuốc cầm máu được chứ, cho dù không phải để bán thì anh
cũng phải có lúc bị thương chứ.”

“…” Anh
ta nghiêng đầu nhìn cô, thông qua cử động giọng nói, kết luận“Cô là
cảnh sát.”

Lương Ưu Tuyền giật mình,
sờ sờ má mình trong vô thức “Cái này cũng viết lên mặt à?”

Người đàn ông đó giơ năm
ngón tay lên “Thứ
nhất, không người phụ nữ nào lại đến tìm người khác tận cửa chỉ vì một cú điện
thoại bị treo; thứ hai, khi nói chuyện cô có thói quen khẽ nhếch môi, nhất định
là một nhân viên nhà nước; thứ ba là tự ý xông vào nhà người khác, thế là đủ

biết công việc thường ngày của cô ra (xỏ xiên thật *lăn lộn*);
điểm thứ tư, sau khi bước vào nhà lập tức nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ở con
dao gọt hoa quả trên bàn một giây; còn thứ năm, điểm này khiến tôi 100% chắc
chắc thân phận của cô…” Anh ta ung dung
giơ một ngón tay nữa “Lúc cô đi qua tôi, tôi nhìn thấy… cảnh huy
của cô ở túi quần lộ ra một nửa!”

“…” Lương
Ưu Tuyền thật có lòng đánh cho anh ta một trận.

Anh chàng kia lười biếng
nằm trên sô pha, nói “Thật
ra tôi có một lộ Vân Nam bạch dương nguyên đai nguyên kiện, giá 200 tệ.”

“?!… Anh ăn cướp đấy à? Bên ngoài tiệm
thuốc chỉ bán 40 tệ là cùng.”

“Đúng rồi, tôi chính là gian thương, xem
ra giao dịch không thành rồi.” Anh
ta làm tư thế mời, cười nụ cười đểu giả.

Lương Ưu Tuyền tức giận
lôi 200 tệ ra đập lên bàn “Lấy thuốc ra đây.”

Anh ta giơ cao Mao chủ
tịch* lên soi soi, sau đó nhíu mày, đẩy cửa phòng thuốc ôm hòm thuốc ra. Lương
Ưu Tuyền tò mò xem xét, lập tức nổi giận. Bên trong đó có ít nhất mười hộp
thuốc Vân Nam bạch dược còn nguyên.

(* là tiền TQ)

Vì vậy, cô vươn tay ra
cầm một lọ thuốc, băng gạt, tăm bông, các loại thuốc trừ độc… Ánh mắt trợn
trừng lên nhìn tên kia như muốn nói: Anh dám đòi thêm tiền à!?

Tên đó vô tội nhún vai,
thấy cô vừa xoay người tính bỏ đi liền la lên“Lương Ưu Tuyền, cô thật sự không nhớ tôi
nữa à?”

Lương Ưu Tuyền buông lộ
thuốc, chăm chú nhìn khuôn mặt người đàn ông kia dưới ánh đèn. Quả thật quen
quen, nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu.

Anh ta đeo kính lên, nói “Giờ nhớ ra
chưa?”

“…”

“Tôi là bạn học của Lâm Trí Bác, Cổ Ngọc.”

“… Con ba ba*?”

(Con ba ba 甲鱼 và Cổ Ngọc 贾玉 gần âm, 1 cái là ‘jiǎ yú’ còn 1 cái
là ‘jiǎyú’)

“Cổ Ngọc! Cổ Bảo Ngọc bỏ chữ Bảo.” Cổ Ngọc ôn nhu cười, nhét 200 nhân dân tệ lại túi cô.

Lương Ưu Tuyền cuối cùng
cũng nhớ được anh chàng này là ai. Không phải cô đãng trí, mà là lúc trước cô
đã quyết sẽ quên hết những chuyện liên quan đến Lâm Trí Bác đi. Huống chi Cổ

Ngọc thay đổi rất nhiều, từ một con mọt sách biến thành một thanh niên rất thời
thượng.

Cô Ngọc vừa muốn mở
miệng, Lương Ưu Tuyền đã giơ tay lên ngăn lại“Không cần hỏi tình trạng của tôi với Lâm
Trí Bác, chúng tôi chia tay rồi.”

Không khí dừng lại khoảng
ba giây.

“Thật tốt quá, nghĩa là giờ cô độc thân?” Cổ Ngọc mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng. Lúc trước anh
đã chú ý đến Lương Ưu Tuyền, không ngờ tên tiểu tử Lâm Trí Bác kia nhanh chân
chiếm được. Ai, thật là đáng tiếc… Lương Ưu Tuyền rõ ràng chẳng có ấn tượng gì
với mình.

“…” Lương
Ưu Tuyền thấy sự hào hứng này có phần vô lý, vội cầm đống thuốc và danh thiếp
của Cổ Ngọc lên “Hôm khác đến tìm anh sau nhé.”

Cổ Ngọc lễ phép chặn
đường cô lại “Cho
tôi phương thức liên lạc đi.”

Lương Ưu Tuyền bắt người
tay ngắn*, đọc số điện thoại của mình, sau đó nói rằng có chuyện quan trọng,
vội rời đi.

(* dễ bị bắt nạt)

※※

Lương Ưu Tuyền bê đống
dược phẩm về khách sạn, thấy Tả Húc đã sống dở chết dở nằm bên giường “Ôi, giờ mới về…
Máu anh chảy khô rồi em mới quay lại là sao…”

Lương Ưu Tuyền trong lòng
đang rối loạn, không nghe được hắn lải nhải cải gì, đến ngồi xổm bên giường
giúp hắn băng bó.

“Em đang nghĩ gì đó?” Tả Húc nhìn được sự lạ thường của cô.

“Nếu không gặp anh em sẽ chẳng phải gặp
lại người quen cũ. Anh quả nhiên là khắc tinh của đời em mà.”

“Thế còn không tốt sao? Em có thể cùng bạn
cũ ôn lại kỉ niệm xưa, tránh để tính tình càng quái gở hơn. A… nhẹ tay chút…”

“Đó đều là những người em không muốn gặp!
Lâm Trí Bác, Tiếu Hồng, giờ lại đến bạn cũ của Lâm Trí Bác. Phiền chết được!”

Tả Húc cười không trả
lời, nhặt tấm danh thiếp trong đống dược phẩm lên xem xét “Cổ Ngọc… Bác sĩ
tâm lý, tên đó hả?”

“Ừ. Anh ta thay đổi nhiều thật, cao hơn,
đẹp trai hơn, xuất sắc hơn… Nếu không phải tự giới thiệu thật không nhận ra
nữa.” Lương Ưu Tuyền vừa nói vừa cắt băng.


Tả Húc không thèm để ý,
liếc mắt sang bức ảnh nho nhỏ ở bên trái danh thiếp. Nụ cười rạng rỡ như ánh
mắt trời, là một tên trí thức đẹp trai.

Hắn thừa dịp Lương Ưu
Tuyền đang cất dọn đống băng gạt, ném danh thiếp vào thùng rác.

“Em đi tắm đi, để anh cất cho.”

Lương Ưu Tuyền gật đầu,
mệt mỏi bước vào nhà tắm.

Trong mắt Tả Húc xẹt qua
tia giảo hoạt. Lương Ưu Tuyền có một thứ mà tuyệt đối hắn không bao giờ muốn
chia sẻ cho người khác, chính là làn da trắng như tuyết, không chút tỳ vết của
cô. Nhưng bình thường cô che rất kín, ngay cả hắn cũng chỉ mới được nhìn trong
đêm đó.

Tốc độ tắm táp của Lương
Ưu Tuyền rất nhanh, chưa đến một phút (???) đã ra khỏi phòng tắm. Cô vươn vai
một cái, nhào xuống cái giường còn lại, hình như vừa nằm xuống đã ngủ luôn.

“…” Tả
Húc nghe được tiếng thở đều đều, liền hít một hơi, bước xuống giường, rón rén
đến trước mặt cô nói “Này… tóc em chưa khô đâu, ngủ thế sẽ ung
đầu đấy.” Hắn lay lay vai của cô. Quan
tâm là giả, thực chất là muốn đánh thức cô.

Lương Ưu Tuyền mơ mơ màng
màng gật đầu, nghiêng người ôm chăn ngủ tiếp.

“…” Tả
Húc nhíu mày “Hay anh giúp em sấy nhá?”

“Ừ…” Lương
Ưu Tuyền vô ý thức giơ ngón cái lên, quay xuống nằm sấp bên gối.

Vù vù vù vù vù!… Tả Húc
bật chế độ max của máy sấy, mạnh mẽ dí vào gáy cô, nhanh lên, dậy đi!

Lương Ưu Tuyền không phải
không thấy bị quấy nhiễu, mà là từ hôm qua đến giờ cô ngủ chưa được năm tiếng,
hơn nữa lúc chạy đến chợ thú cảnh, trả thù, phá xe cùng các loại đánh nhau kia
đã tiêu hao rất nhiều thể lực, thật sự mở mắt không nổi.

Tả Húc thấy làm cách nào
cũng vô dụng thì rất chán nản, thất vọng thở dài, dứt khoát làm người tốt đến
cùng, giúp cô sấy nốt mái tóc.

Từng sợi tóc được sấy khô
rơi bên gối, mùi thơm nhè nhẹ, trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, chúng làm
Lương Ưu Tuyền dịu dàng hơn hẳn.

Tả Húc ngồi xổm gần đó
nhìn cô, hơi thở cô rất nhẹ, nhẹ nhàng thổi đến lông mi hắn. Thật ra bộ dạng
yên tĩnh của cô bé này rất dịu dàng, Tả Húc thầm nói trong lòng.

“Trí Bác…”

Lương Ưu Tuyền thì thào
nói mơ, kêu tên bạn trai cũ, khóe miệng nhếch lên vui vẻ. Cổ Ngọc xuất hiện làm
cô lại nhớ đến mối tình đầu. Trong mơ, hai người quay lại thời điểm yêu nhau
cuồng nhiệt, Lâm Trí Bác cùng cô chầm chậm bước ven bờ sông, ánh nắng tươi sáng,
bốn phía ngập tràn ngũ thải ban lan* hoa tươi.

(* là năm màu vàng, xanh, đỏ, đen, trắng)




Tả Húc một khuỷu tay đặt
vên giường, tay kéo căng da mặt. Hắn không biết mình không muốn nghe Lương Ưu
Tuyền gọi tên bạn trai cũ trong mơ, càng không nghĩ tới tâm trạng lại trở nên
khó chịu như vậy.

Hắn vươn người, hôn lên
đôi môi cô, đầu lưỡi tìm cách vươn vào trong khoang miệng… Không thể không thừa
nhận, Lương Ưu Tuyền là một sự hợp nhất hoàn hảo. Có đủ sự nhạy bén, thông minh
và võ nghệ, nhưng mà một khi cởi bỏ lớp vỏ cảnh sát thì lại là một cô gái ngốc
nghếch đến lạ.

Cô gái này có thể hận hắn
đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà những lúc nguy cấp lại không ngần ngại
đứng ra che chắn cho hắn.



Lương Ưu Tuyền cảm thấy
đầu lưỡi run lên. Cô nhíu mày, trong vô thức đẩy Tả Húc ra, nhưng mà cô càng
giãy dụa càng phản tác dụng. Tả Húc một tay giữ chặt gáy cô, càng hôn sâu hơn.

“A…?…” Lương
Ưu Tuyền nheo mắt lại, khi nhìn rõ khuôn mặt Tả Húc lập tức tỉnh mộng, vội đánh
thật mạnh vào ngực Tả Húc.

Tả Húc mất thăng bằng ngã
xuống, ngồi một góc vừa xoa ngực vừa cười xấu xa. Lương Ưu Tuyền lau lau khóe
miệng “Anh
có biết đây là phạm tội không hả?!”

“Em nói xem, anh phạm tội gì?” Tả Húc mím môi cười cười.

“Anh!… Em!… Chúng ta chưa đăng kí kết hôn,
anh không có quyền chạm vào em!” Lương
Ưu Tuyền tức giận đến nói năng lộn xộn, trên mặt Tả Húc rõ ràng đang viết bốn
chữ “lẽ thường tình mà”.

“A, thế nghĩa là em không muốn cưới anh
rồi?” Tả Húc quay về giường, nằm sấp xuống, chống cằm vẻ
buồn rầu.

“Đương nhiên phải cưới. Nhưng mà em đâu
nói anh có thể ôm hôn mình chưa?” Lương
Ưu Tuyền giơ chân lên đá vào mặt hắn, đương nhiên cô không dùng sức, chỉ là cố
sức ra vẻ đang hành hạ kẻ dưới.

“…” Tả
Húc không ngờ cô lại ra chiêu như vậy, nhanh nhẹn nắm cổ chân cô kéo về phía
trước, khiến Lương Ưu Tuyền ngã xuống giường.

Bịch! một tiếng, trán
Lương Ưu Tuyền va vào bờ vai hắn. Cô hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến
cùng, nhất định dồn hết sức đánh vào tay kia, cho hắn đau chết đi.

Tả Húc đau đến híp mắt
lại, đành khống chết tay cô ở sau lưng cô. Lưng Lương Ưu Tuyền đỡ tại giường,
cô còn chưa kịp phản ứng thì Tả Húc đã lại tập kích bờ môi cô, đồng thời, bắp
ngực rắn chắc của hắn đã dán trước ngực cô.

Kẹt một tiếng, chiếc còng
số tám lại một lần nữa quay về cổ tay Lương Ưu Tuyền.

“Em thật sự không muốn tự mình cảm nhận
sao?” Tay hắn xuyên qua lớp áo tắm, nhanh chóng ôm gọn bờ eo
cô.

“Không muốn! Anh đừng quá đáng!” Lương Ưu Tuyền giống hệt một con sư tử nhỏ đang nổi
giận, nhưng đôi chân đã bị hắn kẹp chặt dưới gối, chỉ có thể trở mắt nhìn chiếc
áo tắm chặt xuống khỏi vai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui