Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Sáng sớm hôm sau, Tả Húc
mơ mơ màng màng mở mắt ra, kỳ thật hắn đã tỉnh lại ngay sau khi bị đánh, nhưng
dù sao cũng không làm gì được, chi bằng cứ thể ngủ tiếp cho thoải mái.

Lúc sau tỉnh lại, hắn
phát hiện con người bạo lực – bệnh nhân số 110 đã không còn ở trong phòng, mà
hắn không biết từ khi nào cũng đã được cởi trói, hắn lười biếng bò dậy, nhìn
qua cửa kính thấy một đám người tâm thần đang quay cuồng trên bãi cỏ.

Đột nhiên, một bàn tay
đen sì đập vào kính thủy tinh. Tả Húc lui lại, sau đó thấy một bàn tay biến
thành hai cánh tay, rồi một nam nhân bám vào thành cửa sổ từ từ nhô đầu lên…
Người đó và Tả Húc bốn mắt nhìn nhau, sau đó anh ta cảnh giác nhìn quanh hỏi: “Cậu có muốn Người
nhện tôi ra tay cứu ra khỏi đây không?”

“Không cần, mẹ của Người nhện đã cứu tôi
rồi. Tái kiến, tái kiến…” Tả Húc lấy tốc độ
“sét đánh không kịp bưng tai” kéo rèm cửa sổ lại.

Lấy laptop trong hành lý
ra, Tả Húc nhập vào tần số của buổi hội nghị online (giống như họp nhóm trên
yahoo đó, nhưng mà phần mềm cũng phức tạp hơn) khiến trong màn hình xuất hiện
tám nhân vật nữa. Hắn vội thu lại biểu tình ban nãy trên mặt.

Vì là người phụ trách của
từng khu vực khác nhau nên tám người kia không ở cùng một chỗ, đương nhiên họ
cũng không biết lúc này Tả Húc đang ở chỗ nào, nên hội nghị vẫn diễn ra giống
như bình thường.

Quản lí bộ phận quảng cáo
phát biểu đầu tiên: “Báo
cáo tổng giám đốc Tả, Trương Tiểu Mạn vừa thay đổi chủ ý, cô ta nhất định từ
chối, không chịu tham gia quảng cáo dung dịch tẩy lông cho phái nữ. Nhưng công
ty ta đã cùng bên đối tác ký kết hợp đồng rồi.”

“Quản lý của Trương Tiểu Mạn nói sao?”

“Thà bồi thường chứ nhất quyết không chịu
tiếp tục.”

“Lý do.” Tả
Húc bình tĩnh như nước hỏi.

“Theo Trương Tiểu Mạn giải thích, người
đại diện đã không hỏi ý kiến của cô ta khi ký hợp đồng, chứ thực ra cô ta vẫn
là không…”

“…” Tả
Húc giật mình, Trương Tiểu Mạn đã gần ba mươi tuổi, vừa giàu có thành thục, lẽ
nào lại vẫn còn thiếu chuyên nghiệp như thế?

“Nói cô ta phải tiếp tục đóng quảng cáo,
đã ăn cơm thì phải tuân thủ quy tắc của trò chơi, còn nếu cô ta kiên quyết
không chịu thì hủy kế hoạch diễn xuất của cô ta trong ba năm tới cho tôi. Tốt
lắm, tiếp tục.”

Lúc này, Lương Ưu Tuyền
ăn xong sớm một chút, cầm hai cái bánh quẩy, một chén sữa đậu nành trở về phòng
bệnh. Cô xem Tả Húc làm việc, cũng không lên tiếng, đặt hai cái bánh ở tủ đầu
giường, ngồi xếp bằng chơi game mobile.

Tả Húc cùng cô liếc nhau,
tận lực điều chỉnh âm lượng của nhỏ lại. Tuy lúc này cô có vẻ đã hài lòng nhưng
tiếng nhạc game trong điện thoại cô vẫn còn khá to.

Lương Ưu Tuyền nghe thấy
ngoài cửa sổ có tiếng động liền vén rèm cửa lên thì nhìn thấy một nam nhân mặc
áo choàng đang ghé sát vào cửa kính.

“Cần mẹ của Người nhện cứu giúp sao? !”

“Cần, chẳng qua anh muốn cứu tôi thì cũng
chính là anh tự giết anh.” Nói xong, cô nét
mặt không đổi kéo rèm cửa lại.

Tả Húc đem ngụm sữa đậu
nành phun ra, khiến sự nghiêm túc vốn có của hội nghị bị phá vỡ, mà các giám
đốc bộ phận cũng nghi hoặc nhìn màn hình. Thường ngày Tả Húc luôn bất cẩu ngôn

tiếu (nói năng cẩn trọng), bất kể đối đãi với ai cũng vì lợi ích cho bản thân.
Hơn nữa, hắn lại rất có con mắt nhìn người, chỉ cần diễn viên nào được hắn nhìn
trúng nhất định sẽ không thể không được lợi, vì thế trong giới giải trí Tả Húc
được phong biệt hiệu là “Hắc tâm vương bài” (có lẽ muốn nói người có tâm địa
độc ác).

Tả Húc ho nhẹ một tiếng,
khôi phục khi chất nghiêm túc: “Tôi hiện có việc gấp, hội nghị dừng ở đây.”

Lương Ưu Tuyền bất giác
bĩu môi, biết rõ còn hỏi: “Lúc
không điên thì anh làm nghề gì?”

Tả Húc nằm trên giường
cắn bánh quẩy uống sữa đậu nành, một chút cũng không phối hợp với cô.

Lương Ưu Tuyền chậm rãi
nghiêng đầu, trong mắt mang theo sát khi:“Anh ăn đồ ăn tôi mang về lại còn dám
không để ý đến tôi sao?”

“…” Tốc
độ nuốt của Tả Húc chậm lại, đưa tay ra phía sau sờ sờ cái trán bị đánh.

“Con gái như cô ai yêu được, anh cả thật
lo lắng không biết sau này có gả được cô đi hay không nữa.”

Lương Ưu Tuyền cười nhạt: “Số lượng người
theo đuổi tôi xếp từ đông ngũ hoàn đến tây ngũ hoàn cũng không hết, không cần
anh quan tâm.”

“Nga, sao chúng ta không cùng nói chuyện
phiếm đi. Nói về kinh nghiệm trong “lĩnh vực tình cảm” vậy. Cô nói trước hay vẫn
là tôi nói trước?” Tả Húc nhíu mày.

Lương Ưu Tuyền âm thầm
nắm tay thành quyền, dám giở trò xằng bậy với cảnh sát. Tính quấy rối tình dục
sao? !

“Ngượng ngùng như vậy lẽ nào cô chưa
từng…?”

“Anh không phải người của tôi, cớ sao tôi
phải cùng anh nói chuyện riêng tư?”

“Nói thế sao được, chúng ta đều ngủ trong
cùng một phòng, còn cái gì không thể nói hay sao?” Tả Húc như phật nằm bàn y ở trên giường. Hắn đang chọc
giận nàng, nữ nhân da mặt đều mỏng, nghe hắn nói như vậy nếu không phải là lùi
lại đằng sau thì cũng vội vã xin đổi phòng bệnh, dù sao thì cũng có phải hổ cái
đâu.

Tả Húc thấy nàng không
trả lời liền lén lút thủ thế, còn nói: “Quên đi quên đi, tôi không làm
khó cô nữa. Chứ nhìn dáng người này của cô, có khi cô đi nhầm nhà vệ sinh cũng
chưa chắc có ai nhận ra đâu.”

“Người kiêu ngạo tất phải bị trừng phạt,
tử, ba, tám.”

Tả Húc nghe được cô đang
bẻ khớp khục khục thì nuốt nước miếng: “Cô với tôi tuy điên nhưng đều đã
trưởng thành, phải học tập, trợ giúp lẫn nhau, giúp xã hội thêm tốt đẹp…”

Trong tư liệu cảnh sát
cung cấp rõ ràng thiếu, Tả Húc tính tình quái gở, lẽ nào cô lại không nhận ra
được điều này?

Lương Ưu Tuyền thấy hắn
vừa muốn nói thêm cái gì, “Ầm” một tiếng vứt di động sang một bên từ trên
giường bệnh nhảy xuống, hằm hè chạy lại chỗ Tả Húc khiến hắn thở hốc vì kinh
ngạc. Tả Húc tự nhận có thể đối phó với tất cả các loại nữ giới, trừ loại bà
chằn như thế này!

Tả Húc thấy cô lao tới,
trong đầu nảy sinh ý niệm chạy trốn, vội kéo rèm cửa sổ thì lại thấy ngay người
điên ban nãy vẫn đang nằm sấp trên bãi cỏ. Hắn vội vã chui qua cửa sổ, anh dũng
không để ý ánh nhìn của người ngoài.

“Hai người! Muốn tự sát rồi được mẹ Người

nhện cứu à? !”

Lương Ưu Tuyền chạy ra
cửa sổ, không để ý đến “người nhện” kia, vội giữ chặt Tả Húc, nắm lấy cái chân
chưa kịp bước ra ngoài của hắn, kéo hắn quay trở lại phòng, vẫn giữ chặt tay
hắn lại tiện thể tung cước vào chân hắn từ phía sau, mặc kể Tả Húc rên la đau
đớn.

Vì thế, Tả Húc ở trong tư
thế “ngũ thể đầu địa” (có thể hiểu là tư thế “nằm chổng mông lên trời”
thì phải, search google thấy thế nhưng mà tớ để “ngũ thế đầu địa” cho hoa văn).

“Anh không phải muốn nói chuyện phiếm sao?
Bây giờ liền nói chuyện phiếm nhé! …” Lương
Ưu Tuyền ngồi trên lưng Tả Húc, hung hăng nhằm sườn bên trái của hắn tung
chưởng.

“A… Đau… Cứu mạng a… Người đâu… 110 muốn
giết người…”

“Kêu đi kêu đi, kêu đến hỏng yết hầu cũng
không ai đến đâu!”Lương Ưu Tuyền thản nhiên dẫm lên người hắn.

“Thắt lưng của tôi… Cô kêu cứu mạng thì có
người tới, sao tôi kêu lại không có ai đến thế này? Bệnh viện này thiên vị, mờ
ám a – !”Tả Húc không thể động đậy, chỉ có thể vặn vẹo thân
thể. Cho nên mới nói, nơi đây “Ngư long hỗn tạp” (tốt xấu lẫn lộn), ai cũng như
ai, không kể địa vị.

30 phút sau.

“110 tôi sai rồi, mau đi xuống, nghe lời…” Tả Húc giọng khàn khàn vô lực cầu xin.

Chỉ có ác hơn, không có
hận nhất, Lương Ưu Tuyền ngồi xếp bằng ở trên hắn lưng chơi trò chơi, giống như
không nghe thấy gì.

Đột nhiên, di động ở gối
Tả Húc điên cuồng kêu.

Lương Ưu Tuyền tặc lưỡi,
thò tay vào móc điện thoại hắn ra, nhìn nhìn cái tên trên màn hình.

“Có tiểu bảo bối tìm anh, nghe hay không?”

“Nghe.”

Lương Ưu Tuyền ấn nút
nghe, rồi dí sát điện thoại vào tai hắn.

Đối phương có chút kích
động, ồn ào nói cái gì đó. Lương Ưu Tuyền nghe loáng thoáng, hình như đối
phương đang hỏi Tả Húc vì sao hủy bỏ nhân vật của nàng.

Tả Húc rất kiệm lời, trả
lời ngắn gọn, đối phương khẳng định không nghĩ hắn đang bị trói gô nằm trên mặt
đất nghe điện thoại.

“Ngừng. Quảng cáo thì không đóng được, còn
câu tôi hữu dụng sao? Nếu cô đóng được cái quảng cáo đó làm tôi vừa mắt thì tôi
khẳng định đã không làm như thế. Cô hiểu được ý tứ của tôi rồi đó.”

Nói xong, Tả Húc dùng cằm
ấn nút tắt, hoàn toàn thờ ơ.

Lương Ưu Tuyền có thể
nghe được rất rõ tiếng nức nở đứt quãng của nữ nhân trong điện thoại

“Tiểu bảo bối đó là ai thế?”

“Ân? Chính là cái minh tinh vừa đạt được
giải thưởng.” Tả Húc không chút để ý nói.

Lương Ưu Tuyền gật gật

đầu, cô không hay xem tin tức giải trí, nhưng cô diễn viên đó gần đây cũng hay
xuất hiện trên tivi.

Vừa vặn, có chủ đề để nói
rồi …“Ồ
, nói như vậy anh cũng là người nổi tiếng rồi? Tôi hỏi nè, quy tắc ngầm để tồn
tại trong giới giải trí là gì vậy?”

“Muốn nghe sao? Vậy cởi trói cho tôi đi
đã.” Tả Húc tương kế tựu kế.

Lương Ưu Tuyền trong lòng
tính toán… gara tư nhân của Tả Húc phát hiện súng ống, tuy rằng gara này cần có
mật mã phức tạp mới vào được, nhưng hắn hoàn toàn có thể dọn dẹp sạch sẽ, vì
vậy có thể có ba trường hợp. Thứ nhất, hắn đang bao che cho ai đó. Thứ hai, hắn
chính là chủ mưu. Thứ ba, hắn bị người khác đe dọa câm miệng.

Cô đúng là quá nóng nảy ,
thiếu chút nữa đã quên mình đang nằm vùng ở đây vì nhiệm vụ quan trọng: tiếp
cận Tả Húc, giành lấy sự tín nhiệm của hắn, trong lòng nói chuyện vu vơ moi móc
thông tin về vụ án.

3 phút sau, Lương Ưu
Tuyền tỉnh lại, đưa cho Tả Húc một cốc nước lọc, cấp Tả Húc ngã một ly nước
lọc, giả mù sa mưa (làm bộ dại khờ,…) cười:“Thực xin lỗi, khi phát bệnh tôi không
kiểm soát được chân tay chính mình nữa. Mọi người cũng đều là người từng trải,
chắc anh cũng hiểu nỗi thống khổ của tôi, đừng trách tôi nhé… “

Tả Húc ngồi dậy, xoa xoa
cổ tay, liếc đểu Lương Ưu Tuyền một cái, muốn đóng kịch với hắn sao? Kiếp sau
đi.

Trước tiên, Tả Húc lùi
lại phía sau: “…
Thực xin lỗi, không biết. Bệnh tình của tôi với cô không giống nhau, tôi thuộc
loại động vật linh trưởng đã phát dục hoàn toàn.” (có lẽ ý muốn nói đã không còn là “trai tân” nữa).

Lương Ưu Tuyền hơi hơi
nheo lại mắt, quanh co lòng vòng lại vẫn xỏ xiên cô à !

Tả Húc thấy cô vừa muốn
ra quyền, nhanh nhẹn nhảy lên trên giường, lấy tư thế nhìn kẻ dưới cùng cô ngả
bài: “Không
bằng đi thẳng vào vấn đề đi. Tôi đã biết cô là cảnh sát, vì vậy tôi nói cô
nghe, cô bám theo tôi cũng không móc được thông tin gì có giá trị đâu, đừng hao
công tổn sức nữa. Đương nhiên nếu cô vẫn cứ ngoan cố thì tôi cũng đành chiều
cô, dù sao quá trình điều trí cũng chỉ có nửa năm mà thôi.”

Lương Ưu Tuyền nháy mắt
mấy cái, nhảy nhảy trên giường của mình mấy cái rồi xuống giường, lấy chăn làm
áo choàng khoác trên vai. Cô mở cửa sổ, làm bộ dạng như siêu nhân, quay sang
nhìn Tả Húc cười rạng rỡ, rồi … nhảy qua bệ cửa sổ, đáp xuống mặt cỏ xanh. Rất
nhanh, “Siêu nhân” cùng “Người nhện” như đôi bằng hữu lâu ngày không gặp. Vì
thế, mọi người thấy có hai người đang khoác áo choàng siêu nhân, thân thiện bắt
tay nhau rồi một trước một sau kéo nhau chạy thật xa.

“…” Tả
Húc khóe miệng giật giật, có thể hay không lại phái cái người không chút bình
thường kia đến thăm dò hắn?

.

.

Bên này, Lương Ưu Tuyền
cùng “Người nhện” nhảy ba vòng điệu “con nhện con”, liền ra ngồi sau gốc cây,
lấy di động ra gọi cho đội trưởng.

“Hắc Miêu Hắc Miêu, em là Hồ Lô Oa.” (ám hiệu: đội trưởng đội cảnh sát là Hắc Miêu. Lương
Ưu Tuyền biệt hiệu là Hồ Lô Oa.)

Hắc Miêu: “Mời nói.”

Hồ Lô Oa: “Đối phương đã
hoài nghi thân phận của em rồi.”

Hắc Miêu: “Đừng nghĩ Tả
Húc năm nay mới 26 tuổi mà coi thường. Hắn từ năm 6 tuổi đã là người của giới
giải trí rồi. Nhớ lấy, em đang đấu trí với một con cáo xảo quyệt đã hơn hai
mươi năm lăn lộn trong xã hội đấy! Vững vàng.”

Hồ Lô Oa: “Ân! Nhưng là kẻ
địch vô cùng giảo hoạt, thỉnh Hắc Miêu chi chiêu.”

Hắc Miêu: “Em… Hắn đã gặp
qua nhiều mỹ nữ lắm rồi, huống chi em cũng chẳng có tý mị lực nào… Anh cứ
nghĩ…”

Hồ Lô Oa giận dỗi: “Tuy rằng anh
là cấp trên, nhưng anh cũng không cần làm tổn thương Hồ Lô Oa như thế chứ!”


“… Anh không nên như vậy, thực xin lỗi.” Đội trưởng đội hình cảnh vội vã nhận sai, thái độ thật
tốt. Bất quá, an bài muội muội cải trang tâm thần bệnh hoạn như vậy để tiếp cận
Tả Húc đều không phải do anh đề nghị, mà là do cấp trên ra lệnh. Đối với việc
này, anh là tổ trưởng tổ chuyên án cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Lương Ưu Tuyền hầm hừ
ngắt điện thoại, đứng thẳng lên, nhưng lại phát hiện một tên bác sĩ đứng ở đằng
sau. Cô chăm chú nhìn đối phương, không nói lên lời.

“Lương… Lương Ưu Tuyền? Em sao lại ở chỗ
này?” Lâm Trí Bác thần sắc kinh ngạc.

Lương Ưu Tuyền nhìn mối
tình đầu của mình, cúi người xuống, ra vẻ đau khổ.

“Tôi… Sinh bệnh .”

Lâm Trí Bác giật mình
tiến lên vài bước, đánh giá bệnh tình của nàng qua chiếc ga giường choàng trên
vai: “Lẽ
nào… Nơi này là bệnh viện tâm thần. Rốt cục mấy năm qua em đã gặp những chuyện
gì? …”

“…” Lương
Ưu Tuyền đang chấp hành nhiệm vụ, làm nằm vùng tuyệt đối không được để lộ thân
phận thật sự. Dù là làm ăn xin ở ven đường gặp chính mẹ của mình cũng phải giả
như không quen biết.

“Anh lúc trước phản bội tôi, tôi điên rồi.
Cứ như thế đó.” Lương Ưu Tuyền đẩy Lâm Trí Bác ra. Tuy cô hiên ngang
bước đi nhưng vẫn không kìm được những giọt nước mắt tuôn rơi. Đã bốn năm trôi
qua, cô tưởng mình đã hoàn toàn quên chuyện đó rồi, hóa ra lại vẫn còn đau đớn
như vậy. Lại có lẽ, cô không thể quên việc đó chính vì cái người đã thực hiện
hành vi tiểu tam (phá hoại gia đình người khác) kia từng là bạn thân của cô.
Tám năm bạn bè với nhau lại không bằng một người con trai, đúng là trước đây cô
đã mù mắt mới coi cô ta là bạn.

Lâm Trí Bác vội đuổi theo
giữ chặt cổ tay Lương Ưu Tuyền: “Tiểu Tuyền, chúng ta nói chuyện được không?
Em… Khóc?”

Lương Ưu Tuyền vội lau
khóe mắt, giận dữ giơ tay chỉ Lâm Trí Bác:“Không có gì để nói cả. Tốt nhất là anh
tránh xa tôi ra một chút.”

Lâm Trí Bác thở dài: “Không nghĩ tới
em vẫn nóng nảy như vậy. Anh không nghĩ những chuyện trước kia lại làm em bị
tổn thương lớn như vậy. Thực xin lỗi Tiểu Tuyền, tha thứ cho bọn anh được
không?”

“Bọn anh? Hai người vẫn còn ở bên nhau?” Lương Ưu Tuyền giật mình. Cô là người bị phản bội,
đương nhiên muốn nguyền rủa bọn họ sớm chia tay cho rồi. Nhưng là, vẫn còn ở
bên nhau sao? !

Lâm Trí Bác đẩy đẩy gọng
kính vuông, trong mắt ẩn chứa sự hạnh phúc cười: “Bọn anh tính sang năm kết hôn,
nếu em có thể tha thứ được, hoan nghênh em tới tham gia hôn… Đợi chút… Lương Ưu
Tuyền…”Hắn còn chưa nói xong Lương Ưu Tuyền
đã xoay người bỏ chạy rồi.

Ầm một tiếng, Lương Ưu
Tuyền đá văng cửa phòng bệnh, vạch trần Tả Húc đang ngồi xổm bên cửa sổ, lén
lén lút lút hút thuốc (bệnh viện cấm hút thuốc).

Tả Húc quay đầu nhìn cô,
phát hiện cô hốc mắt hồng hồng , trêu chọc nói: “Người nhện kia đánh cô à ?”

Lương Ưu Tuyền không lên
tiếng, cướp điếu thuốc trong tay hắn, hung hăng hít một hơi: “Khụ khụ khụ…
Bà nó… Khụ khụ…” Cô hút thuốc không
quen, nước mắt nước mũi giàn dụa.

Lúc này, Lâm Trí Bác đuổi
theo đến phòng bệnh. Hắn nhìn Tả Húc, nhưng nghĩ trong phòng toàn người tâm
thần nên không để ý đến tiếp tục truy hỏi: “Tiểu Tuyền… Lẽ nào em vẫn còn
yêu anh?”

Vừa nghe lời này Lương Ưu
Tuyền càng thêm ho khan, cô một bên đấm đấm vào ngực mình, một bên kéo kéo tay
áo Tả Húc, dùng ánh mắt hướng hắn cầu cứu.

Tả Húc nhíu mày, thì thầm
bên tai cô điều kiện: “Tôi
chẳng những có thể cứu cô, còn có thể giúp cô đuổi hắn đi. Nhưng cô phải cam
đoan từ sau không được đánh tôi nữa.”

Hiện tại Lương Ưu Tuyền
đầu óc thực loạn, lập tức giơ tay lên thề với trời. Tôi thề sẽ không đánh chết
anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận