Sáng hôm sau, khi Harry…tỉnh lại, Edward đã đi mất.
Mỗi khi đến lúc này, Harry đều có chút thất vọng, nhưng cậu biết loại hẹn hò bí mật này sẽ kéo dài thật lâu. Có lẽ đến khi cậu có thể sử dụng lại thuật độn thổ, thì có thể đi tìm Edward, mà không cần anh luôn phải đến tìm cậu.
Ở trên giường lăn một vòng, Harry ngồi dậy duỗi lưng một cái, ở trên bàn bên cạnh sờ soạng mắt kính mang vào, mới phát hiện trên giường còn có vết lõm hình người không rõ lắm, điều này chứng tỏ Edward mới đi không bao lâu.
Bên cạnh cũng không thấy Medusa, Harry đoán nó đã tự mình đi kiếm đồ ăn. Trước đó không lâu, nó đã tìm ra 1 hang chuột con mới ra đời, cho nên đành hy sinh giấc ngủ của mình. Lẽ ra rắn là phải ngủ đông.
Dù nói thế nào, mình không cần dùng phép thuật đem đám chuột con đuổi ra ngoài, Medusa sẽ tiêu diệt sạch chúng nó. Harry đối với hành vi của thú cưng rất tán thưởng.
Một lát sau, Harry xoa mái tóc rối bù của mình, vừa ngáp vừa đi xuống lầu.
Khi đi qua hành lang lầu 1, cửa phòng ngủ của cảnh sát trưởng Charles vẫn còn đóng, có lẽ vẫn chưa rời giường.
Harry dụi dụi mắt, bắt đầu vào bếp làm điểm tâm, đột nhiên cảm giác được phía sau có người.
“Charles, buổi sáng tốt lành?” Cậu cũng không quay đầu lại nói.
“Harry.” Giọng nam quen thuộc ở phía sau vang lên.
Harry lập tức kinh ngạc, xoay đầu lại, hạ thấp giọng nói: “A, trời ạ, Edward anh không phải đã đi rồi sao?”
Bây giờ, Charles có thể rời giường bất cứ lúc nào. Không biết ông ấy nếu nhìn thấy con nuôi của bác sĩ Cullen mới sáng sớm ra đã ở trong phòng bếp nhà mình thì sẽ nghĩ gì. Không phải lúc bất đắc dĩ, cậu cũng không muốn dùng thần chú xem nhẹ mọi thứ đối với thân nhân của mình.
“Hey, tối hôm qua có 1 chuyện anh quên nói cho em biết, Harry.” Edward dịu dàng nhìn cậu, “Hôm nay anh không đến trường, cả nhà anh cần xin phép đi vùng núi Goat Rock() săn bắn, còn nữa... tuần sau chính là lễ Giáng Sinh, anh chính thức mời em.”
“Cái gì... mời em ư?” Harry ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là đến nhà của anh, tham gia sum họp gia đình của nhà Cullen. Carlisle và Esme cũng muốn gặp em, hơn nữa em không phải muốn tìm ông ấy hỏi chuyện phù thủy sao?” Edward thấp giọng nói.
“Thật vậy sao, sum họp gia đình ư?” Harry hưng phấn hỏi.
“Đương nhiên.” Edward khẳng định trả lời.
A, anh ấy cuối cùng cũng mời mình đến đại bản doanh của họ. Nơi đó sẽ như thế nào? Pháo đài cổ kính, gác xếp hoặc là tầng hầm, phòng ốc theo kiểu Gothic với màu đỏ đen hoa lệ, quan tài mạ vàng cùng đàn dơi xung quanh... Harry bắt đầu như đi vào cõi thần tiên, mãi đến khi cậu bị tiếng cửa mở làm bừng tỉnh.
“Harry... Buổi sáng tốt lành!” Charles mặc đồ ngủ đi vào phòng, chào Harry, ánh mắt lại nghi ngờ nhìn khắp bốn phía.
“Cha buổi sáng tốt lành, a... điểm tâm rất nhanh sẽ xong.” Harry liếc mắt chung quanh một cái, Edward sớm đã biến mất không thấy đâu, cửa sổ bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã được mở ra.
Cậu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa chào cha, vừa đóng cửa sổ.
“Cha vừa rồi hình như nghe có người tiếng nói...” Charles tới cạnh bàn ăn, tùy ý hỏi.
“A, đó là con đang lẩm nhẩm. Môn tiếng anh, thầy giáo bảo phải thuộc lời kịch kinh điển của Shakespeare, con vừa rồi chỉ đang luyện tập thôi.” Harry đem bánh mì đã cắt mang đến bàn, lấy pho mát trong tủ lạnh và salad bưng đến trước mặt Charles.
“Được rồi, Harry, đừng có quá sức đó.” Charles ho khan một chút, bắt đầu ăn điểm tâm. Sau đó ông do dự 1 lát, thấp giọng nói, “Harry, cha... Tới nơi này nhiều tháng như vậy, con … không... thích cô gái nào sao?”
“A, cha...” Chẳng lẽ ngài cảnh sát trưởng đang muốn nói chuyện giữa cha và con trai sao? Harry bất đắc dĩ nghĩ. Con gái ư... cậu cảm thấy từ khi gặp Edward cậu có lẽ sẽ không tiếp tục thích con gái nữa.
Vì thế cậu nghiêm chỉnh, thành thật nói: “Trước khi vào đại học con không có ý định tìm bạn gái.” Đương nhiên, bạn trai không tính.
“Harry... Cha không biết có phải con không quen với cuộc sống ở thị trấn nhỏ hay không. Có lẽ nơi này không giống cuộc sống muôn màu muôn vẻ của con ở thành phố lớn, nhưng con cũng nên tham gia một số hoạt động ngoại khoá, tiếp xúc với bạn học hoặc bạn bè nhiều 1 chút.” Charles im lặng 1 lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
Harry biết Charles cho là cậu rất ít tham gia tụ họp với bạn bè, hơn nữa cũng không thân với bọn họ lắm. Nhưng thật ra đó là bởi vì bài tập, phép thuật, độc dược và chàng bạn trai ma cà rồng đã chiếm gần như toàn bộ thời gian ngoài giờ học của cậu. Vì thế Harry cảm thấy thật có lỗi, nhưng cậu lại không thể nói rõ với Charles, ít ra bây giờ vẫn chưa phải lúc.
“Con biết rồi, cha. Đó là bởi vì... Trước đây con quả thật có 1 chút chưa thích ứng được với hoàn cảnh nơi này, nhưng bây giờ con đã quen được vài người bạn tốt. Dù thế nào... con rất vui vì đã đến đây, chứng thỉnh thoảng đau đầu của con rất lâu cũng chưa tái phát, không phải sao? Hơn nữa sắp tới còn có 1 bạn học mời con tới nhà anh ấy qua lễ Giáng Sinh, con vẫn chưa biết có nên đi hay không.” Harry thành thật nói, trưng cầu ý kiến của cha mình.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Charles xem như chấp nhận cách nói này, “Vì sao lại không đi? Quen biết nhiều bạn bè, đối với con mới có lợi.” Tránh cho con trai của mình ở nhà ngột ngạt.
“Vậy ư? Thế thì con nên đi rồi.” Harry thật cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên,” Charles gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra, hỏi một tiếng, “Con tính tới nhà ai?”
“..., nhà Cullen, chính là bác sĩ Cullen của bệnh viện Forks, con và các con nuôi của ông ấy là bạn bè. Hơn nữa con cũng rất thích bác sĩ Cullen.” Harry không chút do dự trả lời vấn đề của cha mình.
“A..., được rồi. Carlisle là người tốt...” Charles thấp giọng nói xong, yên lòng. Sau đó ông tiện tay cầm tờ báo bên cạnh lên.
Đang lo không biết làm sao mở miệng nói với Charles về chuyện lễ Giáng Sinh... Vậy là tất cả đều được giải quyết.
Harry xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ làm mặt xấu, đứng dậy bưng cho mình và Charles hai ly sữa.
Sắp tới lễ Giáng Sinh, thời tiết của thị trấn Forks trong trẻo hiếm thấy.
Trước khi được nghỉ mấy ngày, ở trường học đã không nhìn các anh em nhà Cullen đâu, nghe nói họ đã xin nghỉ tập thể đi California trải qua lễ Giáng Sinh.
Nhưng Harry lại rất rõ, gia đình Cullen vào mỗi ngày trời nắng đều giả vờ xin nghỉ. Edward từng nói ánh mặt trời sẽ làm lộ thân phận của bọn họ, nhưng đến nay Harry vẫn chưa thấy khi anh đứng dưới ánh mặt trời sẽ như thế nào.
Sáng sớm hôm Giáng Sinh, Harry đứng ở chỗ cây thông Nô-en bên cạnh cửa lớn yên lặng nhìn bầu trời đầy nắng bên ngoài mà ngẩn người.
Không khí lạnh như băng từ cửa lùa vào, khiến cậu không khỏi rùng mình một cái.
Cậu lại nhớ tới những chuyện từ rất lâu trước kia.
... Bên ngoài là tuyết rơi trắng xóa, bên trong Hogwarts lại được ngọn lửa trong lò sưởi chiếu rọi, ấm áp như xuân.
Ở Hogwarts mỗi ngày trong lễ Giáng Sinh, buổi sáng đều có đội cú mèo mang theo đủ loại quà bay vào nhà ăn, đồng thời còn làm rơi đủ loại lông chim màu sắc khác nhau. Những món này được những con cú mèo thả xuống bàn của 4 nhà, có khi là trực tiếp rơi vào mâm, có lúc làm đổ nước bí đỏ, làm dính đầy người chung quanh...
Tiếng chửi rủa, tiếng cảm thán, thần chú Sonorus vang lên khắp nơi.
Cuộc đời học sinh của Harry tuy rằng mỗi ngày đều bị bao phủ bởi bóng ma của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, nhưng cậu không thể không thừa nhận đó là khoảng thời gian mà cậu khó quên nhất, hầu như mỗi lễ Giáng Sinh cậu đều bất giác nhớ tới chuyện khi đó. Thậm chí mong rằng khi vừa mở mắt ra, sẽ thấy một con cú mèo mang theo quà bay vào phòng cậu, tốt nhất là cô nàng Hedwig với màu lông trắng xinh đẹp.
“Harry, con còn chưa đi sao?” Charles từ trong phòng đi ra, trong tay là mấy hộp quà, “Những thứ này là Bella và Renee gửi tới, đương nhiên còn có... Phil, con muốn mở ra xem không.” Cái tên cuối cùng, cảnh sát trưởng Charles có chút không tình nguyện nói ra.
“Con đi ngay đây. Cha, buổi tối trước chín giờ con sẽ về, sau đó chúng ta cùng nhau mở quà được không?” Harry ôn hòa nói xong. Cậu biết Charles vẫn chưa quên Renee, cho dù họ đã ly hôn nhiều năm rồi, ảnh chụp của Renee và ông vẫn còn đặt ở đầu giường, nếu không Charles đã không độc thân đến bây giờ. Có lẽ cha của mình thật sự cần một người bầu bạn mới, Harry nghĩ.
“Đương nhiên, nhóc con. Không cần gấp gáp trở về như vậy, chơi vui vẻ một chút.” Charles không biết Harry đang quan tâm chuyện hôn nhân của mình, chỉ cảm thấy con trai mình hôm nay đặc biệt nhạy cảm, đôi mắt xanh biếc giống cha của Renee lại rất sâu sắc và hơi buồn.
Harry biết mình cần phải tới tham gia sum họp gia đình với nhà của chàng bạn trai ma cà rồng, không nên nghĩ quá nhiều. Hơn nữa cậu cảm thấy mình sẽ thích cuộc sum họp của ma cà rồng này.
Vì thế cậu gật gật đầu, xoay người ra khỏi cửa. Bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, xoay người lại ôm cha mình 1 cái.
Charles ho khan một tiếng, vỗ vỗ bả vai con trai, đột nhiên cảm giác được mấy tháng nay cậu đã cao lớn hơn rất nhiều, nếu hôm nay người mời cậu đi tham gia sum họp Giáng Sinh không phải bạn học của cậu mà là bạn gái thì tốt rồi. Sau đó ông lại nghĩ tới con gái Bella ở Phoenix, hôm nay có chàng trai nào mời con bé đi tham gia sum họp Giáng sinh không? Chỉ mong không phải là 1 thằng nhóc hư hỏng.
Có đôi khi, 1 người cha chính là như vậy. Đối với con trai, họ sẽ hi vọng chúng nó sớm tìm được bạn gái. Mà đối với con gái, họ lại không muốn đem con mình giao cho bất cứ đứa con trai nào sớm như vậy, trừ khi tuổi nó đủ lớn, đã đến lúc lập gia đình.
Harry đương nhiên không biết Charles đang cảm thán chuyện gì. Lúc này, cậu đang ngồi trên chiếc xe Chevrolet màu đỏ chạy về phía khu rừng.
Chú giải:
() thật ra thì mấy cái núi này ta cũng hem chắc lắm, nên các nàng cũng đừng quá chú trọng vào nha>”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...