Một đôi mắt như đêm đen lóe lên trong bóng tối, kế đó gương mặt tuyệt đẹp tái nhợt cùng răng nanh sắc nhọn.
Cơ thể cứng rắn như đá cẩm thạch, nhẹ nhàng bay vọt lên thân cây thông cao lớn phủ đầy tuyết.
Ánh mắt đầy sự đói khát kỳ lạ, nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt không phải chỉ đơn thuần đang nhìn vào thức ăn.
Bởi vì ngay sau đó, đôi mắt tối đen như vực sâu biến thành màu vàng xinh đẹp rực rỡ, giống như 1 thiên Sứ bên cạnh Thượng Đế.
...
“Chết tiệt, đó là ma cà rồng, mình sao lại liên tưởng đến Thiên Sứ...”
Ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng “Bang bang”, đánh thức Harry còn đang lơ mơ ngủ.
Cánh tay đang chống trên cửa xe theo phản xạ di chuyển, khiến đầu Harry trượt xuống, “cộp” một tiếng đập vào tay lái.
“A, trời ạ!” Cậu xoa nhẹ thái dương, đỡ mắt kính. Mơ mơ màng màng, nhìn thấy gương mặt của Charles xuất hiện ngoài cửa sổ xe, trên gương mặt nghiêm túc đang tích trữ sức lực chờ bùng nổ tức giận, giống như bầu trời ở thị trấn Forks trước khi mưa dầm: “Này, con ngủ suốt đêm ở chỗ này sao?”
Harry lập tức tỉnh táo lại, quay kiếng xe xuống, duỗi tay ngăn ánh mặt trời chiếu vào: “A, đúng là không tốt lắm, cha. Ý con là, con không phải cố ý, tối hôm qua từ party về, con thật sự rất mệt. Nếu đang mệt mỏi thì không biết sẽ xảy ra vấn đề...”
“Vậy sao? Thế ——, đây là cái gì?” Charles nghi ngờ nhìn cậu, đưa tay chỉ vào vết trầy trên gương mặt cậu.
“Cái này... cha, đây là do không cẩn thận, khi nhảy cùng Anna con không cẩn thận bị vấp... Cha cũng biết mà, con từ trước tới nay vốn không biết nhảy, thật sự rất mất mặt.” Harry “khổ sở” nhìn cha mình, hi vọng chiếm được sự cảm thông. Cậu đang cố gắng dùng ánh mắt để đánh bại một vị cảnh sát trưởng.
Nhưng lần này Charles dường như không chịu thua, ông chăm chú nhìn xem con trai mình còn muốn nói gì nữa, nhưng rồi ông chần chờ một chút, sau đó ho hai tiếng: “Cha hiện tại không có thời gian. Được rồi, nhóc con, còn không mau đi về nhà, cha còn có công việc cần tới cục cảnh sát, buổi chiều gặp lại.” Sau đó ông ấy lên xe tuần tra đang đỗ bên cạnh.
“Tạm biệt, cha, chiều gặp lại.” Cảm ơn công việc của ông ấy... Harry thò đầu ra ngoài cửa sổ, hô lên với Charles.
Charles hướng cậu phất phất tay.
Sau đó Harry thấy trong xe tuần tra, 1 cô bé tóc đen ngồi ở ghế sau, đang tò mò nhìn mình.
Harry thân thiện cười với cô bé: “Chào, cô bé, em tên gì?”
“Bree, Bree Tanner.” Cô bé do dự một chút, rồi nở nụ cười.
“A, Bree, xin chào. Anh là Harry, Harry Swan, đúng rồi, rất vui được gặp em!”
...
Harry nhìn chiếc xe tuần tra biến mất ở góc rẽ, mới chậm rãi khởi động xe của mình. Cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời quang đãng hiếm có ở thị trấn Forks, về nhà ngủ hay đi ra ngoài hóng gió khiến cậu do dự suy nghĩ. Vì dù sao thì, cậu chỉ mới ngủ không đến bốn giờ mà thôi.
Nửa giờ sau, Harry đang nằm trong phòng ngủ của mình sắp chìm vào mộng đẹp.
Áo khoác mà cậu tiện tay vứt trên ghế, bỗng nhiên có thứ gì đó chuyển động. Vài phút đồng hồ sau, một con rắn nhỏ màu xanh biếc chui ra.
Nó nằm im trong chốc lát, rồi bò về phía giường của Harry.
Ngay khi sắp bò tới gối đầu thì một bàn tay tái nhợt lạnh lẽo tóm được nó, đem nó ném vào góc phòng.
Con rắn nhỏ xoay vài vòng rồi chuyển sang tư thế tấn công, nhưng khi thấy rõ người trước mặt mình thì liền gục xuống, cả thân thể dán chặt lấy mặt đất lùi vào khe hở bên dưới cái bàn.
Thanh niên đẹp trai nhưng tái nhợt lẳng lặng đứng ở chổ cửa sổ.
Ánh nắng từ khe hở trên bức màn chiếu lên người anh ta, phát ra ánh sáng chói mắt như kim cương lấp lánh.
Anh ta đứng đó trong chốc lát, khe khẽ thở dài, phủ thêm áo choàng sẫm màu, rồi biến mất.
“... Gần đây tâm tình Charles rất tốt, bởi vì đám tội phạm đến từ Seattle đã bị đội ‘Siêu anh hùng’ thần bí tóm được, ông ấy cũng không cần làm thêm giờ. Chỉ có điều ông ấy phải bịa 1 câu chuyện thật dài để đối phó với người tổng cục điều tới, trong đó còn có ý kiến của anh nữa. Tiện thể nói luôn, mấy ngày nay thời tiết ở Forks rất tốt, trời nắng liên tục cả ngày. Bella, hoan nghênh em đến đây chơi bất cứ lúc nào.
Vĩnh viễn yêu em, Harry “
Sau khi gửi thư, Harry mở Google, đánh vào thanh dò tìm ba chữ “Ma cà rồng”.
Kết quả xuất hiện hàng trăm trang có nội dung này, cậu đành đọc từng trang một.
Những truyền thuyết và tư liệu này so với những gì mà cậu biết được ở kiếp trước cũng không khác biệt lắm. Ở thế giới phép thuật ma cà rồng cũng không phải một chủng tộc phổ biến, bọn họ đa số đều sống ẩn dật, còn tự gọi mình là Huyết tộc. Cho dù lúc còn là thần sáng, Harry gần như chưa cùng tiếp xúc với họ, chỉ nhìn thấy từ xa.
Thế giới này cũng có đủ loại truyền thuyết, tổ tiên ma cà rồng —— Cain, quý tộc Romania bị ruồng bỏ—— Dracula...
Tái nhợt, xinh đẹp, hút máu người, sợ tỏi, thập tự giá (十) và ánh mặt trời...
Cậu thấy những truyền thuyết này và gia đình Cullen có một chút tương xứng, nhưng cũng có một chút bất đồng.
Cậu đã từng thấy các cô gái của gia đình Cullen ăn thức ăn của con người, trong đó còn có tỏi. Thậm chí cậu còn thấy Emmet đeo thập tự giá (十). Ban ngày bọn họ vẫn cùng con người đi học, cùng hoạt động, hơn nữa Carlisle Cullen còn là bác sĩ ở bệnh viện, tận tậm trị bệnh cứu người. Họ không hút máu người, chỉ dùng máu động vật...
Không biết ma cà rồng ở thế giới này có phải đều là như thế, hay chỉ có gia đình Cullen là đặc biệt.
Vốn tưởng gia đình Cullen sẽ tò mò với cách giải quyết hậu quả mà nhanh chóng tìm cậu để hỏi, nhưng thứ Hai khi đi học, Harry lại không gặp bất cứ thành viên nào của gia đình Cullen, nghe nói họ vì ít khi được thời tiết tốt, cho nên lại xin phép đi xa.
Trước kia khi không biết thân phận của họ thì không có chú ý, gia đình Cullen tuy rằng có thể hoạt động vào ban ngày, nhưng hình như những ngày trời nắng đều không thấy bóng dáng.
Có lẽ họ đúng thật là sợ ánh mặt trời.
Hiểu biết của Harry về họ chỉ ở mức trong tư liệu, suy đoán của cậu và những lời nói ít ỏi của Alice. Bởi vì không gặp được bất cứ thành viên nào của gia đình Cullen, cậu còn chưa hỏi rõ bọn họ, thậm chí không có cơ hội nói với họ chuyện của mình, hơn nữa nhờ họ cậu có thể sẽ biết thêm nhiều bí mật về thế giới này.
Sau đó cậu nhớ lại lúc Edward hốt hoảng bỏ đi hôm đó, là khi cậu bị chảy máu, ánh mắt anh ấy nhìn cậu tuy đói khát nhưng vẻ mặt lại đau khổ.
Harry cảm thấy mình cần nói chuyện rõ ràng với Edward, cho dù cậu cũng không rõ mình cần nói cái gì.
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cậu.
“Này, Harry, xuống đây. Là đồ của con!” Tiếng Charles vang lên từ dưới lầu.
Harry chạy nhanh xuống lâu, thấy Charles cầm tờ báo đứng ở cửa, người đưa thư đang ôm 1 thùng giấy vào phòng khách.
“Harry, đây là cái gì?” Cảnh sát trưởng nhìn con trai mình, tò mò hỏi.
“À, cha, sau này lên đại học con quyết định ghi danh vào ngành điều chế thuốc, những thứ này là tài liệu thực nghiệm con cần dùng để chuẩn bị.” Harry ký nhận hàng, không quay đầu lại, trả lời.
Charles đột nhiên cảm thấy ông thật sự không hiểu nổi Harry, ông đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cái thùng lớn kia, giống như muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc có chứa chất nguy hiểm gì hay không: “Bào chế thuốc? Con không phải lúc đầu muốn học văn hoặc là thông tin sao? Sao lại đổi ý?”
“A, gần đây con phát hiện mình rất có năng khiếu với hóa học, cũng không muốn lãng phí. Vì, con luôn muốn tự thử nghiệm một vài nghiên cứu mang tính chuyên nghiệp.” Harry hoàn toàn không để mắt đến chuyện học kỳ trước khi còn ở Phoenix thành tích hóa học của cậu chỉ vừa đủ chuẩn.
“Cần phải làm thí nghiệm ở nhà sao?” Charles nhìn cái thùng giấy rất to kia, cẩn thận mở miệng nói, ” Cha có thể nhìn không? Đồ vật bên trong... ý cha là, cha cũng cảm thấy rất hứng thú.”
“A, cha... Được rồi, được rồi.” Harry mở thùng ra, biết Charles đang mở to mắt nói dối, nhưng cậu vẫn rất cảm kích ông ấy quan tâm mình như vậy.
Bên trong là đủ loại dược liệu, chỉ có rất ít vật liệu hoá học, còn có 1 bản danh sách ghi rõ ràng rành mạch từng thứ.
Charles nhìn vào trong, ho hai tiếng: “Được rồi, nhóc con, nhớ chú ý an toàn.”
“Đương nhiên, chúng nó cũng đâu có nguy hiểm gì không phải sao?” Đối với phù thủy mà nói. Harry biết cha của mình hoàn toàn không hiểu, vì thế cậu trắng trợn nói dối.
=====================================================
Nhiều khi thấy tội cho quý cô rắn=)))))))))), nhưng ai bảo nó là “loài nguy hiểm” làm chi, đành chịu vậy, mà sau này nó cũng biết thân biết phận lắm na=)))))).
Vân chưa tới lúc tỉnh tò đâu, còn đắn đo “si nghĩ” dữ lắm a, chuyện “chung thân đại sự” mờ, phải từ từ na^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...