Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Alice để tôi thiêu thiêu ngủ vào buồi sáng hôm sau. Bữa tiệc tôi qua đã rút hết toàn bộ sức lực của tôi. Nhưng nó chẳng kéo là được bai lâu khi Edward lại xuất hiện ngay trước mặt tôi, sau khi chính thức chấm dứt cuộc đi săn. Tất cả những gì tôi mong muốn vẫn chỉ là mơn ước. Tôi sẽ không bỏ lỡ những khoảnh khắc khi còn là con người.

Charlie thì phóng tầm mắt xuyên qua chiếc cửa sổ để nhìn lén khi nghe tiếng gầm rú dữ dội của chiếc xa tải của tôi. Ông vẫy tay ra hiệu với Alice, và mở cửa xe cho tôi.

“Đi vui chứ?” Charlie hỏi

“Dĩ nhiên ạ, nó thật thật sự tuyệt vời không chỗ chê”

Tôi bỏ mũ xuống nhữnhg bậc cầu thang và thơi thẩn vào nhà bếp để tìm chút gì đó bỏ vào bụng.

“Con có nhận được tin nhắn không?” Charlie nói vói theo

Trên cái quầy bếp, có một mẩu tin nhắn điện thoại. Tôi độc thì nét chữ không thể lẫn vào đâu của Charlie: “Jacob gọi, nó không nói lý do tại sao và gửi tới con một lời xin lỗi. Nó muốn con gọi cho nó. Hãy làm việc đúng đắn. Và theo bố nhận thấy thì giọng của nó báo hiệu rằng nó đang rất buồn”

Tôi nhăn mặt. Charlie rất hiếm khi để những dòng biểu lộ cảm xúc của mình trong những mẩu tin như thế này.

Có lẽ Jacob đang rất buồn. Tôi đã không muốn nói chuyện với nó. Và lần cuối cùng mà tôi nhớ thì chúng tôi đã chẳng nhận bất kì nổ lực nào liên lạc, cứu vãn tình hình giữa hai người. Và thật dễ dàng để giết chết tôi khi Jacob chỉ cần yên lặng...

Tôi cảm thấy chẳng còn thèm ăn gì nữa và ngoảnh mặt đi, bỏ lại tất cả những suy nghĩ lại sau lưng.

“Con vẫn chưa gọi cho Jacob à?” Charlie hỏi. Ông đã nghe lén qua bức vách phòng khách để do thám tình hình.

“Chưa”

Tôi đi thẳng một mạch lên lầu

“Đó không phải là một cách cư xử tốt đâu Bella à” ngài cảnhsát trưởng giảng đạo “Sự vị tha là một đức tình tốt”

“Bố cứ giữ cái đức tính ấy đi nhé” Tôi thì thầm trong miệng đủ nhỏ để ngài Charlie không thể nghe thấy.

Tôi biết rằng công việc giặt giũ đã bị bỏ xó trong một thời gian dài vậy nên sau khi dục cây kem đánh răng sang một bên, tôi ném những bộ quần áo vào trong xọt đồ rồi chạy thẳng xuống phòng Chaelie quơ hết 1 loạt các tắm ra, chỉ chừa lại tấm khăn trải bàn rồi tôi quăng lên những bậc cầu thang. Tiếp lại chạy lên phòng, tôi lấy đống đồ của tôi.

Tôi dừng lại bên cạnh cài dường, hoang mang tự hỏi cái gối nằm đầu của tôi trốn phương nào? Tôi quay khắp phòng để tìm kiếm câu trản lờin nhưng... không có gối. Tôi để ý thì bất ngờ nhận thấy rằng căn phòng sạch sẽ một cách lạ lùng. Tôi đã làm gì nhĩ? Tôi chửi rủa đôi vớ hôi hám đang lẩn trốn dưới cái ghế và cái áo cánh đỏ. Tôi đã thử nó nhưng rõ ràng rằng đó không phảu là thứ tôi có thể mặc để đến trường. Tôi cầm tất tần tật bọn chúng trên cánh tay. Tôi quay tròn lần nữa để xem còn gì để đem giặt nữa hay không. Ngó lại xái xọt đựng đồ, nnó không trống lổng nhưng cũng không đầy ngất ngưởng như tôi dự tính.

Có phải Charlie đã giặt đồ? Đó đâu phải nhiệm vụ của ngài cảnh sát trưởng?

“Bố, bố có giặt đồ không ạ?” Tôi hét to lên ngoài cửa.

“Uhm, không có” Ông hét đáp lại, giọng đầy tội lỗi “Vậy con có muốn bố làm?”

“Không ạ, con làm được. Vậy bố có vào phòng lấy cái gì đó của con không ạ?”

“Không. Tại sao con lại hỏi vậy?”

“Con không thể... tìm thấy... cái áo sơ mi...”

“Bố chưa từng và phòng con”

Và rồi thì cuối cùng tôi cũng nhớ rằng Alice đã ở đây để lấy giùm tôi cái áo ngủ. Nhưng tôi chẳng hề có một chút gì gợi nhớ rằng cô đã lấy luôn cái gối của tôi. Căn phòng nhìn như được dọn dẹp sạch sẽ khi cô ấy chỉ “lướt” qua vậy. Má tôi ửng hồng khi nghĩ đến sự lôi thôi lếch thếch của mình.

Nhưng cái áo đỏ ấy vẫn chưa dơ mà?

Tôi quyết định rằng sẽ tìm phần trước góc phòng xem sao. Thế nhưng nó cũng không ở trong đó. Tôi bắt đầu phát cáu khi đã lục tung khắp phòng mà vẫn không tài nào tìm ra nơi ẩn nắp của cái áo đó. Tôi biết rằng mình đang trở nên paranoid, nhưng có giống một cái gì đó lỡ mất hơn, hoặc là cái gì đó nhiều hơn cái gì đó. Tôi đã không chăm lo cho căn phòng dù chỉ một nữa trách nhiệm tôi cần có.

Tôi lật tung tấm khăn trải giường và quẳng tất thảy vào máy giặt đồ đang bỏ trống. Trong lúc đó, tôi cố gắng tìm kiếm lại một lần nữa, hy vọng sẽ tìm thấy một manh mối gì đó là Alice bỏ lại. Nhưng rồi tôi cũng cau mày hoang mang khi chẳng có gì được tìm ra.

“Con tìm thấy cái mà con muốn tìm chưa?” Charliie la lớn

“Vẫn chưa ạ”

Tôi trở về phỏng và cố gắng tìm kiếm một lần nữa dưới gầm giường. Nhưng thật vô vọng khi biết rằng bụi đã nghị trị nơi đó và chẳng có bất kì thứ gì khác có thể xâm phạm lãnh thổ nàt. Tôi lại hạ quyết tâm một lần nữa để kiếm cái áo đỏ đó. Có lẽ tôi đã để nó ở đâu đó nhưng tôi không nhớ.

Nhưng cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc khi chuông cửa reo. Và tôi chắc mẩm rằng đó là Edward.

“Cửa”, Charlie nhắc nhở.

“Đừng căng thẳng quá nào bố”

Tôi mở cửa với vụ cười toe toét trên môi.

Đôi mắt vàng của anh đang mở rộng, đôi môi vẫn giữ nguyên vị trí.

“Edward?” Vơí giọng sắc nhọn, tôi hỏi khi thấy sự biểu lộ cảm xúc trên gương mặt anh “Chuyện gì...”

Anh đặt ngón tay mình lên môi tôi. “Hãy cho anh hai giây” Anh thì thầm “và đừng nhúc nhích”

Tôi đứng yên như đóng băng ngay mép cửa và anh ấy... biến mất. Anh di chuyển nhanh đến nổi Charlie còn chưa kịp thấy bóng dáng anh.

Nhưng trước khi tôi đếm được đến giây thứ hai thì anh đã quay lại, tay anh qiàng eo và nhanh chóng đưa tôi vào nhà bếp. Anh phóng tầm mắt lướt qua khắp gian bếp và giữ tôi dựa vào người anh. Tôi cũng ném cho Charlie một cái liếc nhưng cò vẻ như ông đang cực kì thích thú với công việc làm lơ chúng tôi.

“Có ai đó đã ở đây”.


“Có ai đó đã ở đây”, anh thùi thào bên tai tôi khi đẩ tôi vào sâu trong nhà bếp. Giọng anh đầy căng thẳng; nó nghe thật khó khăn khi bị khỏang cách của máy rửa chén ngăn cản.

“Em chắc chắn đó không phải là người sói” Tôi bắt đầu lên tiếng

“Không phải một trong chúng nó” anh nói thật nhanh và đầu anh rung lên “mà là một trong chúng ta”

Giọng nói của anh biểu thị rõ ràng rằngh đó chắc chắn không phải là người trong gia đình Cullen.

Tôi cảm nhận được rằng máu đang dần rút hết khỏi da mặt tôi.

“Phải chăng đó là Victoria?” Tôi bị sốc

“Đây không phải là mùi hương của mụ ta”

“Một người trong gia đình Volturi?” Tôi đóan

“Có thể”

“Khi nào?”

“Đó là lý do anh đang suy nghĩ, họ chắc chắn vừa ở đây, không xa, lúc đó có lẽ tờ mờ sang, lúc Charlie chưa tỉnh giấc. Nhưng nó không hề đụng đến Charlie, và chắn chắn rằng nó có một âm mưu khác.”

“Nó đến để tìm emk chăng?”

Anh không hề trả lời, người anh đông cứng lại, như một bức tượng đồng.

“Hai đứa đang xầm xì tyo nhỏ gì ở trong này thế?” Charlie bước vào hỏi với mộ giọng đầy nghi ngờ, tay thì đảo đảo tô popcorn trống rỗng hòng tìm them một cái gì đó còn sót lại trong ấy.

Tôi cảm thấy mặt tôi tái xanh đi. Một con ma cà rồng đã vào đây tìm tôi khi Charlie còn đang say sưa giấc mộng. Một sự chấn động hỏang sợ chạy dọc theo dây thần kinh trong đầu tôi, nó làm đông cứng cuống họng. Tôi không thể trả lời, tôi chỉ nhìn ông ất với sự khiếp sợ hiện rõ...

Nét mặt của Charlie thay đổi nhanh chóng. Bất ngờ, ông nhe răng. “Nếu hai đứa đang cãi nhau thì đừng để bố làm gián đọan nhé.”

Vẫn với nụ cười toe tóet trên môi, ông đặt cái tô mà ônjg đã vét sạch không để lại một dấu vết vào bồn rừa và bước ra khỏi nhà bếp.

“Đi thôi” Edward nói bằng một giọng có âm vực rất thấp

“Nhưng Charlie” Sự sợ hãi đang siết chặt ngực tôi, nó làm tôi khó thở.

Anh cân nhắc một cách kĩ lưỡng trong một giây ngắn ngủi, và chiếc điện thọai của anh đang ở trong tay...

“Emmett” anh nói khẽ. Anh bắt đầu nói nhanh hơn, nhanh hơn và nó nhanh đến mức tôi chẳng còn có thể nắm bắt được những từ ngữ mà anh nói đến. Anh kéo tôi đi đến cửa.

"Emmett và Jasper đang trên đường đến," anh ấy nói nhỏ với tôi khi anh ấy thấy tôi khựng lại. "Họ sẽ kiểm tra toàn bộ khu rừng. Bác Charlie không sao cả."

Tôi quá hoảng sợ để suy nghĩ sáng suốt. Tôi để cho anh kéo đi. Khi bố bắt gặp ánh mặt sợ hãi của tôi, nụ cười của ống héo lụi tàn, thay váo đó là sự bối rối đang xâm chiếm. Edward lôi tôi ra khỏi cửa trước khi bố tôi kịp nói.

"Chúng ta đi đâu đây?" Tôi vẫn thì thào cho dù chúng tôi đã ở hẳn trong xe.

"Chúng ta sẽ nói chuyện với Alice," Edward lạnh lùng nói.

"Anh nghĩ là cô ấy đã nhìn thấy ai đó ư?"

Edward nheo mắt nhìn xa. "Có thể."

Họ đang đợi chúng ta. Mọi người đã được Edward thông báo. Lúc này họ vẫn bất động.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Edward hỏi gắt ngay khi chúng tôi bước vào. Tôi hoảng sợ khi thấy Edward trừng mắt nhìn Alice, nắm tay của anh nói cho tôi biết anh đang tức giận.

Alice chỉ đứng im, ôm chặt tay trước ngực. Cô ấy mấp máy: "Em không biết gì cả. Em không nhìn thấy gì cả."

"Sao lại như thế hả?" Edward gằn giọng.

"Edward," Tôi cắt ngang. Tôi không thích cái cách mà Edward nói với Alice lúc này.

Bác Carlisle nói giọng bình tĩnh. "Có cần phải cặn kẽ thế không Edward."

"Hắn ta đã ở trong phòng. Có thể hắn ở đó để đợi Bella."

"Nếu thế thì em đã thấy trước rồi."

Edward vung tay lên. "Thật không? Em chắc chứ?"

Alice trả lời lạnh lùng: "Anh bảo em vừa quan sát động tĩnh của Volturis, vừa canh chừng mụ Victoria trở lại, lại vừa theo sát từng bước đi của Bella. Anh còn muốn em làm gì nữa? Em còn phải theo sát Charlie, canh phòng của Bella, canh cả căn nhà này, cả con phố nữa không đây? Edward, nếu quá nhiêu việc thì chẳng việc nào ra việc nào đâu."

"Có vẻ là chẳng được việc gì thật," Edward chêm vào.

"Cô ấy chưa bao giờ gặp nguy hiểm cả. Chẳng có gì phải lo đâu."

"Nếu em đang cang chừng thì tại sao em không nhìn thấy chúng chứ?"


"Em nghĩ không phải là bọn chúng," Alice cương quyết. "Nếu thế thì em đã thấy mà."

"Vậy có ai đó đã tha cho Charlie?"

Tôi rùng mình.

"Tôi không biết," Alice lắc đầu.

"Thông tin hữu ích đấy."

"Thôi đi, Edward," tôi nói nhỏ.

Edward quay lại nhìn tôi, mặt vẫn tím tái, răng nghiến vào nhau. Edward chỉ thoáng nhìn tôi và rồi thở dài. Mắt anh ấy mở to, mặt dịu đi.

"Em đã đúng, Bella. Anh xin lỗi." Tiếp đó quay sang Alice và nói: "Thứ lỗi nhé, Alice. Anh không nên đổ lỗi cho em. Không ai có lỗi trong chuyện này cả."

"Em hiểu," Alice lên tiếng. "Nhưng em cũng không vui vì điều đó."

Edward hít sâu một hơi. "Được rồi, hãy xem xét lại vấn đề một cách lôgic. Những khả năng nào có thể đã xảy ra nhỉ?"

Không khí lắng xuống. Alice dựa lưng vào đi văng. Bác Carlisle tiến gần tới chỗ Alice, đưa mắt nhìn xa xăm. Bác Esme ngồi đối mặt với Alice, bác đưa hẳn hai chân lên ghế. Chỉ có Rosalie vẫn bất động, cô ngồi quay lưng lại phía chúng tôi, mắt nhìn ra phía tường kính.

Edward kéo tôi xuống ghế, hai tay nắm chặt lấy tay tôi. Bác Esme vòng tay lên vai tôi.

"Có thể nào là Victoria không?" Bác Carlisle hỏi.

Edward lắc đầu. "Chả có manh mối nào cả. Có thể hắn đến từ Volturi, một ai đó mà con chưa từng gặp...”

Alice cũng lắc đầu. "Aro chưa ra lệnh cho ai cả̉. Em sẽ nhìn thấy nếu chuyện đó xảy ra. Em đang mong chờ điều đó đây."

Edward ngước đầu lên. "Có ai đó đã ra lệnh làm điều đó chăng."

"Em nghĩ có ai đó tự ý hành động ư? Tại sao chứ?"

"Ý tưởng của Caius à," Edward nhăn mặt.

"Hay là của Jane...," Alice nói. "Họ đều có thể phái đến những kẻ lạ mặt...”

Edward cau có: "Và động cơ của họ là gì đây?"

"Điều đó có vẻ không hợp lý lắm," bác Esme nói. "Nếu ai đó định chờ Bella thì Alice đã thấy trước rồi. Vậy người đó không chủ định hại Bella”

“Và cả Charlie nữa."

Tôi khúm núm khi nhắc tên cha tôi.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Bella," Esme vừa vuốt tóc tôi vừa an ủi.

"Vậy mấu chốt ở đây là gì?" Carlisle trầm ngâm.

"Đến để kiểm tra tôi có còn là con người hay không à?" tôi cười nhạt.

"Có thể lắm chứ," Carlisle nói.

Rosalie vẫn ngồi đấy, tôi có thể nghe được tiếng thở dài của cô. Cô không còn căng thẳng nữa, hy vọng hiện lên trên khuôn mặt cô khi cô hướng về phía nhà bếp. Ngược lại, Edward lại tỏ ra chán nản.

Emmett đột nhiên xộc vào qua cửa nhà bếp, theo sau là̀ Jasper.

"Hắn ta đã cao chạy xa bay rồi!" Emmett thất vọng thông báo với mọi người. "Có vết di chuyển về hướng đông sau đó là hướng nam và nhưng đột nhiên biến mất ở một con đường nhỏ. Có một chiếc xe đã đợi ở đó."

"Khốn kiếp thật," Edward càu nhàu. "Nếu hắn ta mà đi về hướng tây... thì lũ chó sẽ hữu ích cho chúng ta đấy."

Tôi co rúm lại, thấy vậy Esme xoa tay lên vai tôi.

Jasper nhìn Carlisle. "Không ai trong chúng ta nhận ra hắn cả. Nhưng đây là thứ hắn để lại." Tôi thấy Jasper lôi ra một thứ gì đó màu xanh trông có vẻ nhàu nát. Carlisle vội cầm lấy và đưa lên trước mặt. Lúc đấy tôi mới thấy đó là một lá dương xỉ. "Bố có phát hiện ra điều gì không?"

"Không, ta chẳng phát hiện ra cái gì cả́," Carlisle nói. "Gã này có vẻ xa lạ với chúng ta. Ta chưa bao giờ gặp hắn cả."

"Có thể chúng ta nhầm rồi chăng. Có thể đây là một sự trùng hợp... " Esme lên tiếng nhưng lặng đi sau khi thấy vẻ mặt hoài nghi của mọi người. "Ý tôi không phải là gã đó tình cờ ghé qua nhà của Bella. Mà là có thể có ai đó tò mò. Hắn phát hiện thấy mùi của chúng ta quanh Bella. Có lẽ hắn băn khoăn tại sao Bella lại thu hút chúng ta đến vậy?"

"Vậy tại sao hắn ta không quay lại? Nếu chỉ là hắn tò mò." Emmett phân tích.

"Nếu là hắn, con sẽ quay lại ư," Esme cười trìu mến khi nhìn vào đứa con của mình. "Hầu hết trong chúng ta không phải lúc nào cũng hiếu chiến cả. Chúng ta là một gia đình lớn, có thể hắn ta sợ điều đó. Nhưng Charlie không bị hại. Điều đó có nghĩa hắn không phải là kẻ thù."

Hắn chỉ tò mò thôi. Giống như James và Victoria trước đây đúng không? Ý nghĩ về Victoria khiến tôi rùng mình, cho dù chắc chắn đó không phải là cô ta. Lần này không phải là Victoria. Cô ta có đặc trưng riêng của mình. Đó chỉ là một người lạ mà thôi.


Tôi đã từ từ nhận ra rằng ma cà rồng dính vào chuyện của nhân gian nhiêu hơn tôi tưởng. Đã bao nhiêu lần con người đi cạnh họ mà vẫn không hay biết? Đã có bao nhiêu cái chết được cho là tai nạn, là phạm tội do cơn khát máu của họ không? Liệu thế giới ma cà rồng đông đến cỡ nào khi tôi là người cuối cùng bước vào thế giới ấy?

Một tương lai không báo trước khiến tôi lo sợ.

Mọi người cân nhắc lời của Esme với những biểu hiện khác nhau. Tôi có thể thấy Edward không chấp nhận giả thuyết ấy nhưng Carlisle thì lại rất tán thành.

Alice vẫn nhỏ nhẹ. "Con không nghĩ thế. Việc tính toán thời gian rất hoàn hảo... Vị khách của chúng ta rất cẩn thận để chúng ta không tiếp xúc được. Như thể hắn biết con có thể nhìn thấy trước chuyện hắn làm...”

“Anh ta chắc hẳn phải có những lý do khác vì đã không liên lạc lại” Esme nhắc nhở cô.

“Đó có thực sự là vấn đề không” Tôi hỏi. “Đó chỉ là có một ai đó đang để ý em mà thôi. Lý do đó đã đủ chưa? Chúng ta không nên đợi cho đến khi tốt nghiệp”

“Không, Bella”, Edward nói một cách vội vàng. “Điều đó không tồi tệ đến vậy. Chỉ là bọn anh có thể biết nếu em gặp nguy hiểm”.

“Hãy nghĩ đến Charlie”, Carlisle nhắc nhở tôi. “Hãy nghĩ rằng điều ấy có thể sẽ khiến ông ấy đau lòng đến mức nào nếu cháu biến mất”.

“Cháu đang nghĩ về Charlie. Ông ấy chính là người mà cháu lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu tối qua ông ấy không kiềm chế được? Khi nào mà cháu còn ở bên Charlie, ông ấy sẽ vẫn là người mà cháu quan tâm đến. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với ông ấy thì đó chính là lỗi của cháu”.

“Không đâu, Bella.”. Esme vừa nói vừa vỗ nhẹ vào đầu tôi. “Và không có chuyện gì có thể xảy ra với Charlie cả. Điều chúng ta cần làm là phải cẩn thận hơn thôi”.

“Cẩn thận hơn?”. Tôi nhắc lại một cách nghi ngờ.

“Tất cả sẽ ổn thôi, Bella”, Alice hứa và Edward siết chặt tay tôi.

Nhìn lần lượt từng khuôn mặt mà tôi yêu quí, tôi có thể nhận thấy rằng tôi không thể nói gì để có thể thay đổi những suy nghĩ của họ bây giờ.

Đó thực sự là một căn nhà lạnh lẽo. Tôi thực sự nản lòng. Trái với những mong muốn tốt đẹp của mình, tôi vẫn chỉ là một con người bình thường.

“Em sẽ không cô đơn một giây nào,” Edward hứa khi lái xe đưa tôi đến chỗ Charlie. “Một ai đó trong bọn anh sẽ luôn ở đây. Emmett, Alice, Jasper...”

Tôi thở dài. “Thật là nực cười. Họ sẽ cảm thấy thật nhàm chán cho mà xem. Và họ sẽ tự tay giết em. Chỉ là để có một việc gì đó để làm”

Edward nhìn tôi một cách gay gắt. “Hãy vui vẻ lên, Bella”

Charlie vui vẻ hơn khi chúng tôi quay trở lại. Ông có thể nhìn thấy sự căng thẳng giữa tôi và Edward và ông đã hiểu sai ý nghĩa của nó. Ông nhìn tôi thu dọn bữa ăn tối của mình với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt. Edward xin lỗi đi ra ngoài một lát, để có thể theo dõi chúng tôi, tôi đoán vậy, nhưng Charlie đợi cho đến khi anh quay lại mới nói chuyện với tôi.

“Jacob vừa gọi lại”, Charlie nói ngay khi Edward quay lại phòng. Tôi giữ cho khuôn mặt không biểu hiện gì khi xếp đĩa trước mặt bố.

“Thật à?”

Charlie cay nghiệt “Đừng nhỏ nhen như thế, Bella. Cậu ta thật thấp hèn”

“Có phải Jacob đang phải trả tất cả P.R cho bố, hay bố là một tình nguyện viên?”

Charlie lẩm bẩm với tôi một cách không mạch lạc cho đến khi thức ăn cắt đứt những phàn nàn đầy tính xuyên tạc của ông.

Mặc dù ông không nhận ra điều đó nhưng ông đã ghi điểm trong chuyện này.

Cuộc đời tôi giờ đây giống như một trò chơi xúc xắc - và tôi không biết liệu rằng vòng quay tiếp theo có mang đến cho tôi những điều tồi tệ nữa không? Nếu chuyện gì đó đã xảy ra với tôi thì thế nào? Nó dường như là nhiều tồi tệ hơn là sự ích kỷ khi để Jacob cảm thấy tội lỗi vì những điều mà cậu ấy đã nói.

Nhưng tôi không muốn quở trách cậu ấy khi mà Charlie lúc nào cũng ở xung quanh và như dò xét từng lời nói của tôi. Vì vậy, tôi không muốn làm cho mọi chuyện xấu hơn. Nghĩ về điều đó khiến tôi cảm thấy ghen tị với mối quan hệ của Jacob và Billy. Thật dễ chịu biết bao nếu bạn chẳng có một bí mật nào của người mà bạn sống cùng.

Vì vậy tôi phải đợi cho đến khi trời sáng. Tôi vẫn sống sót sau đêm qua và, sau tất cả, tôi đã không làm cậu ấy phải đau đớn vì cảm giác tội lỗi của mình hơn 12 giờ đồng hồ. Điều đó thậm chí là quá tốt với cậu ta.

Khi Edward chính thức rời đi vào buổi tối, tôi băn khoăn không biết ai đang đứng dưới cơn mưa tầm tã kia để quan sát tôi và Charlie. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho Alice hoặc bất kỳ ai đang đứng ngoài kia và vẫn phải tỏ ra thoải mái. Tôi phải thừa nhận rằng thật tuyệt khi biết rằng tôi không cô đơn. Và Edward quay trở lại đúng như anh đã hứa.

Anh lại hát ru cho tôi ngủ và khi không còn biết là anh vẫn còn ở đó, tôi chìm vào trong giấc ngủ với không một cơn mộng mị.

Vào buổi sáng, Charlie đi câu cá với Deputy Mark trước khi tôi thức giấc. Tôi quyết định dùng những giây phút không bị ai kiểm soát đó để làm những điều tuyệt vời cho mình.

“Em sẽ không để Jacob phải vướng vào bất kỳ một phiền toái nào nữa”, tôi cảnh cáo Edward sau khi ăn sáng xong.

“Anh biết em đã tha thứ cho cậu ta”, Edward nói với một nụ cười dễ chịu “ Giữ những thù hận không phải là một trong những tài năng của em”.

Tôi chảy nước mắt nhưng tôi vui vẻ vì điều anh nói. Edward dường như đã vượt qua tất cả những gì chống lại lũ ma sói.

Tôi không nhìn đồng hồ cho đến sau khi tôi gọi điện. Giờ vẫn còn hơi sớm để gọi điện và tôi sợ mình sẽ đánh thức Billy và Jake, nhưng có ai đó đã nhấc máy khi chuông rung lần thứ 2. Chắc hẳn cậu ta không đứng xa máy điện thoại lắm.

“Xin chào”, một giọng nói buồn buồn vang lên.

“Jacob?”

“Bella”, cậu ta vui mừng. “Ôi, Bella. Em xin lỗi!”, cậu ta nói một cách vấp váp, vội vàng.

“Em thề là em không có ý đó. Em đã thật là ngu ngốc. Lúc đấy em rất tức giận nhưng mà hành động đó là không thể tha thứ được. Đó là điều ngu ngốc nhất em từng làm trong cuộc đời và em xin lỗi. Làm ơn đừng phát điên lên với em. Làm ơn. Đó sẽ là hình phạt suốt đời dành cho em - tất cả những gì chị nên làm là tha thứ cho em”

“Chị không phát điên lên với em. Em đã được tha thứ”

“Cảm ơn chị”, cậu ta thở một cách gấp gáp. “Em không tin được là em lại giống như một kẻ đần độn như vậy”

“Đừng lo lắng vì điều đó. Chị cũng đã từng như vậy mà”.

Jacob cười một cách hồ hởi. “Hãy đến đây thăm em”, cậu ấy nài nỉ. “Em muốn chuộc lỗi với chị”.

Tôi nhăn mặt “Bằng cách nào?”

“Bất kỳ điều gì chị muốn. Nhảy từ vách đá và lặn xuống biển”. Cậu ta gợi ý và lại bật cười.

“Ồ, đó thật là một ý kiến tuyệt vời”

“Em hứa sẽ bảo đảm an toàn cho chị”. Cậu ta hứa. “Cho dù chị có làm gì đi nữa”.


Tôi liếc nhìn Edward. Khuôn mặt anh thật bình tĩnh, nhưng tôi biết chắc rằng không phải lúc này.

“Không phải ngay bây giờ”.

“Anh ta không tha thứ cho em đúng không?”, giọng Jacob hơi xấu hổ, và có phần cay đắng.

“Đó không phải là vấn đề. Đó là... Có một lý do khác...nó gây phiền toái hơn là việc một con ma chó sói nhỏ hỗn xược...” Tôi cố giữ cho giọng mình hài hước nhưng tôi không làm cậu ấy cười.

“Có chuyện gì vậy”, cậu ta khẩn khoản.

“À”, tôi không chắc có nên nói cho cậu ta hay không.

Edward với tay ra cầm điện thoại. Tôi nhìn khuôn mặt anh một cách cẩn thận. Anh dường như khá bình tĩnh.

“Chị còn đó không, Bella?” Jacob hỏi.

Edward thở dài, đưa tay ra gần hơn.

“Em có muốn nói chuyện với Edward không?”, tôi hỏi một cách lo lắng. “Anh ấy muốn nói chuyện với em”.

Jacob ngừng lại một lúc lâu.

“Đựơc thôi”, cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý. “Chắc hẳn nó sẽ thú vị lắm”.

Tôi đưa điện thoại cho Edward. Tôi hy vọng cậu ta có thể đọc được sự đe doạ trong mắt tôi.

“Xin chào, Jacob”. Edward nói một cách lịch sự.

Một sự im lặng xuất hiện. Tôi kiềm chế để không bật ra âm thanh nào, cố gắng đoán xem Jacob sẽ trả lời thế nào.

“Một ai đó đang ở đây - tôi biết đó không phải là mùi thú vật”. Edward giải thích. “Bầy đàn của cậu có chuyện gì mới không?”

Lại một sự lặng im, trong khi Edward gật gật đầu không một chút ngạc nhiên.

“Đó chính là vấn đề, Jacob. Tôi sẽ không để Bella ra khỏi tầm mắt của mình cho đến khi tôi còn quan tâm tới cô ấy. Nó chẳng có gì riêng tư cả - ”.

Jacob cắt ngang lời Edward vì tôi có thể nghe thấy tiếng rì rầm trả lời của Jacob. Dù cậu ta có nói gì đi nữa thì cậu ấy cũng đã xúc động hơn khi nãy. Tôi đã không thể kiềm chế để mình không bật ra tiếng nói.

“Có thể là cậu đúng - “. Edward bắt đầu, nhưng Jacob lại cãi lại. Cuối cùng thì một trong 2 người họ cũng nói với giọng giận dữ.

“Đó là một đề nghị thú vị. Chúng tôi sẽ rất vui lòng để thảo luận lại. Nếu Sam chịu trách nhiệm về việc này”

Giọng của Jacob để bớt căng thẳng. Tôi bắt đầu cắn móng tay cái khi cố gắng đọc những sự thể hiện trên khuôn mặt Edward.

“Cảm ơn”, Edward trả lời.

Jacob đã nói gì đó và nó tạo ra một chút ngạc nhiên thoáng qua khuôn mặt Edward.

“Thực ra thì tôi cũng đang định sống cô đơn”, Edward nói, trả lời một câu hỏi không mong muốn. “Và sẽ để cô ấy ra đi với một người khác”.

Jacob bắt đầu cao giọng và tôi nghĩ, cậu ta đang cố gắng thuyết phục Edward.

“Tôi sẽ cố gắng xem xét chuyện đó một cách khách quan nhất”, Edward hứa. “Khách quan hết mức có thể”.

Lần này sự tạm ngừng dường như ngắn hơn.

“Đó không phải là một ý kiến quá tồi. Khi nào?...Không, nó tuyệt mà. Dù sao, tôi cũng muốn có cơ hội được tự đi vào đường mòn. 10 phút...Dĩ nhiên là được”. Edward nói. Anh đưa điện thoại cho tôi. “Bella”.

Tôi cầm nó một cách chậm rãi, cảm thấy bối rối.

“Tất cả chuyện này là gì?”. Tôi hỏi Jacob, giọng đầy tức giận. Tôi biết tôi thật là trẻ con nhưng tôi có cảm giác mình bị ra rìa.

“Tớ nghĩ đó là một sự tạm ngừng mọi tranh cãi. Bella, hãy cho em một đặc ân.” Jacob đề nghị. “Hãy cố gắng thuyết phục “Con đỉa” của chị rằng nơi an toàn nhất dành cho chị là nơi đã được định trước, đặc biệt là khi anh ta rời bỏ chị. Chúng ta có thể xử lý tốt mọi việc mà.”

“Đó có phải là tất cả những gì cậu đang cố gắng thuyết phục anh ấy?”

“Đúng, và điều đó rất có ý nghĩa. Charlie có thể cũng sẽ tốt hơn nếu rời khỏi nơi đó. Càng nhanh càng tốt.”

“Cả Billy nữa”, tôi đồng ý. Tôi ghét thực tế rằng tôi đang đặt Charrlie vào cái nơi mà dường như là trung tâm đối với tôi. “Còn gì nữa không?”

“Hãy tạo ra một vài ranh giới để chúng ta có thể bắt bất kỳ ai lân la lại gần Forks. Em không chắc là Sam có công kích chuyện đó không nhưng cho đến khi anh ấy bình phục, em sẽ để mắt tới mọi chuyện.”

“Cậu có ý gì khi nói “để mắt tới mọi chuyện?”

“Ý em là nếu chị nhìn thấy một con chó sói chạy xung quanh nhà chị thì đừng bắn nó.”

“Dĩ nhiên là không. Mặc dù vậy, cậu đừng làm chuyện gì thật sự ngu ngốc nhé.”

Cậu ta khịt khịt mũi. “Đừng ngu ngốc như thế. Em biết tự lo cho mình.”

Tôi thở dài.

“Em sẽ cố gắng thuyết phục anh ta để chị đến chỗ em. Anh ta rất định kiến vì vậy đừng tin bất kỳ câu chuyện tào lao nào của anh ta về sự an toàn. Anh ta và em đều biết chị an toàn khi ở đây.”

“Chị sẽ ghi nhớ trong đầu.”

“Vài phút nữa em sẽ gặp chị”, Jacob nói.

“Em sẽ đến đây à?”

“Ừ, em đã đánh hơi được mùi của vị khách của chị vì vậy chúng ta có thể theo dõi nếu anh ta quay lại”.

“Jake, chị không thích việc em sẽ theo dõi - ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui