[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Việc Demetri đặc biệt chán ghét nước Đức là điều mà cả Volturi đều biết, đương nhiên là trừ Atlas và Electrolux hai thành viên mới ra, bất quá bây giờ thì hẳn là họ đều đã biết, dù sao thì ai nhìn thấy cái tên nhóc mới đến từ nước Đức kia bộ dáng đáng thương suốt ngày lẽo đẽo theo sau mông Demetri như một cô vợ bé thì cũng đều biết cả. Aiz, nhìn bóng dáng nhỏ bé đối lập với thân thể cao lớn cùng với tác phong cứng rắn của Demetri khiến cho ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà quăng cho hắn ta một ánh mắt khiển trách —— bất quá, khiển trách thì khiển trách chứ ma cà rồng đều là những kẻ chỉ ngại thiên hạ không loạn, nhìn một ma cà rồng mới sinh chẳng khác nào con thỏ con thì quả nhiên ai cũng đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn khi dễ đối phương.

Electrolux xoa mông nhăn mặt ngáp dài đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy một đám ma cà rồng đang nhàn rỗi mà huấn luyện tên ma cà rồng mới sinh trong sân, bất quá thay vì nói là huấn luyện thì nên nói là trêu chọc người ta thì đúng hơn.

Electrolux xoa xoa mông loẹt xoẹt kéo đôi dép nhung đi đến băng ghế trong sân nằm sấp xuống, thuận tiện đưa chân đẩy đẩy Demetri, nịnh nọt cười cười: ” Demetri ~ xoa xoa ~” cái mông nhỏ vặn vẹo uốn éo.

Demetri đem một đôi chân dài thẳng tắp khiến cho ai cũng thèm thuồng gác lên trên cái ghế đối diện lười biếng nhìn đám đồng nghiệp của mình đang chỉnh tên nhóc tóc vàng người Đức đến khóc thét, không buồn nháy mắt nhìn Electrolux cho đến khi cậu nhóc lại tiếp tục rên rỉ thì mới miễn cưỡng biếng nhác hé mắt nhìn qua: “Sao thế? Lại bị trưởng lão làm à?”

Từ lần trước bỏ trốn bị lôi về, Electrolux liền bắt đầu số kiếp bị thao không ngừng, suốt ngày cậu nhóc cứ vịn eo rên ư ử lê lết khắp Volturi khiến cho Marcus thương con đến đỏ mắt, lần nào thấy mặt Caius cũng xông vào đánh một trận.

Vốn này cũng không có gì, dù sao, từ sau khi Electrolux sinh ra thì việc hai người đó đánh nhau cơ bản là liên tiếp diễn ra, chỉ là đại khái lần này là tức giận thật sự nên Marcus ra tay hoàn toàn không dung tình, vì vậy các gian phòng ở của Volturi đều phải tu sửa không biết bao nhiêu lần —— đáng thương, đây là một tòa thành cổ lại còn là ở dưới lòng đất, nếu nó sụp đổ thì dù có là ma cà rồng cũng chả làm gì được!

Aro vì thế mà không ngừng dùng tay bưng mặt than thở: “Aiz, tốt xấu gì Marcus cũng trông nom tiền bạc của chúng ta, tại sao lại lãng phí như vậy? Tại sao chứ?”

“Aiz, suốt cả đêm.” Electrolux rên rỉ đáp, giơ ngón tay lên đếm rồi lắc đầu, “Ư ư ư, không ngừng không ngừng, siêu đều đặn! Tôi khinh, người đi làm còn có lúc đi muộn, sao ông ta cứ đến phòng tôi không chệch phút nào chứ? Tôi thao!” Electrolux bất nhã giơ ngón tay giữa lên.

Demetri biết rõ đứa bé này từ nhỏ đã bị chiều cho sinh hư rồi nên cũng chả buồn để ý, hạ chân xuống đi đến bên người Electrolux tiện tay vỗ xuống mông cậu nhóc khiến cho Electrolux lập tức la lên như heo bị chọc tiết: “Ôi, xoa eo ấy! Eo! Đừng đụng vào cái mông!”

Demetri phì cười, Electrolux nịnh nọt: “Tay nghề của anh là tốt nhất!”

Demetri đạp cậu nhóc một cước: “Nằm xuống!”

Electrolux vui vẻ nằm ngược trở lại, Demetri dùng hai tay xoa bóp lên eo cậu nhóc, hai ngón tay ấn xuống khiến thắt lưng vang lên tiếng xương khớp kêu, Electrolux thì thoải mái mà rên lên, âm thanh phát ra khỏi cổ họng lại hơi khàn khản, hiển nhiên là do lúc lao động tối hôm qua rên la nhiều quá.

Âm thanh Electrolux phát ra so với tên nhóc đến từ nước Đức Thanh còn lớn hơn khiến cho bên kia chú ý mà quay sang nhìn.


Electrolux nhận thấy ánh mắt của đối phương liền nhe răng cười khiến cho tên nhóc người Đức sợ hãi rụt cổ lại —— phối hợp với con mắt tím bầm thật là buồn cười.

Electrolux quay đầu hỏi Demetri: “À, Demetri, sao anh không thích người Đức vậy?”

Đột nhiên có một cái đầu chen vào: “À, bởi vì Demetri là người Nga đó!”

Electrolux lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống, cậu mắng người mới đến: “Aro! Đừng tùy tiện dọa người chứ!”

Aro cười tủm tỉm: “Không có nha! Là bé tủ lạnh không đủ cảnh giác đó thôi, nhóc không thấy Demetri chẳng hề hấn gì đó sao? Demetri sớm đã biết là ta tới rồi!”

Electrolux quay đầu, quả nhiên thấy Demetri vẫn trấn định như cũ mà xoa bóp thắt lưng cho cậu nhóc, còn tiện tay nắm mắt cá chân kéo cậu nhóc về đúng vị trí cũ.

Electrolux lập tức lầm bầm hai câu, bất quá chẳng bao lâu sau lại “a a a a” mà rên rỉ, cái mông uốn éo a uốn éo, YD(dâm đãng) cực kỳ, thỉnh thoảng còn hỏi một câu: “Tại sao người Nga không thích người Đức? Hai nước này cũng đâu phải thù địch gì đâu?”

Aro nhìn nhìn Electrolux, rõ ràng đang quan sát cậu nhóc, nghe vậy thì cười nói: “Ôi chao, nhóc không biết à? Demetri là lính trinh sát của Nga từ thế chiến thứ hai đó! Ta đã mang Demetri từ trên chiến trường về mà! A a, ta nhớ khi đó, lần đầu tiên gặp Demetri thì anh ta chỉ còn lại có nửa phần thân thể thôi.” Aro gãi cằm cố gắng nhớ lại, một ngón tay thon dài đỡ lấy cằm của mình, cái đầu nghiêng nghiêng, sau đó khoa tay múa chân chỉ vào eo của mình, “Ruột còn chảy đầy đất đó! A a, ta chưa từng thấy ai bị như vậy mà còn sống nổi nên ta liền cắn anh ta một cái! Không ngờ anh ta lại thành công chuyển hóa được! Aiz, Demetri với ý chí sinh tồn mạnh mẽ chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ta! Có phải không Demetri?”

Aro vui vẻ nghiêng đầu nhìn Demetri, đôi mắt tràn đầy sự thưởng thức nhìn chằm chằm Demetri, đại khái là vì quá vui sướng, cũng có thể là đã lâu không có ai nghe ông ta kể lể những chuyện linh ta linh tinh kia nên Aro nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Demetri.

Demetri ngây người ra, Electrolux nằm phía dưới lập tức phát ra một tiếng rú thê lương đến cực điểm: “Óa óa óa, Demetri anh giết người à! Ma cà rồng cũng bị bóp chết được đó! “

Demetri ngơ ngác cúi đầu, ngơ ngác nhả ra một câu: “A, không để ý.”

Demetri đột nhiên phục hồi tinh thần, trong mắt xẹt qua một tia sáng, Electrolux đang nằm bẹp trên ghế mà la hét không để ý, đến khi cậu nhóc phản ứng thì Demetri đã bắt lấy cổ tay của Aro mặc cho Aro “A a a!” la lên không ngừng mang Aro biến mất sau hành lang dài hun hút, giọng nói thì cực kỳ cung kính: “Đức ngài, xin đến đây một chút, tôi có lời muốn nói với ngài.”


Electrolux chớp chớp mắt đứng lên, mất một lúc thì nổi giận giơ chân mắng: “Bà mẹ nó! Bên chỗ lão tử vẫn chưa xong mà!”

Demetri đi rồi, nhóm ma cà rồng nhàm chán đang trêu đùa cậu nhóc người Đức hai mặt nhìn nhau một lúc, chả biết là ai huýt sáo liền tản đi, lúc gần đi nguyên một đám cư nhiên còn chạy đến cười hì hì, hoặc là vỗ mông Electrolux, hoặc là xoa đầu Electrolux, hoặc là nói cái gì “Đức ngài Caius càng ngày càng mạnh mẽ nha! Thật lợi hại!” rồi chạy biến! Chẳng bao lâu sau, khoảnh sân đủ để cho ngựa có thể chạy mấy vòng chỉ còn lại một mình Electrolux.

Không, còn có tên nhóc người Đức!

Electrolux nhìn thấy tên nhóc kia đang ngây ra nhìn theo hướng Demetri biến mất, không khỏi hừ một tiếng, chống nạnh đứng ở trên ghế, dương dương tự đắc hất hàm hỏi: “Ê nhóc con, tên gì đó?”

Tên nhóc kia có một mái tóc ngắn vàng kim, chất tóc hẳn là rất nhuyễn, thoạt nhìn có cảm giác mềm mại như nhung, phối hợp với bộ dáng run rẩy sợ hãi thì đúng là chẳng khác gì thú cưng đi!

Electrolux khinh thường, sau đó, không đợi đối phương trả lời lại bĩu môi nói: “Ê, ta cảnh cáo ngươi đó, đừng có đánh chủ ý bậy bạ lên Demetri.”

Tên nhóc kia run lên sợ hãi, lắc đầu liên tục: “Không có… Không có.”

Electrolux nhảy khỏi ghế chạy đi, được nửa đường thì quay đầu lại nhe răng cười: “Nhóc con, đúng là ta đây không có năng lực gì đặc biệt nhưng không có nghĩa là ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì.”

“Nghĩ cái gì?” Edward vừa mới đến cười cười vỗ vai Electrolux, “Nhóc, lại đang khi dễ người khác à?”

Electrolux lầm bầm một tiếng, ý vị thâm trường nở nụ cười nhìn tên nhóc kia đang tỏ ra kinh ngạc nhìn Edward, cậu nhóc quay đầu nói với Edward: “A, Edward anh chưa từng thấy tên này đúng không? Mới đến đó, hình như là do Demetri tạo ra.”

Edward ngạc nhiên cau mày: “Demetri?” Demetri theo như anh biết là một kẻ vô cùng trung thành với Volturi và chưa từng làm những chuyện như thế này?

Electrolux có chút vô lại nhún vai: “Ai biết? Chắc là cứu người hay là ngoài ý muốn gì đó, tóm lại là tạo ra một tên ma cà rồng này.” Cậu tóm lấy cổ áo của tên nhóc kia cười hì hì, “Dù sao thì chuyện nên cảnh cáo ngươi ta cũng đã cảnh cáo, nếu không nghe lời ta thì đừng có trách. Demetri không phải tốt tính lắm đâu, đừng tưởng rằng bây giờ anh ta không động đến ngươi thì ngươi chỉ bị khi dễ linh tinh gì đó, đừng quên anh ta chính là một kẻ đã sống qua thời chiến đó!”


Electrolux huýt sáo: “Hèn chi vì cái gì mà mình rên rỉ câu dẫn như thế nào thì tên kia lại vẫn không phản ứng, hóa ra là quân nhân nên ý chí mới kiên định như vậy, Jasper cũng thế mà Demetri cũng thế, hứ, thật chả vui tí nào!” Cậu nhóc bĩu môi.

Edward phì cười: “Em lại đi trêu chọc Jasper rồi? Sao hả? Lần này học được cái gì? Bị lăn qua lăn lại vui không?”

Electrolux rầm bầm vài câu gân cổ nói: “Hừ hừ, ai mượn anh quản em! Dù sao… dù sao thì em tuyệt đối có thể xoay người! Em không tin, một người đàn ông đường đường chính chính như em mà…”

“Mà sao?” Caius như quỷ đột nhiên xuất hiện xách cổ áo Electrolux lôi đi khiến Electrolux lập tức oa oa gào khóc: “Buông ra, thả tôi ra cái lão già này! Lão tử muốn đi tìm người trẻ tuổi!”

Caius nặng nề hừ một tiếng không thèm quan tâm đến cậu nhóc.

Edward vuốt cằm: “Quả nhiên, với những tên nhóc không biết nghe lời phải dùng biện pháp mạnh.” Nói xong, ánh mắt anh lướt qua người tên nhóc người Đức, cười cười, “Nhóc con à, đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ cần là ma cà rồng thành thục một chút đều có thể nhìn ra được tâm tư của cậu. Demetri sẽ không thích câu đâu vì tên đó…”

Demetri đem Aro một đường kéo vào phòng ngủ, chân sau một đạp, cánh cửa cực đại rầm một tiếng liền đóng sập lại.

Aro mở to mắt nhìn Demetri, Demetri nhìn lại Aro nửa buổi mới nói một câu: “Đức ngài, tôi thích ngài.”

Aro chớp mắt mấy cái: “Ừ, Demetri thân mến, ta đương nhiên là biết!”

Demetri đột nhiên không nói gì, vì phản ứng của Aro so với những gì hắn tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau.

Aro chợt nở nụ cười, đôi mắt to tròn nhìn Demetri: “A, Demetri thân mến, không phải là anh nghĩ ta không biết sao?”

Demetri: “…” Không, không phải nghĩ ngài không biết, mà là không nghĩ tới ngài lại bình tĩnh như thế, quả nhiên trưởng lão không phải là “người” tầm thường sao?

Demetri thử thăm dò nhìn chiếc giường bên kia, Aro híp híp mắt, vuốt mặt Demetri suy tư một chút, gật đầu tán thưởng: “Ừm, anh chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ta, cho nên có làm càn một chút cũng không sao cả.”

Demetri lập tức ném Aro lên trên giường sau đó đè lên, ánh mắt sắc bén nhìn Aro chằm chằm, Aro nhướng mi, tao nhã vạch ra cổ áo của Demetri, ngón tay mảnh khảnh mơn trớn trên cổ Demetri.


Hầu kết của Demetri liền nhấp nhô khiến Aro bật cười.

Ngón tay thon dài trắng nõn như được nghệ thuật gia khắc nên nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực của Demetri, chẳng khác nào một con dao, quần áo của Demetri theo đầu ngón tay của Aro mà rách toạch, Aro nâng nửa người lên tiến sát đến bên tai Demetri nhẹ giọng nỉ non mang theo vui vẻ: “Demetri thân mến, anh tin là anh có thể khiến cho ta vui sướng sao?”

Demetri cúi đầu nhìn Aro, phía sau đôi mắt đỏ rực bắt đầu khởi động vô số những hình ảnh trong sách báo, Demetri nhắm mắt lại, cúi xuống hôn lên hạ thân của Aro, động tác vốn hèn mọn nhưng với Demetri lại tao nhã chẳng khác nào hành động hôn tay các quý phu nhân trong lễ hội, sau đó Demetri nâng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Aro, khàn khàn nói: “Đương nhiên, Đức ngài của tôi, tôi nguyện ý phục vụ ngài.”

Aro lập tức nở nụ cười, nhỏm dậy kéo cổ Demetri, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi: “Quả nhiên là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ta, đúng không Demetri?”

Demetri ngẩng đầu hôn lên đôi môi lạnh buốt của Aro, đầu lưỡi quấn lấy nhau, những tiếng thở dốc không ngừng vang lên: “Đúng vậy, tôi là của ngài, Đức ngài của tôi.” Hắn thuận thế đè lên thân hình hoàn mỹ mà hắn luôn luôn tha thiết ước mơ, quá gần——từng chút một của đối phương, ngay cả những tiếng ngâm nga thở dốc của đối phương đều có thể kích thích cho Demetri phát run, đến khi bàn tay lạnh buốt của Aro chạm vào dục vọng của hắn, hắn càng không khống chế nổi mà cương cứng toàn thân, bàn tay siết chặt thành nắm đấm đặt bên người Aro.

Aro cười khúc khích, trong tiếng cười tràn ngập ý giễu cợt sung sướng, sau đó ngón tay bắt đầu linh hoạt hoạt động vuốt ve dục vọng của Demetri khiến Demetri lập tức bắn ra, nhanh đến nỗi Demetri phải đỏ mặt, Aro càng cười đến run rẩy cả người.

Demetri ồ ồ thở dốc nhìn Aro dưới thân, đối phương khẽ nhíu mày nhìn hắn, sau đó trêu chọc mà vươn tay đưa lên miệng liếm—— trên ngón tay còn mang theo chất lỏng vừa mới phun ra từ thân thể của Demetri.

Demetri lập tức phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.

Hắn không khống chế nổi mà run rẩy ôm lấy Aro, thân thể gắt gao đè lên người đối phương, chậm rãi dùng sức cọ xát để giảm bớt ngọn lửa đang cháy lên điên cuồng bên trong hắn, ngón tay run rẩy từ trên lưng Aro vuốt ve xuống phía dưới cho đến khi chạm vào lối vào phía sau, hắn khẽ đẩy vào một chút: “Có thể… làm càn thêm một chút không, Đức ngài?”

Tiếng cười khanh khách của Aro lại vang lên bên tai, sau đó là giọng nói khiến cho Demetri kích động đến phát run: “Anh nói thử xem? Demetri… thân mến.” Aro cố tình kéo dài hai chữ “thân mến”, sau đó liếm lấy vành tai của Demetri, dùng giọng nói mơ hồ không rõ mà nói, “Nếu như anh tin chắc là anh có thể khiến ta vui sướng.”

Demetri không ngăn được khóe miệng cong lên, nghiêng đầu vươn lưỡi liến cần cổ trắng nõn của Aro: “Nguyện ý phục vụ cho ngài, Đức ngài…của tôi.” Hắn cũng học cách nói của Aro mà kéo dài hài chữ “của tôi”.

Trong nháy mắt, trong phòng ngủ vang lên từng đợt ngâm nga kèm theo tiếng gầm nhẹ như dã thú của Demetri.

———-oOo———-

Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận