Lúc này, Electrolux hồn nhiên không biết rằng truy binh dưới sự dẫn đầu của ông anh hai yêu quý của cậu nhóc đang hùng hổ đuổi theo, thậm chí ngay cả những hình phạt dành cho cậu cũng đã được tính toán sẵn sàng, chỉ tiếc là thế sự thường không như người ta dự tính…
“Harry Potter, đứa trẻ sống sót.”
Nụ cười từ cái miệng không có môi còn khiến cho Harry Potter sợ hơn là cây đũa phép đang từ từ được nâng lên cao kia, mặc dù Harry biết rất rõ chỉ cần cây đũa phép đó phẩy nhẹ một cái thì bản thân mình sẽ gặp phải những đau đớn khủng khiếp hay thậm chí là mất mạng.
Thiếu niên có đôi mắt màu xanh lục khó khăn nuốt nước miếng, thiếu chút nữa thì cậu đã thối lui về sau ngay trước mắt bao nhiêu người.
À, đúng vậy, dù cho Harry có được xưng tụng là kẻ được chọn, dù cho cậu dưới sự giúp đỡ của vị phù thủy vĩ đại nhất thế gian mà trải qua vô số rèn luyện, đối mặt với vô số nguy hiểm, nhưng sợ hãi vẫn là bản năng trời sinh không thể nào vứt bỏ được. Khi Harry nhìn thấy cây đũa phép của đối phương giơ lên cao thì cậu vẫn không thể không nuốt nước bọt, khi Harry mở to đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực như máu của đối phương thì cậu không thể không nghĩ rằng “rốt cục cũng đã kết thúc”, rốt cục…
“Avada Kedavra ——” Sau một hồi dây dưa thì bên khóe môi Voldemort khẽ bật ra một nụ cười tàn nhẫn.
Một tia sáng màu xanh lục bắn ra từ đầu đũa phép của hắn, đồng tử của Harry trợn to, Harry vội vàng giơ đũa phép của mình lên nhưng bản thân cậu biết rất rõ là đã quá muộn rồi, bên tai của Harry còn loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét của rất nhiều người.
“Không!”
“Harry!”
“Harry!!!”
Xoẹt——
Một tiếng động lạ lùng vang lên giữa chiến trường, ngay khi tia sáng màu xanh lục bắn thẳng về phía Harry Potter, ngay giữa Harry và Voldemort!
Âm thanh đó không hề lớn, ít nhất thì so với tiếng cười khoái trá của đám Tử thần Thực tử và tiếng la hét hoảng sợ của các thành viên Hội Phượng Hoàng, nhưng trong chớp mắt Harry có thể cảm nhận được áp lực cực lớn như bão táp từ phía Voldemort truyền đến đã biến mất, đồng thời Harry là người đầu tiên nhận ra có một cái hố màu đen kỳ quái xuất hiện ngay giữa mình và Voldemort, nó dễ dàng chặn lại tia sáng xanh lục chết người kia, tựa hồ như nuốt một lời nguyền không thể tha thứ chỉ là chuyện đơn giản như nuốt một luồng không khí vậy.
“Ực ——” Harry nghe thấy rõ âm thanh nuốt nước bọt của chính mình, sau đó Harry mới kịp phản ứng lại, không phải là vì âm thanh do cậu tạo ra quá lớn mà tất cả mọi người xung quanh cũng đều hành động tương tự như cậu.
“Mình không nhìn lầm chứ ? Ai đến cấu tôi một cái với?” Ron ngây ngốc mà mở to mắt nhìn, anh chàng vẫn giữ nguyên tư thế xông lên rất buồn cười.
Sau đó, Hermione như Ron mong muốn cấu cậu ta một cái nhưng phản ứng của cô cũng không khá hơn Ron chút nào, thậm chí, Hermione vừa cấu Ron nhưng hoàn toàn không hề nhìn sang cậu: “Mình cũng cảm thấy chuyện này rất khó tin, bồ đã xác định được chưa ? Mình không muốn cũng bị cấu như bồ đâu.”
Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng khó tin này thì ngay lập tức dời ánh mắt về phía người vừa mới phóng thần chú ra, bất quá, từ trong lỗ đen kia đột nhiên phát ra âm thanh.
“Ôi, đây là đâu? Edward! Anh đừng có ôm em chặt như vậy khiến cho em mất tập trung ! Á, chết tiệt, cái thứ sức mạnh kỳ quái gì hại em chệch hướng! Edward!!! Em cảnh cáo anh lần thứ mấy rồi, bỏ tay anh ra ! Rủi mà xảy ra chuyện gì đều là tại anh hết!”
“Sweetheart, em đừng nhẫn tâm để anh bị lạc trong không gian chứ ? Anh không thể không ôm em thật chặt được.”
“Anh đi chết đi! Caius chỉ cần nắm tay em là đã không bị lạc rồi ! A, Caius, chờ đã!”
Một người đàn ông cao gầy giấu mình dưới lớp áo choàng màu đen đột nhiên bước ra từ trong cái hố đen kia, vì màu sắc của cái áo choàng cùng màu với cái hố đen kia nên khiến cho mọi người thoáng chút có cảm giác như cái hố đen bị biến dạng.
“Tử thần Thực tử ư…?” Chiếc áo choàng màu đen khiến cho người ta không thể nào có cảm tình nổi kia làm Ron phát ra một tiếng kêu sợ hãi nhưng rất nhanh âm thanh đó đã bị chặn lại ngay giữa cổ họng của cậu vì tất cả mọi người đều kinh hãi trợn mắt mà nhìn Fenrir Greyback —— một trong những tên Tử thần Thực tử tàn ác nhất bị người mới xuất hiện bóp cổ, sau đó hai mắt lồi ra chết ngay lập tức.
Thành viên Hội Phượng Hoàng khẽ kêu lên kinh ngạc nhưng không biết nên hướng đũa phép của mình về phía nào vì tất cả những gì đang diễn ra trước mắt đều vượt quá khả năng tiếp nhận của họ.
“Caius! Ông có thể từ từ một chút được không, làm ơn đừng để lộ chuyện, tôi đã nói không biết bao nhiêu lần!” Atlas nhảy ra khỏi cái hố đen, gương mặt tràn đầy phẫn nộ lẫn lo lắng, Edward thì cười khổ mà cố gắng trấn an Atlas —— vượt không thời gian rất tốn sức, huống hồ còn mang theo hai gánh nặng nên Atlas nôn nóng là chuyện có thể hiểu được, huống hồ Caius đúng là chẳng chịu nghe lời ai hết.
“Sớm biết vậy thì tôi thà mang Aro theo còn hơn là mang ông đi!” Atlas phẫn nộ nhìn Caius, sau đó phát hiện ra trước mắt cậu có vô số người ăn mặc rất quái dị —— đương nhiên tính ra thì trong mắt những người ở đây thì những kẻ xa lạ đột nhiên xuất hiện như họ mới càng quái dị hơn—— tất cả mọi người đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Atlas.
Atlas giật giật khóe môi lộ ra một nụ cười cứng ngắc, cậu vẫy tay: “Ừm, xin chào mọi người. Mọi người… cứ tiếp tục sống mái với nhau đi, tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát.”
Atlas nhìn rõ ràng hiện trường đánh nhau xung quanh ( thực chất hiện trường chính đã bị nhóm của cậu che mất), kéo Edward lui về phía sau —— đây là nguyên nhân mà cậu không biết bao nhiêu lần đã cảnh cáo Caius đừng có làm bậy, cậu không thể khống chế chính xác địa điểm mà họ xuất hiện nên cậu muốn càng ít nổi bật càng tốt, hiển nhiên Caius chính là kẻ thường xuyên phá hỏng mọi chuyện.
Voldemort phát ra tiếng cười the thé, nét mặt của hắn thì dữ tợn vô cùng.
Atlas cảm nhận được áp lực cực lớn như bị rắn quấn quanh cổ —— mà cái người này trông giống như một con rắn vậy, không lẽ ông ta có huyết thống với chúng?
Atlas cười ngượng nghịu, nhìn Caius hoàn toàn không quan tâm vứt cái thi thể trong tay đi, khóe miệng của cậu co giật mà nói: “Kỳ thật chúng tôi chỉ đi ngang qua, thật đấy, chúng tôi sẽ đi ngay thôi. Caius chỉ là rất ghét người sói, cái mùi này khiến cho ông ta không thể chịu được.”
Hiện trường lập tức lại vang lên một trận hít không khí, Atlas vô tội chớp chớp mắt, hiển nhiên không cách nào hiểu được thái độ của cậu đối với Voldemort đã tạo thành sang chấn tâm lý với những người ở đây như thế nào, Harry Potter được Atlas cứu mạng quả thật muốn chạy đến hét lên với cậu rằng: “Đó là Voldemort Voldemort Voldemort a a a a! Hắn ta đã giơ đũa phép lên rồi kìa, chạy mau đi!”
Edward liếc nhìn Harry rồi cúi đầu thì thầm vào tai Atlas —— hiển nhiên là khả năng của anh dù đang ở thế giới khác vẫn có thể phát huy tác dụng.
Atlas lén nhìn sang Voldemort: “Nói như vậy… đó là đứng đầu của phe ác à? Ô, vậy chúng ta đừng nên can thiệp vào, ai biết họ có năng lực khắc chế được ma cà rồng hay không? Bất quá, nhìn bộ dạng đám người bên đó, ngay cả người sói cũng có, nhất định đều là nhân vật phản diện.” Nói xong lại lén nhìn qua các thành viên Hội Phượng Hoàng —— tính ra thì đối với ma cà rồng như bọn cậu thì uy hiếp với bên này coi bộ lớn hơn đi? Dù sao thì những ai đối nghịch với người sói thì thường cũng không bỏ qua ma cà rồng đâu.
Atlas cảm thấy mặc thêm áo choàng quả thật là một sự lựa chọn sáng suốt!
“Caius, chúng ta đi thôi.” Atlas nhanh chóng ra quyết định nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
“Đi à?” Voldemort phát ra tiếng cười như tiếng rắn rít, trong mắt lộ ra vẻ thú vị xen lẫn ác ý tràn ngập, một tia sáng màu xanh lục phóng về phía Atlas.
Atlas vừa mới phát động năng lực liền phẫn nộ thét lên: “Ối! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Lại là thứ sức mạnh này! Nó làm ảnh hưởng đến khả năng định vị của mình!”
Rầm ——
Vòng xoáy màu đen biến mất, Atlas ngã vào trong lòng Edward; trong chớp mắt Edward dùng tốc độ không gì sánh kịp tránh đi vô số luồng ánh sáng đủ các loại màu sắc phóng đến —— tuy không hiểu rõ loại sức mạnh này nhưng bản năng thợ săn bẩm sinh của ma cà rồng có thể giúp anh cảm nhận được sự nguy hiểm từ chúng.
Mà Caius đã biến mất như một tia chớp, móng tay sắc bén vươn ra cắt đứt cổ họng của vô số Tử thần Thực tử đứng gần đó—— cách chiến đấu của vị thủ lĩnh ma cà rồng rất đơn giản như vậy, không cần phải màu mè, đơn giản mà hiệu quả lại cao, vô số lời nguyền chỉ có thể lướt qua vạt áo của ông mà không để lại chút dấu vết.
“Ôi Merlin ơi…” Toàn thể thành viên Hội Phượng Hoàng đều há hốc miệng.
Giáo sư McGonagall là người đầu tiên kịp phản ứng, người phụ nữ với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn nháy mắt nắm được cơ hội thổi còi chiến đấu, cán cân chiến thắng bắt đầu nghiêng về phía họ rồi —— lúc này không có chuyện nào quan trọng hơn là chiến thắng Tử thần Thực tử, mà đám Tử thần Thực tử hiển nhiên vì chuyện đột ngột phát sinh gây rối loạn —— không phải bọn chúng không lợi hại mà là cách công kích quá đơn giản, ngay cả người không hiểu gì về chiến đấu như Atlas còn nhận ra được điều này.
Cho nên, Atlas mới vừa rồi còn sợ mình chỉ gây cản trở liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vọt ra khỏi vòng bảo vệ của Edward mà lăn một vòng tránh khỏi vài câu thần chú, kiêu ngạo dùng tốc độ mà đám pháp sư phù thủy ở đây không nhìn thấy được lắp ráp, lên đạn, sau đó vác cây súng máy do Emmett tài trợ lên vai mà không ngừng càn quét: “Ha ha! Bộ nhìn ta dễ khi dễ lắm hả! Có biết ta được Emmett huấn luyện bao lâu không hả ?!”
Một Tử thần Thực tử nhìn cây đũa phép của mình bị bắn gãy làm đôi không thể tin được mà kêu lên: “Muggle…”
Atlas cười theo đúng kiểu của Emmett: “Kêu cái gì mà kêu ! Đây là phòng vệ chính đáng, có giỏi thì đến cắn ta đi!” Đã nói khoa học kỹ thuật là số một mà, đáng thương cho đám người này chỉ có thể dùng gậy gỗ, tên thủ lĩnh phe ác kia đúng là quá keo kiệt!
Atlas một mình một ngựa đứng đó quơ súng máy càn quét, trong sân trường Hogwarts mảnh gỗ vụn bay tán loạn, tiếng kêu rên ngập trời : “Đũa phép của ta!!!”
Atlas nhìn các thành viên Hội Phượng Hoàng lẽ thẳng khí hùng ngẩng cao đầu: “Ta rất là công bằng đấy ! Ai biết mấy người đang tụ tập ở đây làm cái gì, đương nhiên là phải đánh hết rồi ! Yên tâm, ta không ra tay mạnh lắm đâu chứ nếu không thì ta đã ném cái này.” Cậu vỗ vỗ eo để cho một đám pháp sư phù thủy nhìn thấy quả lựu đạn giắt ở bên hông mình.
Kẻ được chọn Harry Potter lúc này đã không biết nói gì, chỉ có thể ngốc ra mà nhìn Voldemort đang nổi giận điên cuồng, sau nửa ngày mới thì thào: “Đũa phép cơm nguội…”
Hiệu trưởng… thầy làm ơn đừng nói với em rằng đây là thắng lợi mà thầy dùng tính mạng để đổi lấy…
Atlas vứt súng máy đi, nhìn đám gỗ vụn rơi đầy đất an tâm mà kéo Caius, trước khi đi nhe răng cười toe toét với Voldemort: “Có bản lĩnh thì lại dùng cái que củi kia bắn ta nữa đi!”
Phù thủy thì cũng chỉ có cơ thể như người bình thường, mất đi đũa phép đồng nghĩa với việc đánh mất hơn phân nửa sức mạnh, cho dù có là Voldemort thì cũng chẳng có gì khác biệt. Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng xoáy màu đen kia từ từ biến mất mà phát ra tiếng hét phẫn nộ: “Pháp thuật không gian!”
—
Lúc này, tại thị trấn Forks, vùng đất nơi mà nhà Cullen và nhà Volturi đang xảy ra xung đột, lúc này chỉ còn lại tiếng Electrolux giương nanh múa vuốt xen lẫn với tiếng giải thích bất lực của Edward.
“Anh dám phản bội Atlas! Cái tên lừa đảo dám đi ngoại tình!”
“Không! Cậu nhận lầm người rồi.” Edward vô lực rên rỉ, nhưng Electrolux không ngừng đưa ra vô số chứng cứ xác thực khiến cho anh thậm chí có ảo giác mình thật sự đã từng yêu một người nào đó tên là Atlas chứ không phải chỉ là sự nhầm lẫn.
Bella cắn chặt môi, cố gắng ngăn cản những công kích thỉnh thoảng xuất hiện nhưng càng lúc càng mạnh, cô nghi ngại rằng chỉ cần mình chần chừ thì ngay lập tức tấm chắn của cô sẽ bị công phá, vì vậu mà Bella không dám nhìn Edward vì sợ là ý chí của mình sẽ lung lay, chỉ tiếc là giọng nói của Electrolux không ngừng vang lên bên tai của cô.
Thực tế thì nhà Volturi cũng rất là kinh ngạc.
Jane biết rõ mình không hề dùng đến năng lực, nhưng mà cô có thể nhìn thấy rõ tấm chắn vô hình của Bella khi sử dụng khả năng của mình.
Làn sương mù của Alec dày đặc như cuồng phong cuồn cuộn xông lên làm cho tấm chắn của Bella lung lay.
Nhóm ma cà rồng bên phía nhà Cullen rít lên, gần như không nhịn được mà phát động phản kích.
Nhưng mà ngay lúc đó một tấm chắn so với tấm chắn của Bella càng sáng hơn, mạnh hơn bao phủ lấy toàn thể gia tộc Volturi.
Electrolux vẫn bị Renata hộ vệ của Aro xách trên tay, hai chân không chạm đất nhưng bộ dáng dương dương đắc ý của cậu nhóc giúp cho mọi người hiểu rõ là do cậu nhóc động tay động chân: “Volturi bây giờ là do ta bảo kê, mấy người đừng hòng nhúc nhích!”
Electrolux giơ một ngón tay chỉ về phía Bella đang hoảng hốt trước biến cố đột ngột kia mà tái mét mặt mày, chẳng khác nào lưu manh đầu đường xó chợ mà ngoắc ngoắc tay: “Ta khiêu chiến với cô! Cái đứa con gái dám dụ dỗ chị dâu của ta!”
Gương mặt tái nhợt của Edward nháy mắt đỏ lên, anh hung hăng nhai nuốt hai cái chữ kia, không tin được mà hỏi lại: “Chị… dâu?”
Electrolux tàn nhẫn gật đầu, phá nát hy vọng của Edward: “Bằng không thì anh muốn thế nào?” Cậu khinh bỉ nhìn Edward.
“Anh ta không muốn thế nào! Electrolux, anh đang muốn hỏi em muốn thế nào ?!” Âm thanh khiến cho Electrolux lạnh gáy vang lên phía sau lưng, đồng thời huyệt thái dương mát lạnh.
Electrolux khẽ run rẩy đưa tay lên sờ, quả nhiên là một họng súng lạnh như băng đang kề sát đầu của cu cậu.
Electrolux nơm nớp lo sợ nghiêng đầu liếc ra sau thì thấy Atlas vừa lách ra khỏi một cái khe màu đen —— hiển nhiên, rút kinh nghiệm lần trước thì lần này Atlas quyết định mở cổng ra nhỏ lại một chút —— sắc mặt của Atlas lúc này khó coi cực kỳ.
Tiêu rồi!
Đây là thứ duy nhất mà Electrolux nghĩ ra được, hoàn toàn không để ý đến tia sáng lóe lên trong mắt mấy vị trưởng lão nhà Volturi.
Aro ra hiệu cho Renata thả đứa trẻ kia ra.
Electrolux vừa được tự do, lập tức quay người bổ nhào về phía trước ôm lấy ống quần Atlas mà oa oa kêu to, ngửa mặt lên tỏ ra đáng thương vô cùng: “Em sai rồi em sai rồi, anh hai tha cho em nhé!”
Thấy Atlas hừ lạnh nhìn mình, Electrolux lập tức gỡ mũ xuống che mặt rầu rĩ nói: “Đánh người đừng đánh mặt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...