Buổi lễ tốt nghiệp của trường trung học Forks được cử hành đúng hạn, Atlas Cullen mất tích lâu nay cũng xuất hiện ở trường học, khiến cho nhiều người không cam lòng là cậu cư nhiên còn đạt được thành tích tốt nghiệp rất tốt, ngay cả Emmett còn phải trợn mắt mà nhìn —— đừng tưởng rằng anh chàng học đi học lại trung học cả chục lần thì có thể dễ dàng đạt được thành tích tốt, có lẽ là vì Emmett căn bản không có khả năng học hành nên cứ mỗi lần tốt nghiệp đều rất lẹt đẹt khiến cho các anh chị em trong nhà luôn luôn cười nhạo anh.
Về việc này, Atlas cười một tiếng khinh thường, hất nhẹ mũ tốt nghiệp trên đỉnh đầu, cằm hếch lên cao, khí phách hiên ngang bước vào hội trường tốt nghiệp, dáng vẻ kiêu ngạo của cậu khiến cho Edward phải ráng nhịn cười.
“Hừ, mấy cuộc thi như thế này thì ai có thể thắng được những chiến sĩ sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ chứ!” Hiển nhiên, khoảng thời gian sống ở Forks đã giúp cho vốn Anh ngữ của Atlas tiến bộ rất nhanh —— bằng chứng là bây giờ cậu đã không cần phải kè kè kim từ điển bên mình nên đương nhiên thành tích học tập của cậu phải tăng cao rồi!
Emmett nhìn Atlas bước đi đầy khí thế nên không nhịn được mà nghiến răng mắng thầm: “Hứ! Nhóc con kiêu căng!”
Sở dĩ phải mắng thầm là vì Atlas đã không còn là cậu nhóc có thể mặc cho anh trêu chọc như trước nữa rồi.
Emmett nhìn thoáng ra phía sau, tuy không nhìn thấy gì nhưng anh dám cam đoan cái lão Marcus kia tuyệt đối đang ở đâu đó quanh đây —— lão ma cà rồng đáng thương cực kỳ muốn tham gia lễ tốt nghiệp của Atlas, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Atlas trên danh nghĩa vẫn là con cái của nhà Cullen, như thế nào đều không tới phiên ông bố đột nhiên xuất hiện giữa chừng này.
Đương nhiên chuyện này không phải là không có biện pháp giải quyết nhưng mà hình như là do Carlisle cố ý, hoàn toàn không có ý định thỏa hiệp mà hứng trí bừng bừng đến buổi lễ—— chết tiệt! Carlisle chưa từng tỏ ra nhiệt tình như vậy đối với lễ tốt nghiệp của bọn họ! Thôi được rồi, dù sao thì họ cũng đã tốt nghiệp không biết bao nhiêu lần, chẳng có gì lạ.
Emmett không cam lòng mà oán thầm, đương nhiên là anh chàng không nghĩ tới khả năng của Edward, vì vậy ngay trước khi bước vào hội trường còn đánh một trận với Edward.
Rosalie trực tiếp nhấc chân đá hai anh chàng ma cà rồng đang đánh nhau long trời lở đất xuống khỏi chiếc Grand Cherokee rồi mới dừng xe, cùng Alice đi vào bên trong.
Alice quay đầu lại nhìn hai lần sau đó hỏi Jasper: “Vì sao đàn ông rất thích kiểu giải tỏa này?”
Jasper cười nhẹ: “Bởi vì cách giải tỏa còn lại không thể dùng được chứ sao.”
Rosalie nghe vậy đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trừng Jasper nhưng nụ cười nhè nhẹ của anh vẫn luôn luôn không thay đổi, vài giây sau, Rosalie thấp giọng mắng một câu “Chết tiệt! Cái tên Emmett mặt dày, một mình mất mặt còn chưa đủ sao?!” Liền căm giận rời đi.
Alice vô tội nhìn theo, sau đó quay qua Jasper: “Em có cần phải nói cho chị ấy biết thật ra chuyện hoàn toàn không liên can gì đến Emmett không?”
Jasper cúi đầu: “Ừm, thôi kệ đi, anh nghĩ Emmett chắc cũng chả để ý đâu.”
Emmett phủi đi bụi đất bám trên quần áo hấp tấp chạy đến khoác vai Jasper cười ha hả: “Hey, chú em, nói gì anh?”
Jasper nghiêng đầu cười nhẹ: “Không, không có gì cả.”
Trong khoảnh rừng cây cách lễ đường không xa, Jacob đang lười biếng dựa vào một thân cây, đôi mắt khép hờ, mái tóc cắt ngắn ngủn giúp cho cậu có vẻ trẻ con hơn, lồng ngực khẽ phập phồng mang theo một loại lực đạo đặc biệt làm cho cậu tựa như một chú báo đang nghỉ ngơi. Ngồi bên cạnh Jacob, Bella cắn môi định nói gì đó nhưng lại thôi, bất quá cô cũng không phải là một cô gái có nhiều kiên nhẫn nên chỉ một lát sau, cô đã không nhịn được mà mở miệng: “Jacob… em đang trách chị à?”
Jacob mở mắt, đôi mắt của cậu ở trong bóng tối tựa như mang theo sắc xanh lục của dã thú khiến cho ai nhìn thấy cũng phải rét run.
“Không.” Từ kẽ môi của cậu bật ra một chữ khiến cho Bella thiếu chút nữa lại ứa nước mắt nhưng trên mặt của cô rõ ràng đã hiện lên ý cười như trút được gánh nặng: “May quá, chị biết là em sẽ không bỏ mặc chị mà. Xin lỗi, Jacob, chị…”
Bella muốn nói rằng cô sẽ không làm loạn nữa, bởi vì những ngày qua cô đã ẩn ẩn nhận ra sự bài xích của Jacob, cái cảm giác mất mát kia khiến cho Bella cảm thấy hoảng hốt, Charlie thậm chí còn tưởng rằng cô bị ốm, ông còn báo cho Renee khiến cho Bella không thể không tốn hơn cả giờ đồng hồ gọi cho Renee mà giải thích, hơn nữa còn phải hứa nếu như cuộc sống ở Forks không ổn thì phải trở về thành phố Phoenix. Thực ra thì Bella hoàn toàn không muốn gây ồn ào đến tai Renee và Phil, dù sao thì Phil, người vừa mới kết hôn với Renee cách đây không lâu đã trở thành huấn luyện viên cho một đội bóng chày, điều này khiến cho Phil luôn lập chí trở thành một tuyển thủ bóng chày nổi tiếng cảm thấy rất chán nản, Bella không cách nào chắc chắn rằng mình sẽ không gây ảnh hưởng đến tình cảm giữa Renee và Phil.
Nhưng mà Jacob đã cắt ngang lời Bella, cậu dùng ngữ điệu bình tĩnh đến khó tin mà thốt ra những lời vô cùng tàn nhẫn: “Chúng ta vẫn là bạn bè như cũ, Bella.”
Người con trai tộc Quileute có nước da ngăm ngăm nở một nụ cười tươi rói với Bella, sau đó thở dài một hơi, hiển nhiên cậu đối với việc này đã hạ quyết tâm không đổi.
Bella thoáng cái ngây ngẩn cả người, những lời tiếp theo cô nói ra khỏi miệng cũng trở nên lộn xộn mất trật tự: “Không, đừng như vậy mà Jacob! Chuyện đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chị hoàn toàn không còn giữ cái ý định đó nữa, chị chỉ cảm thấy không công bằng, chị không làm gì sai mà. Không, xin em, Jacob, đừng như vậy… Chẳng lẽ em…” Ánh mắt cỉa Jacob làm cho những lời Bella muốn nói biến thành lời cầu khẩn.
Bella nhận ra rất nhanh sự kiên quyết của Jacob, giống như khi trước Jacob điên cuồng theo đuổi cô. Những quyết định của cậu luôn luôn đột ngột như vậy, và dù đột ngột đến thế nào thì cậu vẫn rất kiên quyết thực hiện, ngay cả cơ hội cho người khác hối hận cũng không chừa lại một chút.
Jacob chuyển chủ đề, nhưng rất nhanh Bella đã biết rốt cuộc cậu có ý gì.
“Chị chuẩn bị ghi danh vào đại học nào? Đã tính toán xong chưa?”
Jacob xoa đầu Bella: “Bella, đừng như vậy, em nghĩ chị hẳn còn nhớ em sẽ không thể rời khỏi đây, ở lại lãnh địa của bộ tộc, sứ mạng của em chính là canh giữ ở đây, tiếp tục cuộc sống của tổ tiên mình. Tuy người sói rất mạnh nhưng thật ra cũng rất yếu, một người sói đánh lại ma cà rồng hoàn toàn không thể chiếm nổi ưu thế, suốt thời kỳ hỗn loạn, người sói gần như bị ma cà rồng tàn sát đến mức tuyệt chủng, cho nên bất kỳ một người sói nào đối với bộ tộc Quileute mà nói đều vô cùng quý giá, đây chính là trách nhiệm của bọn em, ngay khi bọn em thức tỉnh được sức mạnh của tổ tiên thì bọn em đã không thể trốn tránh được vận mệnh này. Giống như Sam, như Leah, mặc kệ giữa họ có mâu thuẫn đến thế nào, không lẽ chị không để ý thấy đã lâu rồi họ không đi học sao?”
“Có lẽ bọn họ mới là những chiến binh chân chính, bởi vì tại thời điểm rất sớm, khi mà em còn đang do dự thì họ đã không chút chần chừ mà ra quyết định dứt khoát vứt bỏ rất nhiều thứ, mà quyết định của em thì đến quá muộn, em không thể để cho tộc của mình lo lắng thêm nữa, Bella ạ.”
Jacob nghiêng đầu nhìn người con gái với mái tóc màu hạt dẻ, vẻ không thể tin được hiển hiện rõ trên gương mặt của cô. Bella cơ hồ muốn nhảy dựng lên, giậm mạnh chân xuống đất để phát tiết sự phẫn nộ lẫn bi thương của cô, cô tức giận mắng Jacob: “Không! Em đừng có cưỡng từ đoạt lý! Ai cũng không thể quyết định thay cho người khác, bất kể là Billy hay là tộc Quileute của em, không một ai trong số họ có thể bắt em làm gì cả! Đây chỉ là cái cớ của em mà thôi,… chẳng qua là…”
“Đúng!” Jacob khẽ gằn giọng khiến cho câu nói của Bella nghẹn lại trong cổ họng, gân xanh trên cần cổ của Jacob giần giật như những con sâu đang chạy loạn dưới da của cậu khiến cho ai thấy cũng có thể nhận ra sự đè nén lẫn thống khổ của cậu. Ánh mắt hung hăng của Jacob khiến Bella run rẩy lùi về phía sau một bước.
“Đúng vậy, tôi thừa nhận, gần như đều là tôi lấy cớ, tôi chỉ không muốn tiếp tục có quan hệ gì với chị có được không? Bella, tôi xin chị, xin chị tha cho tôi đi! Tuy tôi không có năng lực như Edward nhưng tôi không phải là một thằng ngu, tôi chỉ thích chị, cô gái của tôi ạ, cho nên dù chị có đối xử với tôi như thế nào cũng không thành vấn đề. Nhưng mà tôi không thể vì chị mà gây nguy hại đến tộc đàn của tôi, dù tôi chỉ là một dã thú đi chăng nữa!”
“Bella, chị không thể phủ nhận là khi chị muốn có được sức mạnh, chị chưa từng nghĩ đến tộc đàn của tôi, lúc đó chị thậm chí còn không nghĩ tới là chị sẽ trở thành kẻ tử thù của chúng tôi.”
Bella ngây ra nhìn Jacob, nước mắt tí tách tuôn ra.
Trong ký ức của Bella, cô và Jacob đã quen biết với nhau từ khi còn rất nhỏ.
Từ khi Charlie và Renee ly hôn đến nay, hàng năm cô đều bỏ ra một khoảng thời gian để đến sống ở cái thị trấn nhỏ xíu mà cô hoàn toàn không ưa thích này. Mà Charlie và Billy, bố của Jacob là bạn bè rất thân nên tự nhiên cô cũng thân thiết với Jacob.
Jacob trong trí nhớ của Bella là một cậu bé thanh tú như con gái, cách đây không lâu, thiếu niên tộc Quileute này còn giữ một mái tóc dài bóng mượt như tơ lụa.
Jacob hồi đó rất yêu cười, khi cậu bật cười sẽ để lộ hàm răng trắng như ngọc, không biết là do Billy dặn dò hay vì từ tính cách của mình mà Jacob luôn luôn nhường nhịn Bella.
Tính cách của Bella vốn rất mẫn cảm lại rất nặng nề nên cô rất khó kết bạn, Jacob hay cười hoàn toàn trái ngược với cô. Nhưng khác với những người con trai khác, Jacob chưa từng có những thói quen ác liệt của đám con trai, cậu thích cười nhưng cũng rất an tĩnh, khi Bella không thích nói chuyện, cậu có thể cùng cô ngây người ra suốt mấy tiếng đồng hồ cho đến khi Charlie và Billy xem hết cả trận bóng hoặc là câu cá xong, sau đó mới ra về với Billy. Loại thói quen này chưa từng thay đổi, Jacob luôn luôn bao dung với Bella, dù cho cô nhìn thấy bí mật của cậu, thậm chí khi cô nảy ra ý tưởng kinh khủng muốn biến thành ma cà rồng kia, cô cũng vô thức mà tìm cậu giúp đỡ —— có lẽ là do thói quen, có lẽ là vì cô không hẳn là không sợ hãi như những gì cô thể hiện, cho nên cô hy vọng có được sức mạnh để có thể ở lại bên người con trai tộc người sói này.
Chỉ là, như Jacob vừa nói, có lẽ cô chưa từng nghĩ đến cảm giác của Jacob, cô đã vượt quá giới hạn của sự bao dung mà Jacob dành cho cô.
Jacob rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Bella, bởi vì khi Jacob đối mặt với sự cầu xin của Bella, cậu cũng không cứng cỏi như những gì đã biểu hiện ra cho cô thấy.
Giống như như Sam và Leah, cậu đã rời khỏi trường học nên buổi lễ tốt nghiệp cậu không cần phải tham gia.
Khi chạy vào trong rừng rậm, Jacob nhìn thấy con sói cái màu bạc nhỏ nhắn ngồi chồm hổm một bên nhìn cậu, nó lười biếng liếc nhìn Jacob, sau đó chậm rãi đứng lên quay người đi vào sâu trong rừng.
Jacob ngây ra một lúc, vừa mới chào hỏi thì con sói cái lập tức nhảy lên rồi mất dạng. Hành động bất thường này giúp Jacob nhận ra —— Leah cố ý ngồi ở đây đợi cậu! Đương nhiên, Leah đại khái sẽ không bao giờ thừa nhận, dù cô là người duy nhất biết chuyện cậu đến chia tay với Bella.
Jacob nhếch miệng cười, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy ấm áp, suốt khoảng thời gian vừa qua Leah vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Jacob nhanh chóng cởi áo —— cậu không muốn lại làm hỏng thêm một bộ đồ nữa. Bất quá khi đang định cởi quần thì Jacob không thể không bỏ đi quyết định này —— tuy ngay lập tức cậu sẽ biến thành người sói nhưng cậu vẫn không muốn trần trụi dù chỉ trong một phần mười giây, có quỷ mới biết trong khu rừng rậm này có cái gì đột nhiên nhảy ra hay không!
“Chị đang chờ tôi à?” Chú sói màu nâu đỏ linh hoạt chạy theo sau lưng Leah, thế là khiến cho Leah thẹn quá hoá giận mà nhe nanh gầm lên: “Làm gì có chuyện đó! Cút ngay, đừng đi theo tôi!”
Jacob thì vui vẻ chạy lên, nhắm mắt chạy theo đuôi Leah, thậm chí còn nịnh nọt nhìn cô nàng sói lông bạc: “Sao vậy Leah? Chị đang giận gì thế?”
Leah khinh bỉ nhìn Jacob, sau đó khinh thường quay đầu qua bên kia hừ lạnh: “Quả nhiên đàn ông đều giống nhau, rõ ràng trước kia nói rất yêu thích Bella, bây giờ có thể chẳng chút lưu luyến nào mà bỏ rơi người ta.”
Jacob kinh ngạc đứng lại, sau đó buồn rầu nhấc chân trước lên cọ cọ lên đầu mấy cái, tỏ ra khó xử nhìn Leah: “Nhưng mà chẳng phải người tỏ ý muốn tôi chia tay với Bella nhiều nhất chính là chị sao?”
Leah nghẹn họng, sau đó lẽ thẳng khí hùng tặng cho Jacob một cái móng vuốt: “Tôi chỉ muốn thử cậu thôi!”
Jacob lắc đầu hất đi đám lá cây Leah vừa thả xuống đầu cậu qua một bên, chán chường nằm bẹp xuống đất tạo thành hình chữ đại —— tư thế này đối với một con sói mà nói là cực kỳ khó khăn, hơn nữa còn rất là buồn cười.
“Leah, chị quá đáng quá.” Jacob ủy khuất.
Con sói màu ngân bạc hất cằm, cái đuôi phẩy nhẹ, không lưu tình mà quay đầu đi hừ lạnh một tiếng.
Jacob nhìn Leah: “Nếu như có thể nói lại lần nữa, tuyệt đối sẽ không!”
“Cái gì?” Leah chưa kịp phản ứng.
Jacob ngượng ngùng quay đầu qua một bên: “Ý của tôi là, có lẽ hai người chúng ta có thể ở bên nhau?”
“Cậu… vô liêm sỉ!” Con sói cái màu bạc hung hăng lao đến nhảy lên người con sói màu nâu đỏ đang nằm bẹp trên mặt đất, móng vuốt không ngừng vung lên đánh xuống khiến cho Jacob kêu rên thảm thiết, ngay cả đám người sói tộc Quileute đang lang thang rải rác trong rừng đều nghe thấy, họ ngẩng đầu cảm khái: “Ồ, lại bắt đầu. Jacob gần đây hình như toàn bị Leah khi dễ?”
Jacob dùng hai chân trước ôm đầu gào khóc thê thảm: “Á! Nhả ra Leah! Không được cắn lỗ tai! Ối —— “
Lỗ tai của chó hay sói đều rất mẫn cảm, đại loại giống như con người rất sợ bị ngứa vậy. Tai của chó lẫn sói chỉ cần bị ai thổi vào một hơi tuyệt đối còn khó chịu hơn là ngứa mà không được gãi, huống hồ chi Jacob còn bị Leah cắn cả cái tai, hơi thở từ mũi của cô không ngừng thổi thẳng vào trong tai cậu.
“Á!” Jacob lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, dùng sức cố gắng hất con sói màu bạc ra khỏi người mình nhưng tiếc là chỉ phí công —— thân thể nhỏ nhắn khiến cho Leah vô cùng linh hoạt, khi di chuyển chẳng khác nào một tia chớp màu bạc, trừ khi Jacob muốn giết chết Leah, bằng không khi Leah đang ở trong dạng sói thì Jacob chỉ có cam chịu bị đánh.
Khó trách những người sói khác đều không thích Leah, là thành viên nữ duy nhất, đây là điểm đả kích lớn nhất với các thành viên khác—— Jacob thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.
Jacob thật sự rất có hảo cảm với Leah, dù sao khoảng thời gian gần đây tiếp xúc tương đối nhiều, hai người đương nhiên là trở nên thân thuộc, nhưng cậu cam đoan cái câu vừa rồi tuy ít nhiều gì còn mang theo ý đùa giỡn ( nói không chừng là thử?), hết lần này tới lần khác Leah đều phản ứng lớn như vậy!
Khi Leah nhảy sang một bên thì Jacob đã bị khi dễ đến không còn ra hình sói.
Leah cong người lại rồi nhảy ra thật xa, cô nhe nanh nhìn Jacob chằm chằm, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp: “Cậu cho tôi là con ngốc sao? Ở bên nhau? Sau đó đợi cậu gặp được duyên ngầm của mình rồi sẽ bị vứt bỏ một lần nữa? Đừng bao giờ hy vọng tôi sẽ thích một người sói nào nữa! “
Jacob nhìn Leah, đằng sau gáy vẫn còn đau rát, nhất định là đã bị Leah giật mất một miếng da lông rồi vì trên mép Leah vẫn còn dính một dúm lông màu nâu đỏ kìa. Nhưng những lời Leah vừa nói khiến cho Jacob càng thêm khó chịu.
Xem ra dù cho Leah luôn tỏ ra mình không quan tâm đến Sam nhưng có lẽ cô không thể quên anh ta một cách dễ dàng như vậy được.
Jacob có cảm giác mình đại khái là người hiểu Leah nhất trong tộc Quileute, bởi vì nói theo một cách nào đó thì bọn họ cũng cùng một loại.
Jacob thử đến gần Leah, Leah lập tức làm ra tư thế công kích nhưng cậu vẫn từ từ đến gần Leah, sau đó nở một nụ cười tuy là nụ cười này treo trên mặt một con sói trông rất là kỳ dị.
Jacob nhìn con sói ngân bạc đang hung ác trừng mình: “Có lẽ chúng ta thật sự có thể thử xem, Leah. Ngẫm lại Edward xem, tên ma cà rồng kia còn có thể kháng cự lại được sức hấp dẫn của con mồi đặc biệt thì vì sao chúng ta không thể kháng cự lại duyên ngầm được?”
“Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chưa từng bị dính duyên ngầm nên không thể đánh giá hết được sức mạnh của nó, nhưng mà Leah à, tôi sao lại có thể thua kém một tên ma cà rồng được chứ?” Jacob nở một nụ cười ngốc nghếch khiến cho Leah khì nhẹ một tiếng —— nhưng cô hiểu tính của Jacob, bởi vì cô và Jacob từ nhỏ đã lớn lên bên nhau.
“Duyên ngầm không thể thay đổi trí nhớ của chúng ta, cũng không thể xóa đi những tình cảm đã có, thật ra cuối cùng đưa ra quyết định là chính bản thân mình chứ không phải là duyên ngầm. Chị phải thừa nhận đi, Leah, Sam vẫn luôn yêu chị, chỉ là vì duyên ngầm mà anh ấy cũng yêu Emily. Mà Leah, chị lại là một con người quá kiêu ngạo.”
Leah yên tĩnh trở lại, Jacob đến gần cô, cậu dùng cái đầu lớn cụng vào người Leah, đây là cách bầy sói biểu thị hành động trấn an lẫn thiện ý.
“Nếu như khi đó chị không rút lui thì Leah, có lẽ Sam sẽ không đến với Emily nhanh như vậy. Duyên ngầm chỉ cho anh ấy một cơ hội, là vì chị bỏ cuộc mà khiến cho cơ hội đó phát triển mạnh —— chính chị đã cho họ thời gian để vun đắp tình cảm.”
Cái đuôi của Leah quét qua người Jacob tỏ ra cảnh cáo. Jacob lập tức hạ thấp thân người biểu thị mình hoàn toàn vô tội, Leah xoay người đưa mông về phía Jacob, tỏ ra không muốn bàn tiếp. Jacob lập tức kiên trì lách người qua, tiếp tục cười với Leah.
“Emily là em gái của tôi.” Leah mờ mịt gục xuống, đặt đầu lên chân trước. Cô và Emily là chị em họ nhưng tình cảm giữa họ còn thân thiết hơn chị em ruột. Cô không thể nào nói nặng lời với Emily, vì người phạm sai lầm là Sam chứ không phải là đứa em gái mà cô thương yêu nhất.
“Đúng vậy, cho nên, Leah, chị có từng trách Sam không?” Jacob thử ghé sát vào người Leah, thấy Leah không phản đối liền nằm xuống khiến Leah cho cậu một ánh mắt cảnh cáo.
“Coi đó Leah, chị không hề mạnh mẽ như chị nghĩ, tôi cũng vậy thôi, cho nên chúng ta đều là tám lạng nửa cân —— à, cái câu này tôi học được từ chỗ Atlas, cho nên chúng ta kỳ thật có thể ở bên nhau, như vậy sẽ tốt hơn.”
Leah trừng Jacob: “Tiếng Trung của cậu dở tệ, đừng có miễn cưỡng.”
“A?”
“Tôi cũng học được từ Atlas. Khi ngẫu nhiên đi ngang qua trường học thì gặp cậu ta.” Leah xấu hổ nhìn qua một bên.
Jacob bật cười: “Cái tên đó đúng là không giống ma cà rồng, phải nói là tôi rất có cảm tình với cậu ta nên chị cũng không cần phải ngượng.”
Bị nói trúng tâm sự, Leah mở to hai mắt nhìn: “…”
Jacob cảm thấy thái độ của Leah đã mềm mỏng hơn, cậu rất cao hứng khẽ kêu lên gừ gừ trong họng, sau đó nói với Leah: “Chúng ta có thể thử xem sao, còn có thể học hỏi kinh nghiệm từ Atlas, là bạn đời của một ma cà rồng có khả năng chống cự lại được mùi máu đặc biệt, nói không chừng họ còn có tuyệt chiêu gì. Nói thật, cái thứ như duyên ngầm, sau khi thấy chuyện của chị và Sam, đúng là không thể ưa nổi.”
Jacob cười lạnh một tiếng, đương nhiên, biểu thị ra bên ngoài chỉ là một con sói đang nhe răng trợn mắt lẫn gầm gừ.
Leah nhảy lên bỏ chạy.
Jacob chạy theo sau, phát ra một tràng cười sảng khoái tạo thành tiếng sói tru dài: “Leah, tin tưởng tôi, thật sự, chỉ thử một lần mà thôi. Được rồi, chúng ta ít nhất vẫn là bạn bè mà phải không?” Dưới sự công kích của vô số đá vụn, Jacob đành yếu ớt thỏa hiệp.
Cậu quay đầu nhìn về hướng trường trung học Forks một lần cuối cùng, khẽ nói thầm trong lòng: Tạm biệt, Bella.
Sau đó, cậu tăng tốc, rất nhanh biến mất vào sâu trong rừng rậm.
Jacob Black, mang huyết thống Alpha của bầy sói, có niềm tin kiên định cùng ý chí mạnh mẽ, cậu quyết không tin, khả năng kháng cự lại bản năng của mình lại kém hơn một tên ma cà rồng.
Jacob nhảy xuống một đống đất, kiên định ngẩng cao đầu mà bước đi.
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đối với Jacob và Leah, không biết mọi người có thể cảm thấy đột ngột không. Bất quá ta cảm thấy vậy là được rồi, vì họ không phải là diễn viên chính cho nên văn chương tương đối ít.
Jacob và Leah là thanh mai trúc mã chính tông, bậc cha chú của bọn họ đều là trưởng lão của bầy sói, huyết thống của hai người đều vô cùng cao quý, đây là ưu thế khi họ phát sinh tình cảm.
Nột, thanh mai trúc mã cũng rất moé mà >o<
Jacob là Alpha, thật ra là thủ lĩnh của bầy sói, cho nên trong nguyên tác cậu có thể phản kháng lại Sam mà không phải tuân theo chế ước của bầy sói.
Bất quá, không biết mọi người có chú ý đến không, có thể phản kháng lại chế ược của bầy sói còn có Leah và em trai cô ấy, nói cách khác huyết thống của Leah hoàn toàn không hề thua kém Jacob.
Mặt khác, chương này cũng đã nói ra rồi, khi Bella khiến cho Jacob càng ngày càng thất vọng thì Leah vẫn luôn ở bên Jacob, mấy chương trước khi có cảnh Jacob và Leah xuất hiện đã có miêu tả đến chuyện này. Ừ thì cái đó là ta tạo ra bước đệm cho tình cảm của hai người họ.
Cho nên, sau khi Jacob chia tay với Bella, có tình cảm với Leah chắc cũng không đột ngột lắm đâu ha?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...