Đông Đằng (2)
Anh chỉ muốn em có thể quay về với anh, không cần cái chức vị kia, anh nhận ra anh không hề muốn nó
(Thượng tổng)
Đông Đằng trở về căn nhà trống vắng, hắn dựa người lên sofa, xoa mi tâm, bộ dáng muốn có bao nhiêu mệt mổ có bấy nhiêu mệt mỏi
- Phong Lam Nhu? Cố Minh Nguyệt? Hiện tại...
Đông Đằng thở dài, rũ mắt, hắn đã từng ngu ngốc như Đông Phượng Dung, mà cả nguyên chủ của thân thể này vô cùng nhu nhược
"- Xin lỗi, tôi không quen biết anh, xin anh tránh đường giùm cho
- Nguyệt nhi, anh...
- Tôi nói anh không nghe ư? Thượng tổng? Hay ngài đến chúc mừng tôi đạt giải?
- Nguyệt nhi... anh... không phải
Người đàn ông tuấn tú là người trưởng thành nghiêm túc giờ đây vẻ mặt đau đớn ngày càng hiện rõ. Hắn đã rất khó khăn mới có thể gặp cô lần nữa. Từ khi hắn và cô buông tay, hắn trở thành người quyền cao chức trọng trong thị trường giải trí, là chủ của một công ty lớn về giải trí
Bao năm nay không biết có bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp, yêu kiều đều đến ngỏ lời hắn thậm chí còn có cả người ghê tởm leo lên giường hắn nhưng hắn thủy chung không liếc mắt tới. Từ trước đên giờ, trong trái tim hắn chỉ có cô gái trước mặt này. Dù có bao nhiêu phụ nữ giàu có, tiểu thư khuê các, minh tinh quyến rũ nhưng vẫn không thể xinh đẹp bằng cô
Cố Minh Nguyệt là con lai Á Âu, cô sở hữu đôi mắt màu lam tĩnh lặng như mặt hồ, bình tĩnh đến lạnh người, làn da trắng sứ của người Âu, cơ thể nhỏ nhắn cùng những đường cong hoàn hảo, mái tóc đen dài của người Á, cánh mũi nhỏ cao thẳng, đôi môi hồng quyến rũ
Cố Minh Nguyệt như búp bê bằng gốm sứ xinh đẹp. Lúc còn là nữ sinh cô mang theo vẻ ngây thơ vui vẻ nhưng kể từ lúc buông tay, cô như một người khác, tuyệt tình lãnh đạm, vô cảm như không có trái tim. Sự nghiệp âm nhạc ngày càng phát triển rộng lớn, là một thiên tài âm nhạc bẩm sinh
- Thượng tổng, tôi không phải tên là Nguyệt nhi gì đó trong miệng ngài. Tôi chỉ là một nhạc sĩ, là người xa lạ với ngài. Và còn nữa, cảm phiền ngài từ giờ hãy gọi tôi là Cố Minh Nguyệt, tôi và ngài không hề thân thiết với nhau
Cố Minh Nguyệt nhếch môi, người đàn ông bất động mặc cho cô khinh thường lướt qua
- Tôi quên không nói với ngài, tôi khinh bỉ những người leo lên được vị trí cao bằng những cách đe tiện nhất. 'Nguyệt nhi' của ngài đã chết từ lâu rồi"
Kể từ đó, người đàn ông chỉ đâm đầu vào công việc, không có can đảm đi gặp cô, cũng không thể dứt hình ảnh cô ra khỏi đầu. Vô số lần bọn họ gặp nhau, chỉ lướt qua nhau, hay lịch sự khẽ cười giả dối. Nhưng sâu trong thâm tâm, một người đau đớn tuyệt vọng, một người lạnh lùng gạt bỏ
Đông Đằng bật cười trong bóng đêm, hắn đến đây là để xin cô tha thứ, xin cô đừng rời bỏ hắn như những gì hắn đã làm. Hắn không biết, nếu bây giờ cô lựa chọn hắn hay là quyền thế của một công chúa, hắn không dám nghĩ đến kết quả, sợ rằng đến lúc đó hắn 'gậy ông đập lưng ông'
Đông Đằng tự rót cho mình một ly rượu, hắn uống rượu như uống nước lã, lặng người nhìn ly rượu sóng sánh, vị rượu vốn ngọt nhưng hắn cảm thấy đắng chát, có lẽ lòng hắn đắng cay nên vị ngọt của rượu không thể che lấp đi vị đắng chát trong lòng
Tương lai không xa, khi Phong Lam Nhu nhớ lại, hắn, Đông Phượng Dung, Phong Tịnh, Vương Dật Hàn đến lúc ấy chỉ sợ vị đắng chát này còn thêm cả vị chua xót như xát vào vết thương lòng sau khi bị cô rạch một đường trong tim rồi từ từ lan rộng ra
Đông Đằng đang chìm đắm vào nỗi đau đớn tuyệt vọng thì bất ngờ trong phòng xuất hiện thêm một bóng người, hắn híp mắt cười lạnh. Âu phục phẳng phiu toát lên sự kiêu ngạo bất cần đời càng có lạnh lẽo nơi đáy vực
- Đông Đằng? Anh trở lại đây làm gì?
Đông Đằng cau mày ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua tia khinh thường. Chỉ là một tên vắt mũi chưa sạch mà dám giở giọng kiêu ngạo với hắn, trước khi đến đây và cả số tuổi của thân thể này đã là người trưởng thành hơn hẳn tuổi của Phong Tịnh
- Cậu quản được tôi sao? Chỉ bằng cậu?
Đông Đằng cười lạnh, hai chân vắt chéo lên bàn, tay đung đưa ly rượu trước mặt
Phong Tịnh cau chặt mày, Đông Đằng này không đúng
- Tôi đã cảnh cáo anh không được quay về kia mà? Sao không ở nước M thành gia lập nghiệp đi?
- Đó chỉ là trước kia, giờ tôi phát hiện, có một thứ không thể nào so sánh với ngành y rồi. Tôi đang tự hỏi, nếu Phong LAm Nhu nhớ lại toàn bộ là toàn bộ kí ức mà cô ấy không thể quên được và không cách nào quên đi dù đã từng phẫu thuật qua tay tôi thì đến lúc ấy cậu, Đông Phượng Dung và Vương Dật Hàn sẽ nếm thử cảm giác đấy
Đông Đằng cười lớn, Phong Tịnh giật mình, hắn nói hoàn toàn đúng lúc ấy thì càng khó khăn hơn để tiếp cận cô, Phong Lam Nhu hiện tại không còn là cô gái trong quá khứ đã lớn lên từng ngàu cùng hắn
- Suýt nữa thì tôi quên, cậu không thể đấu lại lão quốc vương kia đâu, Phong gia sẽ chìm trong cảnh nhà tan cửa nát, nước Y sẽ phải chịu áp lực từ nước G, Cửu Long của cậu sẽ bị suy sụp trong tay tên David kia. Về Đông gia thì càng phải cẩn thận với Mộc Tử La, bộ ba của nước G đấy quyền lực vô hạn trong tay, để xem các người ứng phó thế nào
Đông Đằng nhướn mày, cười mà như không cười, trong mắt không che giấu sự khinh thường nồng đậm
Còn HẠ Tử Sở và Dương HÀn Minh kia chỉ sợ sẽ lợi dụng cơ hội này bằng bất cứ giá nào mà khiến Phong Lam Nhu động tâm
----------------------
Tuần sau mình thi rồi nên không thể đăng thêm chap ms
*Trailer:
- Hàn ca ca, 1 tháng nữa tiểu Nhu sẽ trở thành vợ của anh sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...