Ca ca?
Lần đầu tiên tôi nhận ra nụ cười của em lại rực rỡ như vậy. Lần đầu tiên có người làm tôi phải bật cười. Lần đầu tiên tôi cảm thấy một tiếng "Ca ca" này thật êm tai. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng ngây thơ đáng yêu này của em. Tôi có phải quá vô tâm khi chưa bao giờ hiểu hết về em?
(Vương Dật Hàn)
- Vinh ca, anh nhìn xem, đây là bông hoa em thấy đẹp nhất trong vườn này, nhưng thật kì lạ. Tại sao nó có màu đỏ nhưng những bông hoa khác lại có màu vàng?
Phong Lam Nhu đưa đến trước mặt Mộc Vinh David một đóa màu đỏ hoa ly, cô nghiêng đầu chu môi lên tò mò hỏi. Mộc Vinh David khẽ cười, xoa đầu cô
- Nó rất giống em, thật sự rất nổi bật và độc nhất vô nhị
Mộc Vinh David tràn đầy sủng nịch, những gì anh nói hoàn toàn là sự thật. Phong Lam Nhu cười rạng rỡ
- Thật sao?
- Ừ
Phong Lam Nhu kể từ khi ngã xuống hồ đã được 3 ngày. Trong 3 ngày này Mộc Vinh David đã cẩn thận chăm sóc cho cô, anh đối xử với cô rất dịu dàng
Phong Lam Nhu đúng như một đứa trẻ vô lo vô tư, có lẽ nếu không có khoảng thời gian kia cô cũng sẽ như bao người khác
Phong Lam Nhu đang cười đùa cùng Mộc Vinh David thì đúng lúc này Vương Dật Hàn xuất hiện, 1 cảnh tượng thu vào mắt hắn khiến hắn rất ngạc nhiên. Phong Lam Nhu đang cười ư? Cô bây giờ quả thật vừa diễm lệ vừa rạng rỡ, nếu trước kia cô lãnh đạm mang theo bi thương nhưng sự lộng lẫy, cao quý, yêu diễm như một hoa bỉ ngạn, hiện tại lại như một tinh linh tọa lạc trần gian
Mộc Vinh David cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên nóng rực từ xa, anh ngẩng đầu khẽ cau mày, ánh mắt dần lạnh lẽo còn có chán ghét
Phong Lam Nhu nhìn theo Mộc Vinh David, cô nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú, giảo hoạt và âm trầm như một hồ ly, sự cao ngạo coi trời bằng vung toát lên từ khí chất vương giả. Người đàn ông này không hiểu sao lại mang đến cho cô cảm giác sợ hãi nhưng cũng có phản kháng kiên trì
- Vương Dật Hàn?
Mộc Vinh David khẽ lẩm bẩm, liệu khi Phong Lam Nhu nhận ra cô sẽ nhớ không? Anh thật không muốn cô nhớ lại vì trong tâm trí của anh vẫn còn khắc cốt ghi tâm ánh mắt lạnh lùng chán ghét của cô như rạch một đường trong trái tim
Phong Lam Nhu nhận ra vẻ mặt Mộc Vinh David càng ngày xấu đi, cô sợ hãi, ôm lấy cánh tay anh
- Vinh ca, đừng như vậy
Mộc Vinh David giật mình, anh thu lại lạnh lùng, dịu dàng vỗ đầu cô
- Không sao
Vương Dật Hàn cau mày, tiến gần đến 2 người, khinh thường nồng đậm hiện lên đáy mắt, giọng nói không thể che nổi ý chán ghét cao ngạo
- Phong Lam Nhu, cô là hôn thê của tôi đấy
Phong Lam Nhu rụt cổ, trốn sau lưng Mộc Vinh David
- Anh... Anh... là ai?
Vương Dật Hàn kinh ngạc, Mộc Vinh David lạnh lùng nói
- Vương thái tử, tiểu Nhu hiện tại không ổn, anh đừng dọa nạt em ấy
Mộc Vinh David làm sao không thể nhận ra khinh thường trong mắt hắn? Điều này làm anh rất khó chịu
- David tướng quân ý anh là?
Vương Dật Hàn nhất thời khó hiểu, Mộc Vinh David càng cau chặt mày
- Em ấy bị mất trí nhớ, hiện tại chỉ như một đứa trẻ 10 tuổi. Anh hãy đối xử tốt với con bé
Mộc Vinh David đứng song song cùng Vương Dật Hàn, cả hai không ai kém hơn ai, luận về tài và sắc đều là hai kẻ ngang nhau, luận về địa vị và quyền thế một người là thái tử của một quốc gia, một người là tướng quân của một nước. Hoàn toàn đối xứng với nhau
Phong Lam Nhu cắn ngón tay, hết nhìn Mộc Vinh David đang che chở cho mình lại nhìn Vương Dật Hàn đang nghi hoặc quan sát cô
- Vinh ca, chúng ta vào trong đi, người này thật đáng sợ
Phong Lam Nhu cúi thấp đầu nói nhỏ, Mộc Vinh David nghe thế liền mỉm cười
- Được thôi. Vương thái tử, nếu anh muốn gặp quốc vương thì ngầi đang ở đại điện. Cáo từ
- Khoan đã, tôi đến đây không phải để gặp ngài ấy mà người tôi muốn gặp chính là cô vợ chưa cưới của tôi
Vương Dật HÀn ngăn cản 2 người định bỏ đi, Mộc Vinh David dừng lại
- Anh có thể cho chúng tôi ở một mình được không?
Mộc Vinh David biết anh không thể cản bởi vì hắn chính là người sau này cùng Phong LAm Nhu lên lễ đường. ANh quay người, không nói gì bỏ đi. Phong LAm Nhu một bên định lên tiếng nhưng lại rụt cổ sợ sệt nhìn Vương Dật Hàn
- Phong LAm Nhu...
Nghe đến tên gọi mình, cô giật người lui về sau vài bước
- Phong LAm Nhu, cô không biết tôi là ai ư? Thật là mất trí?
Hắn híp mắt nguy hiểm hỏi, Phong LAm Nhu nắm lấy vạt áo, cúi đầu nhìn hai chân, giọng nói run run
- Tôi không biết anh là ai cả
- Xem ra là thật sao?!
Vương Dật Hàn biết cô không phải giả vờ vì hắn nhận ra trong khoảng thời gian gần đây cô lạnh nhạt bất cần đối mặt với tất cả chứ không phải như hiện tại là cẩn thận, nhút nhát
- Được rồi, tôi nói cho cô biết tôi lag Vương Dật Hàn, kẻ không bao giờ yêu cô. Và tôi cũng là thái tử nước Y đồng thời là người sẽ cùng cô gắn bó cả đời
- Gắn bó cả đời?
Phong LAm Nhu kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn cô lại cúi thấp đầu
- Phong LAm Nhu, sao cô lại sợ tôi? Tôi đâu có ăn thịt cô đâu
Vương Dật HÀn có chút cảm thấy buồn cười, cô như thế này làm hắn rất vừa lòng. Vừa nghe lời vừa yếu ớt, nếu cô như thế này trở thành vợ hắn cũng không tệ đi?
Phong Lam Nhu dần cảm thấy ánh mắt của hắn không còn bức người nữa mà có ý cười?
- Cô đang cầm gì vậy?
Vương Dật HÀn chú ý tới bông hoa ly trên tay cô, Phong LAm Nhu giật mình, cô nở nụ cười nhưng vẫn đề phòng hắn
- LÀ hoa ly, nó không giống như những hoa khác. VInh ca nói nó rất giống tôi
- Giống cô?
- Đúng thế
Phong LAM NHu đưa hoa ly đến trước mắt hắn, cười rạng rỡ
- Hàn ca ca, ca nhìn xem, đẹp không?
Vương Dật Hàn ngẩn người, Phong Lam Nhu giật mình cúi người, chân nhẹ nhàng đá viên sỏi trên mặt đất. Cô lại lỡ miệng gọi hắn là ca ca rồi, hắn sẽ la cô chứ? Nhìn hắn đáng sợ vậy mà
Phong LAM Nhu đang chờ hắn sẽ la cô đầy chế giễu nhưng thật không ngờ hắn lại bật cười
- Cô thật quá ngây thơ
KHông hiểu sao hắn lại rất thích cách xưng hô này của cô
------------------------
Chúc mừng 8/3 nha :33333 t.g đang bị đau bụng vì ăn quá nhiều :)))))))))))
*Trailer:
- Phong LAm Nhu, cô làm gì vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...