Tuyệt Thế Nữ Phụ - Lãnh Hàn Thiên
Nam chủ Hạ Tử Sở
Ngày mà anh tìm đến
Em tin anh thật lòng
Và yêu em bằng
Những cảm xúc tự nguyện
Làm em quá yêu
Nên mù quáng đến yếu lòng
......
Người bên ai mà trái tim anh
Dành hết cho em
Và yêu em rất nhiều
Nhưng sau này sẽ ra sao
Em không thể cố tiếp tục nữa
(Trái Tim em cũng biết đau)
Phong Lam Nhu lạnh nhạt đến lớp. Hôm nay cả trường đều náo nhiệt ồn ào hơn ngày bình thường, mọi học viên khinh thường nhìn cô, những lời độc địa không ngừng thốt ra, Phong Lam Nhu cau mày, chợt thấy bảng tin nhiều người chú ý. Cô bước nhanh về phía đó, chen qua đám người và đã hiểu ra nguyên nhân. Phong Lam Nhu tức giận, cô lần đầu tiên biểu hiện sự tức giận trên gương mặt diễm lệ của mình. Có người đã cố tình bịa đặt, Phong Lam Nhu nắm chặt tờ giấy ấy đến trắng bệch, đôi đồng tử lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, không ít người bất giác lùi ra sau
- Là ai?
Giọng nói càng đáng sợ hơn. Có người đã bịa chuyện, cô có thể không quan tâm bao lời phỉ báng về phía mình nhưng tuyệt nhiên không bao giờ cho phép người khác phỉ báng mẹ cô. Người đó dám viết mẹ cô là người quyến rũ Phong Dĩnh, là người phá hoại tình cảm của mẹ Phong Ninh Sương, càng quá đáng hơn là dám nói mẹ cô có xuất thân thấp hèn ham tiền hôi của sao?
Một số người dù sợ hãi ánh mắt của Phong Lam Nhu nhưng vẫn khinh thường cô
- Phong Lam Nhu, tiện nhân thấp hèn này, cô nên biến mất đi, hèn gì mẹ nào con nấy...
- Đúng đó, kẻ thứ 3 sẽ không bao giờ có được hạnh phúc
Mọi lời đàm tiếu vang lên, Phong Lam Nhu nén lại cơn giận, có 1 mình cô thôi sẽ không làm được gì với những vị tiểu thư thiếu gia sinh ra đã ngậm muỗng vàng đâu
- Các người không còn chuyện gì để làm sao?
1 giọng nói lạnh lùng vang lên, có phần uy nghiêm khiến người khác run sợ. TẤt cả mọi người im bặt, ngỡ ngàng quay đầu. Vị hội trưởng hội học sinh cao quý xuất hiện? Tự động tránh đường cho hắn đi qua
Phong Lam Nhu nhíu mày, hắn đến trước mặt cô nhếch môi cười
- Các người chỉ dựa vào tờ giấy này mà phán xét người khác? Đã cho đó là thân phận của cô ấy?
Hắn lạnh lùng quay đầu lướt nhìn xung quanh khiến không ít người sợ hãi
- Thân phận thật của cô ấy ngay cả các người hay Phong gia cũng không bao giờ gánh nổi đâu
Hắn khinh thường lướt quanh rồi nắm lấy tay cô kéo đi trước sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu người
Phong Lam Nhu muốn thoát khỏi tay hắn thì hắn càng nắm chặt hơn kéo cô đi
- Đủ rồi
Phong Lam Nhu hất mạnh tay hắn, cô châm chọc nhìn hắn
- Điều gì đã khiến Hạ Tử Sở lo chuyện vô ích cho người khác như thế
Phong Lam Nhu cười lạnh, nam nhân trước mắt cô chính là Hạ Tử Sở, nam chủ cuối cùng trong hậu cung của Phong Ninh Sương, 1 nam chủ cũng có tham vọng rất lớn, nếu Vương Dật Hàn muốn chiếm lấy ngai vàng thì Hạ Tử Sở muốn chính là thế lực của bạch đạo. Đông Phượng Dung là vua của thế lực ngầm, Phong Tịnh là người nắm trong tay mọi thế lực có tất cả thông tin bạch lẫn hắc đạo. Dương Hàn Minh nắm trong tay là mạch kinh tế của cả 1 quốc gia rộng lớn và là ông trùm vũ khí. Không 1 ai là yếu thế hơn ai
Hạ Tử Sở trầm giọng nói
- Sao cũng được, nhưng mọi thông tin của em tôi đều có
- Hội trưởng, anh cũng đừng ra vẻ ta đây biết hết mọi thứ, anh chưa bao giờ hiểu hết về tôi
- Vậy sao? Rồi từ từ em sẽ rõ
Hạ Tử Sở nhếch môi, Phong Lam Nhu xoay người đi lướt qua hắn, cô có chút khó hiểu
==============
Phong LAm Nhu bước vào lớp thì không bao lâu sau Đông Phượng Dung cũng xuất hiện, lúc này cũng là lúc vào học. Đông Phượng Dung rũ mắt đi lướt qua Phong Lam Nhu còn cô vẫn không mảy may quan tâm đến hắn
============
Suốt mấy tiết học trôi qua, cuối cùng giờ giải lao cũng tới, cô đi trên hành lang, đột nhiên va phải 1 người dường như người kia cố tình không cho cô đi. Phong Lam Nhu nâng mắt nhìn hắn, chính là Vương Dật HÀn đứng trước mặt cô, lạnh giọng nói
- Phong LAm Nhu tôi có chuyện muốn nói
Nói rồi hắn bá đạo kéo tay cô đi dù cô có đồng ý hay không. HẮn kéo cô lên sân thượng của trường, lạnh lùng hỏi
- Cô rốt cuộc đã biết được những gì về tôi? Sao cô lại có thể biết được những chuyện đó?
Vương Dật HÀn híp mắt nguy hiểm nhìn cô, Phong LAm NHu nghe thế nhếch môi cười lạnh
- Anh hỏi để làm gì? Giết tôi sao?
Phong Lam Nhu nhướn mày, Vương Dật HÀn cao ngạo nhìn cô
- Đúng thế
- Nhưng biết làm sao đây? Tôi là người rất sợ chết nên tất nhiên sẽ không để anh dễ dàng giết chết tôi
- Bằng cách nào đó tôi biết được không quan trọng. Chỉ là anh nghĩ sẽ chôn vùi được bí mật này vĩnh viễn đến khi xuống nấm mồ ư? Ngu ngốc
Vương Dật Hàn nghe thế cau mày càng chặt
- Cô muốn gì?
- Tôi sao? Chỉ muốn được bình yên nên mong anh đừng gặp nữa
Nói rồi Phong LAm Nhu quay lưng bỏ đi để lại Vương Dật HÀn đứng bất động nghi hoặc dõi theo bóng lưng cô đến khi khuất dần
------------------------
Vì vấn đề mạng mẽo nên nãy có lỗi, giờ đã sửa lại nha các nàng TT.TT có mấy chỗ đã sửa chỉ là ít thôi chứ đã viết xong luôn TRailer r ấy chứ TT.TT
*Trailer:
- Phong LAm Nhu, cô đã làm gì mà Phong Tịnh và Đông Phượng DUng trở nên mê muội cô như thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...