Tuyệt Xử Phùng Sinh

/95/.

Không đến ba mươi giây, toàn bộ đám người truy kích bọn họ đã bị tiêu diệt.

Việc này ủng hộ sĩ khí của mọi người vô cùng lớn.

Tiêu Nham theo bản năng vươn nắm tay về phía Casey, đây là một động tác ăn mừng. NHưng lập tức cậu cảm thấy bản thân có chút đắc ý vênh váo rồi, đang muốn thu hồi nắm tay lại thì đột nhiên, nắm tay Casey nâng lên khẽ đụng vào tay cậu. Trong lòng Tiêu Nham run lên, trên môi cũng nhịn không được nhếch lên một tia mỉm cười.

Hai người cũng không dám thả lỏng tinh thần, bởi vì bọn họ biết đám người truy kích này rất có thể chỉ là pháo hôi do Valentine phái tới để thăm dò thực lực của họ mà thôi.

Căn cứ của Sóng Triều đã gần ngay trước mắt, Tiêu Nham không khỏi trở nên kinh ngạc. Chẳng qua chỉ mới mấy tháng trôi qua, Valentine cư nhiên lại xây dựng được một căn cứ đầy đủ hoàn thiện như vậy ở Nam cực, sau khi chụp cắt lớp từ phi hành khí, độ sâu của căn cứ, kết cấu xây dựng, mà ngay cả vật liệu xây dựng chủ yếu cũng là dùng kim loại mật độ siêu cao, Tiêu Nham quả thật không thể tin được, ông ta rốt cục lấy đâu ra nhân lực và vật lực!

Ngay khi bọn họ còn cách căn cứ không đến hai trăm mét, phi hành khí đột nhiên nhanh chóng rơi xuống.

Tiêu Nham và Casey căn bản không thể khống chế động cơ, tựa như có một cỗ sức mạnh lớn đến mức không thể kháng cự đang kéo phi hành khí của họ xuống.

Tình thế trở nên khó có thể cứu vãn, Tiêu Nham và Casey phát cảnh báo, ngay khi phi hành khí sắp va chạm với mặt đất, mọi người đã kịp thời nhảy ra khỏi phi hành khí.

Tiếng nổ mạnh khiến cho băng tuyết xung quanh chấn động, khi Tiêu Nham ngã nhào trên mặt đất có thể cảm giác được mặt băng kịch liệt rung chuyển, không khí nóng bỏng bốc lên ngay phía sau lưng cậu, may mắn có chế phục tác chiến có tác dụng cách nhiệt ngăn chặn thương tổn. Tiêu Nham nhanh chóng đứng dậy, sau khi cậu xác định tất cả mọi người đều an toàn rời khỏi phi hành khí mới thở phào một hơi.

"Mẹ nó-- Có chuyện gì vậy!" Mark lớn tiếng chửi.

Hein nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất, bàn tay gạt mặt tuyết đọng thật dày ra, nhìn thấy một tầng vật chất tương tự như kim loại.

"Là từ trường. Valentine lợi dụng từ trường của nam châm để tạo nên trang bị có tác dụng phá hủy động cơ của phi hành khí, cho dù điều khiển viên có đại não mạnh mẽ đến cỡ nào cũng không thể chống đỡ sự hư hại mà từ trường gây ra cho động cơ."

Tiêu Nham lập tức liên hệ với tiểu đội bộ đội đi phía sau, cảnh báo bọn họ trước khi xử lý được loại trang bị này, nhất định không thể điều khiển phi hành khi bay đến gần khu vực này.

Cậu quay đầu nhìn tòa căn cứ màu xám nằm trước mắt, tựa như một con mãnh thú đang nằm gầm gừ trong gió rét, vận sức chờ thời điểm thích hợp sẽ tấn công, nuốt bọn họ vào bụng.

Wynne ha ha cười lạnh, "Chúng ta xác định sẽ đi vào chứ? Chẳng lẽ Valentine thật sự sẽ mở rộng cửa chờ chúng ta đại giá quang lâm?"

Cho dù biết rõ đây là một bẫy rập, bọn họ vẫn phải đi về phía trước. Tiểu đội hỗ trợ đi đến chỗ trang bị chuyển hoán từ trường thì dừng lại, chuẩn bị tiến hành tháo dỡ.

"Đi thôi." Mặt Jane không chút thay đổi chậm rãi đi từng bước về phía trước, giữa mặt băng trắng tinh lưu lại một hàng dấu chân, Casey không nói hai lời, cõng theo ba lô chứa thiết bị đầu cuối đi theo phía sau anh.

Khi bọn họ đi đến lối vào của căn cứ, Jane chợt dừng bước lại, lạnh giọng nói: "Tiêu Nham, Casey, mở thiết bị đầu cuối vô tuyến của các cậu lên!"

Nói xong, Jane áp bàn tay của mình lên mặt cửa, thông tin sinh học của anh được rà soát, sau đó nghe trên đỉnh đầu truyền xuống một câu "Chào mừng về nhà", đây là thanh âm của Clare, bả vai Casey hơi hơi sững lại. Cửa chậm rãi mở ra, trước mặt là thông đạo sâu thẳm tựa như không có điểm cuối, gió lạnh gèo thét thổi vào, phát ra từng đợt tiếng vọng âm u.

Jane rút song đao ra, nhấc chân bước vào, Casey đang muốn kéo anh lại, bước chân đầu tiên của anh đã chạm xuống bậc thang, nháy mắt toàn bộ thông đạo từ ngoài vào trong đột nhiên trở nên sáng ngời.

"Đây là đang nói chào đón chúng ta ghé thăm sao?" Mark gãi gãi đầu.


"Ông ta sẽ không để cho chúng ta thoải mái tiến vào đâu." Casey hừ lạnh một tiếng, buông kính quang lọc tiến hành phân tích cắt lớp trên vách tường của thông đạo, "Trên vách tường trang bị thiết bị phóng laser, mặc kệ khả năng tái sinh và chữa lành của các anh mạnh đến cỡ nào, bị laser cắt thành từng khối thịt thì cho dù là thần tiên cũng không thể cứu được."

"Laser... Thật là hoài cổ, tôi còn tưởng gã sẽ trực tiếp bắn đạn đạo ra đó chứ!" Wynne lấy một cái phi tiêu bên hông phóng ra, phi tiêu lượn một vòng dọc theo mặt đất, cảm ứng được trọng lượng, vài tia laser phóng ra, phi tiêu bị cắt thành từng mảnh kim loại nhỏ, "Chúng ta phải đi qua thế nào đây?"

Jane cười lắc lắc cổ tay, "Đương nhiên là phá hủy toàn bộ thiết bị phóng laser chứ sao nữa."

Anh ta vừa dứt lời, Hein đã lấy súng đông lạnh ra, lưu loát lắp ráp, gần như chỉ trong vòng nửa giây, anh đã nắm chặt súng đông lạnh nhảy vào thông đạo.

"Hein--" Tiêu Nham đang muốn lao lên, Jane đột nhiên dùng một tay đẩy cậu về phía sau, Tiêu Nham va vào trong ngực Casey.

"Cậu cảm thấy Jane và Hein là dạng người hời hợt sao?"

Khi bọn họ nhảy và bên trong thông đạo, laser điên cuồng bắn ra, chồng chéo lên nhau tựa như mặt võng, một khi bị bắn trúng, hậu quả thiết nghĩ sẽ khó mà chịu nổi.

Ba người Wynne đề phòng đứng bên cạnh Tiêu Nham, mà Hein lại đạp chân lên mặt tường, xoay người trên không trung một cái, một tia laser dọc theo mắt cá chân bắn xuyên qua cánh tay vừa kịp lúc nâng lên của anh, trong nháy mắt khi nó thiếu chút nữa cắt người anh làm hai mảnh thì Hein cũng đã kịp bóp cò súng, bắn hư thiết bị phóng ra nó. Ngay khi chân anh vừa chạm đất, lại có thêm ha, ba tia laser luân phiên bắn ra, không ngừng biến hóa góc độ.

Tim Tiêu Nham đập càng lúc càng nhanh, đại não trong lúc điện quang hỏa thạch đã lập tức tính toán ra góc độ, mà Hein như có một loại ăn ý khó nói nên lời với cậu, không chút sai lệch tránh né tia laser đầu tiên y như những gì Tiêu Nham đang tưởng tượng, lại trước khi tia laser thứ hai bắn tới đã kịp phá hỏng nó, ngay sau đó lại nghiêng nửa người đánh tan tia laser thứ ba.

Mà Jane lại có vẻ càng trực tiếp và thô lỗ hơn, anh lấy thân đao sắc bén phản xạ lại tia laser, chiết xạ ra góc độ đặc biệt chiếu ngược lại phá hủy những thiết bị phóng laser khác, lại mãnh liệt xoay người một cái, trước khi một tia laser khác chưa kịp thay đổi phương hướng đã hung hăng dùng đao đâm vào, phá hỏng nó.

Lúc này Tiêu Nham mới hiểu được, thân đao mà Jane đang dùng cũng được chế thành từ kim loại mật độ siêu cao, cho nên có thể phản xạ được laser, đây là kiệt tác của Casey.

Tiêu Nham rút súng bên hông ra, nhìn nhìn Casey, hai người lập tức hiểu ý nhau. Chỉ bằng Jane và Hein thật sự không thể hoàn toàn xử lý toàn bộ thiết bị phóng laser được, thông đạo này thật sự quá dài.

Wynne không ngăn cản Tiêu Nham, mà là theo sát phía sau.

Khả năng bắn nhanh của Tiêu Nham mặc dù cũng được xếp vào hàng nhất nhì trong bộ đội đặc chủng, nhưng vì laser được phóng ra không phải là chất hữu cơ, súng đông lạnh cũng không thể tự động truy tìm mục tiêu nên chỉ có thể chuyển sang ngắm bắn thủ công. Hein và Jane càng đi sâu vào trong thông đạo, laser càng thêm dày đặc, tốc độ biến hóa cũng càng lúc càng nhanh, Tiêu Nham phải ưu tiên giảm bớt gánh nặng cho bọn họ, quét dọn một phần chướng ngại.

Trong vòng một giây đồng hồ, Tiêu Nham đã bắn ra hai phát súng, đạn đông lạnh liên tục lướt qua lọn tóc bên tai của Hein ghim thẳng vào mặt tường ở xa xa. Chỉ chưa đầy một phút, Tiêu Nham đã bắn sạch đạn đông lạnh, mà Hein và Jane cũng đã đi đến cuối thông đạo.

Mark và Liv vẫn thật cẩn thận bảo vệ Tiêu Nham đi đến phía sau của Hein.

Cửa lớn bên ngoài khi bọn họ tiến vào đã đóng lại, Tiêu Nham muốn dùng thiết bị liên lạc để liên hệ với nhóm bộ đội ở bên ngoài, nhưng tín hiệu không thể gửi ra được.

Tiêu Nham nhắm mắt lại, dùng sức tựa gáy vào vách tường, hiện tại bọn họ đã không còn bất cứ đường lui nào nữa.

"Có thể xâm nhập vào hệ thống chủ khống của nơi này không?" Jane vươn tay chỉ, vừa muốn chọt chọt hai má Tiêu Nham, ngay lập tức đã bị Hein một phen giữ lại, ngón tay của anh cực kỳ dùng sức, Tiêu Nham nghe tiếng răng rắc vang lên bên tai, là xương ngón tay của Jane đã vỡ vụn.

Tiêu Nha giữ chặt cổ tay Hein, khiến anh buông Jane ra. Jane lắc lắc ngón tay, chẳng sao cả mà cười cười.

"Không thể xâm nhập, không chỉ tín hiệu liên lạc bị chặn, mà ngay cả bên trong căn cứ này, tôi cũng không tìm được bất cứ tín hiệu nào có thể sử dụng." Tiêu Nham nhíu mày.


Wynne áp bàn tay lên vách tường, hừ lạnh một tiếng nói: "Xem ra Valentien thật sự rất kiêng kị đại não của Tiêu Nham, không định để tư duy cậu ấy dễ dàng liên kết với hệ thống ở nơi này, chỗ này xây dựng cư nhiên cổ điển như thế, ngược lại khiến cho những biện pháp hiện đại mất đi tác dụng."

"Có ý gì?" Mark thò đầu lại hỏi.

Wynne đẩy đầu Mark trở về, "Anh không cần hiểu có ý gì đâu!"

Bọn họ một đường đi về phía trước, con đường trước mắt thông thẳng xuống phía dưới của căn cứ.

Mark cúi đầu nhìn nhìn xuống, toàn bồ không gian được phản chiếu đến sáng rực, nhưng vẫn cứ có một loại cảm giác âm trầm khủng bố dâng lên, mặt đất chẳng khác nào mặt kính bằng thủy tinh, khiến người ta không thể không nghi ngờ nơi này đã trải qua cọ rửa và đánh bóng như thế nào.

"Ở nơi này sẽ không có đám quái vật biến chủng kia chứ?"

"Đương nhiên không có. Chúng ta đều đã tiêm virus Michelle rồi, bất cứ loại tang thi nào đối với chúng ta đều không có lực công kích." Tiêu Nham nheo mắt lại, cậu thừa nhận lúc này bản thân cảm giác vô cùng khó chịu, bởi vì hiện tại, mỗi một bước của bọn họ đều như đang đi trong kế hoạch của Valentine, bọn họ không có bất cứ lựa chọn nào khác.

"Bình tĩnh lại, em đã từng nói "không có gì là chuẩn bị hoàn hảo", đối với chúng ta là vậy, thì đối với Valentine cũng như thế."

Khi giọng nói của Hein vang lên bên tai Tiêu Nham, trái tim đang đập có chút dồn dập đột nhiên trở nên trầm tĩnh.

"Chúng ta đi."

Bọn họ một đường đi xuống phía dưới, toàn bộ căn cứ trống rỗng, không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng ngoại trừ nhóm bọn họ ra, thật sự có những người khác ở nơi này hay không?

Yên tĩnh như vậy khiến trong lòng Tiêu Nham khó hiểu mà tràn ngập khẩn trương, Live, Mark và Wynne từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì thế trận tam giác bảo hộ xung quanh Tiêu Nham. Hiện tại cậu chỉ nghĩ cho dù không tìm được phòng điều khiển hoặc phòng nghiên cứu gì cũng được, chỉ cần có thể kết nối với hệ thống của nơi này, là có thể rõ ràng cấu tạo của căn cứ này.

Mà căn cứ rỗng tuếch đã khiến Mark mất đi tính nhẫn nại, anh ta đè thấp giọng mắng một câu: "Mẹ nó-- Valentine thật sự trốn ở đây sao! Cái khỉ gì cũng chẳng có!"

Tiêu Nham nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn toàn bộ không gian trên đỉnh đầu, trên vách tường là vô số miệng đường ống bị đóng kín.

"Không nhất định là không có gì cả."

Vừa dứt lời, những đường ống kia đột nhiên mở ra, ẩn ẩn nghe thế có thanh âm thứ gì đó nhanh chóng nhảy xuống. Mọi người đề phòng cao độ, khi một vật thể lướt qua đỉnh đầu bọn họ, Mark nhanh chóng rút lưỡi đao sắc bén bên hông ra chém nó làm đôi, chỉ nghe thấy tiếng vang của xương cốt và cơ bắp bị chém đứt vang lên, máu từ đỉnh đầu chảy xuống, cùng với đó là mùi vị của loại dịch dinh dưỡng nào đó.

Hein một tay kéo Tiêu Nham sang một bên, khi thi thể kia rớt xuống, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Đây là một cổ thi thể người, thoạt nhìn chỉ có bộ dáng của thiến niên chừng mười hai, mười ba tuổi, ánh mắt trợn thật to, cơ bắp trên cơ thể rõ ràng bị héo rút, ngũ quan trên gương mặt cũng có chút biến dạng, khiến người ta cảm thấy quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp ở đâu. Chẳng qua khi Tiêu Nham nhìn thấy nốt ruồi trên khóe mắt của khối nó, không khỏi nhìn về phía Jane.

Jane hơi cúi đầu, dùng lưỡi đao lật gương mặt của thi thể nhìn về phía mình, trong con ngươi không có một chút độ ấm.

"Đây là bản sao thất bại. Nếu tôi đoán không sai, nơi này là nhà xưởng mà Valentine chế tạo "con cái"."

Vừa lúc đó, trên những đường ống đã mở toang kia lại có hơn mười cổ thi thể bị rơi xuống, khi rớt xuống tới mặt đất, có xương xọ vỡ nát, có hoàn toàn dị dạng, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.


"Chúng ta phải nhanh chóng rời đi! Tầng này rõ ràng chỉ dùng để xử lý bản sao thất bại mà thôi! Rất nhanh sẽ có dịch tan chảy được đổ xuống! Bất kể chất hữu cơ nào cũng sẽ bị hòa tan!" Casey nghiêm khắc cảnh báo, mắt thấy thi thể rơi xuống càng lúc càng nhiều.

"Mẹ nó! Trách không được sàn nhà chỗ này sáng như vậy!" Mark lập tức chửi bậy.

"Chúng ta rời đi như thế nào? Đi chỗ nào? Nơi này chỉ có một con đường, quay trở lại đường cũ căn bản không có ý nghĩa." Liv nhíu mày.

Hein không nói hai lời, lấy dây thừng có móc câu ra bắn thẳng lên, đâm vào một đường ống dẫn thi thể, vươn tay về phía Tiêu Nham, "Chúng ta di!"

Tiêu Nham gật đầu, đám ống dẫn này tất nhiên sẽ kết nối trực tiếp tới phòng thí nghiệm chế tạo bản sao! Có phòng thí nghiệm thì sẽ có đầu cuối! Tiêu Nham theo dây thừng bò lên phía trên. Bên trong ông dẫn vô cùng trơn trượt, chỉ có thể dùng sức đạp vào hai bên vách hình tròn mới có thể miễn cưỡng tiến lên, không ngừng có thi thể gần như dán vào mặt họ rơi xuống, nhiều lần khi Tiêu Nham bị thi thể đập trúng thiếu chút nữa cùng nhau rơi xuống, Hein đều sẽ đúng lúc dùng bả vai đỡ lấy chân của cậu, Tiêu Nham mới miễn cưỡng chống đỡ được cơ thể. Dịch dinh dưỡng trên người thi thể dính vào người Hein, nhưng vì đỡ lấy Tiêu Nham, cơ bắp toàn thân Hein siết chặt, căn bản không rảnh để ý thứ chất lỏng dính dớp kia.

Cuối cùng khi Tiêu Nham thật vất vả bám được vào miệng ống dẫn, lại có hai cổ thi thể rơi xuống, gần như đập cho Tiêu Nham rơi xuống, mà Hein lại phát ra một tiếng rên nhỏ, cường ngạnh đẩy Tiêu Nham lên trên. Lúc ngã sấp ra sàn nhà, Tiêu Nham vừa ngẩng đầu lên nhìn đã lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Trong không gian hắc ám, đặt vô số lồng chứa dịch dinh dưỡng bằng thủy tinh, mỗi lồng chứa đều có một người nhân bản nằm bên trong, bọn họ bình yên ngủ say trong lớp dịch dinh dưỡng trong suốt. Tiêu Nham vươn mắt nhìn một vòng, mặc dù là chỗ xa nhất vẫn ẩn ẩn lóe lên ánh xanh phát ra từ lồng chứa. Bọn họ đều có cùng loại DNA với Jane, có người vẫn còn là trẻ sơ sinh, có một ít đã sắp thành niên.

Cách đó không xa trong một cái lồng chứa, có một người nhân bản đột nhiên toàn thân bắt đầu run rẩy, hai mắt nó mở ra, từ không chút tiêu cự chuyển sang nổi điên, dùng sức nhìn chằm chằm Tiêu Nham, tơ máu trong mắt nó chậm rãi ngưng kết, không ngừng cào lên thành lồng chưa, ý đồ muốn thoát ra ngoài, sau đó có vẻ không thể hô hấp, nó liều mạng giãy dụa trong dịch dinh dưỡng. Theo sự giãy dụa của nó, da thịt từ từ bong ra từng mảng, lộ ra huyết nhục đỏ tươi, dịch dinh dưỡng thẩm thấu vào, nó càng quằn quại đau đớn thống khổ.

Người nhân bản này đã thất bại.

Tiêu Nham hoàn toàn không biết làm thế nào để dời tầm mắt đi, mãi dến khi một bàn tay đột nhiên xuất hiện che khuất ánh mắt cậu, kéo cậu vào ôm ấp ấm áp phía sau.

"Đừng nhìn."

Thanh âm hơi lạnh của Hein dũng mãnh tiến vào đại não Tiêu Nham, cậu theo bản năng siết chặt cổ tay của đối phương, cảm thụ lồng ngực phập phồng khi hô hấp của anh. Đối với Tiêu Nham mà nói, đây mới là minh chứng cậu còn sống - Độ ấm của Hein, hô hấp của Hein.

Chỉ nghe "rầm--" một tiếng, bản sao đã chết đi rơi ra từ đáy lồng chứa, trải qua máy móc vận chuyển, rơi vào ống dẫn thi thể, bị xử lý không khác gì rác thải.

Khi bàn tay Hein rời đi, lồng chứa trước mắt Tiêu Nham đã được đưa vào một cái phôi thai, tựa như ác mộng không ngừng luân hồi.

Wynne và Liv thật vất vả kéo Mark lên, cái người cao to nay đã mấy lần bị thi thể rơi xuống đập trúng. Khi đã đứng vững, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn họng nhìn trân trối.

"Oh my gosh-- Nơi này... Có bao nhiêu vậy... Bọn họ thật sự đều là Jane Wallace?" Mark không thể tin được dùng ngón tay gõ gõ một cái lồng chưa, "Nói cách khách, Valentine Shein thậm chí có thể chế tạo ra một quân đội cho riêng mình! Hơn nữa còn là quân đội có năng lực tác chiến của bộ đội đặc chủng! Oh my gosh!"

"Đúng vậy, tôi và Caseyđi vào thế giới này như vậy đó. Trực tiếp lấy DNA để nhân bản ra một thân thể đầy đủ sinh mệnh vốn đã chứa nhiều nhân tố không ổn định, Valentine lại hy vọng chúng tôi tăng cường tính thích ứng với virus X, cho nên đã tiêm vào từ lúc còn là phôi thai, nhưng phôi thai tiếp nhận virus X càng dễ dàng phát sinh dị dạng và biến dị. Trong hơn một ngàn bản sao, khả năng chỉ có một cá thể có thể sống sót. Đây là điểm khác biệt giữa chúng tôi và các người, chúng tôi không biết bản thân thật sự thuộc về nơi nào. À... Không, từ gốc độ gen mà nói, tôi chính là Valentine Shein." Jane tự giễu nhếch môi nói.

"Mấy cái lồng chứa này cho dù không liên kết với hệ thống chủ khống, thì ít nhất cũng phải liên kết với phòng nghiên cứu ở nơi này!" Wynne cẩn thận quan sát cấu tạo của lồng chứa, truy tìm thử xem có thể liên kết thiết bị đầu cuối vô tuyến mà Tiêu Nham mang theo hay không, "Cỏng kết nối ở chỗ này thật là kỳ quái..."

Tiêu Nham nhíu mày, "Wynne, không cần kiểm tra nữa, lồng chứa ở đây căn bản không liên kết với đầu cuối. Chỉ cần dùng hệ thống điều khiển nguyên thủy nhất, lập trình dựa theo trình tự nhất định, không ngừng lặp lại quá trình chế tạo và nuôi dưỡng người nhân bản là được!"

"Đáng giận! Đến chỗ quái quỷ này rồi, chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm Valentine như thế nào chứ?" Wynne chỉ về nơi xa, toàn bộ nơi này tựa như đều bị lồng chứa chiếm cứ.

Vừa lúc đó, Tiêu Nham cảm giác có thứ gì đó trong bóng đêm từ xa xa đang yên lặng tiếp cận. Ngay trong nháy mắt đó, vô số phi tiêu được phóng tới, khong chút lưu tình đánh nát lồng chứa thậm chí đâm xuyên qua cơ thể người nhân bản đánh úp về phía bọn họ. Mọi người lập tức né tránh, chân trái Tiêu Nham dẫm lên nắp lồng chứa, từ trên không rút chủy thủ giắt ở hai bên đùi, đón đỡ một chiếc phi tiêu đang phóng về phía thắt lưng cậu. Trong khoảnh khắc bay lên không trung đó, Tiêu Nham mới ý thức được, kẻ tập kích bọn họ không chỉ có vài người, mà là một đám người.

Một đạo hàn quang hiện lên bên cạnh cậu, thời điểm chủy thủ của cậu va chạm vào lưỡi đao của đối phương, rốt cục nhìn thấy rõ ràng mặt của hắn.

"Jane-- Anh làm cái gì!"

Vừa lúc đó, Jane mãnh liệt ngã người ra trên mặt đất, hai tên sát thủ diện mạo giống anh như đúc vung lưỡi đao một trái một phải đánh úp về phía bờ vai anh.


"Mẹ của con ơi-- Sao lại có nhiều Jane Wallace như vậy!" Tiếng la của Mark truyền đến.

Hóa ra đám sát thủ này đều là bản sao của Jane!

Sát thủ bình thường của tổ chức Sóng Triều đã đủ khó đối phó rồi, nếu đám sát thủ này đều có trình độ như Jane Wallace, thì chính là đại nạn!

Tiêu Nham cúi thấp người, chủy thủ cắt qua bụng của tên sát thủ, ngay sau đó vòng ra phía sau hắn, hung hắn đâm chủy thủ vào sau gáy đối phương.

Khi tên sát thủ ngã xuống, Tiêu Nham đối diện với ánh mắt của hắn, lập tức nổi lên một trận không rét mà run. Đó là loại ánh mắt hoàn toàn khác biệt với Jane, lạnh băng đến trống rỗng, không có cái gọi là sợ hãi đối với tử vong, tựa như sự hiện hữu của hắn cũng chỉ như máy móc vô tri.

Lại có sát thủ đột kích, đám lồng chưa vỡ nát phía sau Tiêu Nham không ngừng chảy ra dịch dinh dưỡng, cậu vô tình trượt chân, trong nháy mắt khi té xuống đã mạnh mẽ phóng chủy thủ trong tay ra, đối phương lập tức dùng đao trong tay ngăn chặn chủy thủ của Tiêu Nham, ngay lúc đó Hein lao tới chém đứt cổ hắn.

Từng đàn sát thủ không ngừng vọt tới, Hein một phen kéo Tiêu Nham dậy, rồi quay người ngăn chặn tiến công của chúng, khí thế bức người. Đám sát thủ kiêng kị Hein, chậm rãi chuyển động tìm kiếm khe hở công kích.

Tiêu Nham cúi người, nhặt thanh đao mà tên sát thủ làm rơi trên mặt đất lên, ngay khi tên sát thủ vừa định công kích Hein, cậu đã nhanh như chớp lướt qua hai tên sát thủ, cản một lưỡi đao trong số đó, lại chém xuống thắt lưng của một tên, sau đó khẽ lui người vòng ra phía sau dùng cán đau đập nát xương cổ hắn.

Mọi thứ phát sinh trong vòng không đến một giây, khi tên sát thủ kia ngã xuống, hai mắt hắn mở to trừng Tiêu Nham, không dám tin bản thân bị giết. Lúc một tên sát thủ khác muốn đánh lén Tiêu Nham, Hein dẫm lên chiếc lồng chứa bị gãy chỉ còn lại một nửa, từ trên cao chém xuống, bổ dọc từ bả vai về phía trước ngực hắn, lấy tư thế không thể ngăn cản chém hắn ra làm đôi.

Tiêu Nham xoay người lại, một cước đá văng nửa người dưới của hắn, khi nửa thân trên của hắn rơi xuống đất vẫn còn đang nắm chặt cây đao trong tay, Tiêu Nham vung tay chặt đứt đầu hắn.

Cách đó không xa, Mark và Liv liên thủ giải quyết vài tên sát thủ, toàn thân cao thấp của Wynn cũng tràn đầy vết máu.

Nằm ngoài dự đoán của Tiêu Nham chính là thân thủ của Casey, linh hoạt uyển chuyển, biến ảo khó lường, khi cậu ta chém rơi đầu của một tên sát thủ, trên mặt chẳng có chút thần sắc thương hại nào, cậu ta biết rõ mục tiêu của bản thân là cái gì, phải có quyết tâm như thế nào mới có thể làm được.

Mà Jane kiêu ngạo bừa bãi lại càng không cần nói tới, đao của anh đâm thủ ngực của một tên sát thủ, lại hất văng hắn ra ngoài, lưỡi đao sắc bén đảo qua nửa vòng tròn đầy lợi hại, ép bọn sát thủ phải lùi lại còn anh thì không chút e sợ mà tiếp tục tiến công, nhìn có vẻ tùy ý nhưng lại là kinh nghiệm được tích lũy trong quá trình giao chiến quanh năm suốt tháng, anh luôn có thể trong khoảnh khắc bất ngờ làm ra động tác có lực sát thương nhất.

Cánh tayWynne gác trên vai Mark, thưởng thức bộ dạng chiến đấu của Jane, lúc này trên mặt anh tràn đầy thần sắc nghiêm túc, lúc trước Jane được khen ngợi là người nối nghiệp của Hein, cũng không phải là hư danh.

"Tôi nói này, tuy rằng không ngừng lặp đi lặp lại giết chết Jane Wallace khiến tôi cảm thấy rất thích, nhưng mà cứ nhìn cùng một khuôn mặt thật sự có chút ngán."

Wynne chậm rãi mở miệng.

Lưỡi đao sắc bén của Jane thu vào vỏ đeo trên lưng, cười cười đi đến trước mặt Tiêu Nham, hơi hơi cúi đầu nói, "Chậc chậc, tóc cậu đều bị làm dơ hết rồi."

"Đám sát thủ này không phải đi ra từ lồng chứa, bọn chúng đã trải qua huấn luyện, là bản thành phẩm." Tiêu Nham cúi đầu nhìn thi hai khắp nơi.

"Mặc dụ là thành phẩm, nhưng khoảng cách đạt được tiêu chuẩn như tôi còn kém xa. Nếu bọn chúng có thực lực chỉ cần bằng một phần ba của tôi, cho dù là Hein Burton cũng không thể đảm bảo mang cậu sống sót rời đi." Jane ngồi xổm trên mặt đất, nhìn từng gương mặt giống mình như đúc nói.

Hein đi về phía bóng tôi sâu bên trong, Tiêu Nham lập tức đi theo.

"Sếp-- Anh đi đâu vậy!"

Liv rốt cục hết kiêng nhẫn mà đẩy Mark một cái, "Ngu ngốc! Đám sát thủ này là từ chỗ khác chạy vào đây! Bọn chúng có thể vào thì chúng ta có thể ra!"

Bọn họ đi về phía trước, lúc đi ngang qua một đám lồng chứa còn chưa bị phá hỏng, rốt cục nhìn thấy trên mặt đất có một cánh cửa thông đạo đang mở rộng.

"Cảm giác chúng ta đang từng bước một đi vào bẫy rập của Valentine, không thể tự khống chế được." Liv nhíu mày, "Tôi có loại dự cảm không tốt chút nào."

Cỏ: sắp tới trận chiến cuối cùng rồi, càng về sau toàn miêu ta cảnh đánh nhau, editor bày tỏ chém thật là mệt =)))) thông báo khẩn là còn 3 chương nữa hoàn chính văn là lá la~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui