Tuyệt Xử Phùng Sinh

/67/.

Mark không biết có phải mình bị sinh ra ảo giác hay không, cứ cảm thấy hôm nay Tiêu Nham có cái gì đó không giống trước đây, trở nên càng thêm lạnh lùng mà quyết đoán, mà ngay cả việc sai sử anh ta cũng trở nên thuận lý thành chương hơn như thể đây là lẽ thường phải làm.

"Mark, cho tôi 2 đơn vị máu của anh."

"Hả? Cái gì?" Mark còn chưa kịp phản ứng, trên cánh tác đã có cảm giác như bị điện giật nhẹ, mà mẫu máu của bản thân đã bị lấy đi rồi.

"Mark, pha giúp tôi tách cà phê, nước nóng 60 độ."

"Mark, cho tôi một mẫu nước bọt của anh."

Mark nhìn thoáng qua sếp nhà mình vẫn đang ngồi yên chỗ cũ không chút cử động, nhận mệnh đi đến trước dụng cụ hé miệng ra.

Cho dù là giữa trưa tại phòng ăn, Tiêu Nham cũng là dùng đĩa ghim đồ ăn trong khay cho vào miệng, cả người chìm đắm trong trạng thái tư duy không thoát ra được.

Mark nhìn khay ăn của Tiêu Nham, toàn bộ thức ăn đã bị ghim cho nát bét vô cùng thê thảm.

Mãi đến khi Hein đi đến đối diện của cậu, trong nháy mắt khi anh chạm vào đầu ngón tay của Tiêu Nham, cả người cậu tựa như bị điện giật, lập tức ngẩng đầu lên.

"Ăn cơm trưa cho hết."

"A...À..."

Hein ngồi xuống phía đối diện cậu, Tiêu Nham cúi gầm đầu dưới ánh mắt đầy áp lực của đối phương, nhét thức ăn vào trong miệng, kỳ thật căn bản không cảm nhận ra được mùi vị như thế nào.

"Em cần thu thập thêm mẫu máu của anh lần thứ hai."

Tiêu Nham cúi đầu.

"Ừ."

"Anh tiếp thu virus X đã gần 8 năm, mà Mark chỉ mới 5 năm, em cần phải so sánh độ sinh động của virus X trong máu của các anh và..."

"Anh không cần biết lý do, chỉ cần em muốn là được."

Tiêu Nham giật giật khóe miệng, thật là muốn chết người mà... Cái gì gọi là "Chỉ cần em muốn là được"? Không phải nên nói là "Chỉ cần là nghiên cứu yêu cầu" sao?"

Nếu Hein Burton cứ nói chuyện với cậu theo kiểu này, đầu của cậu nhất định sẽ đơ luôn.

Một tháng sau đó, Tiêu Nham hoàn toàn chìm đắm trong việc nghiên cứu.

Cậu có rất nhiều phát hiện mới, ví dụ như theo thời gian càng dài, độ sinh động của virus X trong cơ thể người cũng từ từ gia tăng, khi độ sinh động của nó vượt qua khả năng gánh vác của cơ thể người, cơ nắng của cơ thể sẽ nhanh chống suy kiệt, xem như bị loại virus này cắn nuốt toàn bộ sinh lực.

Mà rất rõ ràng, độ sinh động của virus X trong mẫu máu của Hein vượt xa mẫu máu của Mark, phải nói là vượt rất xa so với chu kỳ thay thế của những bộ độ đặc chủng bình thường khác. Maya lo lắng quả không sai, thân thể Hein đừng nói là kiên trì thêm 2 năm, ngay cả nửa năm cũng là vấn đề.

Về phương diện sức mạnh và tốc độ, cơ thể Hein lại càng vượt xa người thường, nhưng cái giá phải trả cũng khiến người ta sợ hãi.

Trước đây, các nghiên cứu viên thường đều cố hết sức muốn làm giảm hoạt tính của virus, nhưng độ sinh động lại là thuộc tính chính của loại virus này, làm giảm hoạt tính của virus đồng thời cũng sẽ làm giảm thể năng của ký chủ, do đó không thể thỏa mãn yêu cầu tác chiến của bộ đội đặc chủng.

Mà virus đã hoàn toàn kết hợp với ký chủ, thay đổi bộ phận gien của ký chủ.

Việc cậu cần làm chính là phải triệt để xoay chuyển phương thức tăng cường năng lượng của loại virus này, đến tận bây giờ các nghiên cứu viên đều muốn bốc tách bộ phận sinh ra cơ năng trong chuỗi gien liên kết của nó, có lẽ cậu hẳn là phải đi con đường ngược lại, phải xem nó là một virus có chỗ thiếu hụt, và phải bổ sung được chỗ thiếu hụt đó, mới có thể biến nó thành một loại virus hoàn thiện được!

Hein vẫn chưa chấm dứt việc huấn luyện năng lực phòng ngự của đại não đối với Tiêu Nham, thời gian huấn luyện được sắp xếp vào sau bữa tối, mãi đến trước khi đi ngủ mới chấm dứt.

Trước khi bắt đầu huấn luyện, Tiêu Nham dùng sức mà nuốt nước bọt, mà Hein thì ngồi xuống trước mặt cậu, thắt lưng thẳng tấp, bàn tay đặt trên đầu gối, là tư thế ngồi theo tiêu chuẩn quân đội.

"Hiện tại trong đầu em có một nghi vấn, hơn nữa còn không xác định câu trả lời anh dành cho em."

Hein trực tiếp đến mức nằm ngoài dự liệu của Tiêu Nham.

"Cho nên anh sẽ cho em một cơ hội tìm ra đáp án."

Tiêu Nham theo bản năng lập tức trở nên khẩn trương, nắm tay siết chặt, chẳng lẽ cậu lại phải tiến vào tư duy của Hein lần thứ hai sao?

"Anh sẽ làm "Chặn giả" tiến vào tư duy của em. Thử vây đuổi anh xem."

"Cái gì?" Tiêu Nham trợn tròn mắt, lần trước cậu muốn vây khốn một tên chặn giả, kết quả là cũng tự vây khốn bản thân trong chính tiềm thức của mình, mê man mất vài ngày!

"Hãy thử ở trong đại não của mình phân tích tư duy của anh một lần xem, bởi vì phần tư duy kia càng trở nên nhỏ bé và yếu ớt hơn so với tư duy trong đại não của anh, cho nên so với việc lẻn vào đại não của anh, em sẽ càng dễ dàng tìm được đáp án mà em cần ngay trong đại não của mình."

"Em... Em căn bản không biết phài làm như thế nào! Em chỉ biết tại cấu trúc một kết cấu nào đó, khi đối phương không ngừng phá hủy, em sẽ không ngừng xây dựng lại... Nhưng cái này vốn không dùng được gì."


"Đó cũng không phải là lí do em tự vây khốn bản thân."

"Vậy nguyên nhân rốt cục là cái gì?"

Tiêu Nham dùng sức mà nhìn đối phương, sự kiện lần đó đã trở thành lý do Mark cười nhạo cậu, cũng bắt đầu từ đó, cậu bị gọi là "tân binh vụng về".

"Bởi vì tầng tư duy của em quá cạn, mới có thể vận dụng tiềm thức của mình. Tư duy không phải vật chất, nó có thể sâu đến vô hạn."

Tiêu Nham lộ ra nụ cười khổ, vẫn là giải thích trừu tượng hóa như vậy.

"Tưởng tượng bản thân em đang ở giữa vũ trụ, rời xa thái dương hệ, bốn phía là một mảnh hắc ám, chỉ có ánh sao ở xa xôi. Em sẽ phân biệt phương hướng như thế nào?"

"... Phương hướng không có ý nghĩa trong tình huống này."

Tiêu Nham tựa hồ hiểu ra được điều gì, nhưng lại hoàn toàn không nắm bắt được nó.

"Liên kết đầu cuối vào đi, Thiếu úy."

Trái tim Tiêu Nham lập tức đập kinh hoàng, khi cậu nâng thiết bị liên kết lên, không nhịn được thốt ra: "Anh vẫn sẽ làm những chuyện đó nữa sao?"

"Nếu em muốn nói là làm em, thì đương nhiên."

Đáp án này hoàn toàn vượt qua dự liệu của cậu, mà Hein cư nhiên đã tiến nhập vào hệ thống đầu cuối rồi.

Đờ mờ! Tiêu Nham chỉ có thể ở trong lòng thầm văng tục.

Trong nháy mắt, cậu có thể cảm nhận được ý thức của Hein dùng tốc độ không thể đuổi kịp xuyên qua vùng ngoại duyên tầng tư duy của cậu, không ngừng thâm nhập vào sâu hơn.

Tốc độ như vậy, anh thật nhanh đã có thể tiến vào tiềm thức của Tiêu Nham.

Phải như thế nào mới bắt được anh ấy?

Không cần suy nghĩ đến cấu trúc của bất kỳ sự vật cụ thể nào, việc này ở trong thế giới tư duy tương đối nguy hiểm.

Cứ tưởng tượng bản thân đang ở giữa vũ trụ, bốn phía là không gian bao la khôn cùng, bất cứ danh từ chỉ phương hướng cũng đều mất đi ý nghĩa.

Ngay trong nháy mắt đó, Hein nhảy vào một mảnh hư vô, chỉ còn lại ánh sáng của vài vì sao lẻ loi.

Tiêu Nham không thể siết chặt tư duy của mình, cậu biết không gian càng rộng lớn đối phương sẽ càng không có cơ hội trốn thoát, cho du Hein đi về phương hương nào, cậu cũng có thể vô hạn mở rộng tư duy để đuổi theo.

"Hiện tại, học cách phân tích. Hầu hết chặn giả khi họ lẻn vào, tư duy của họ là một khối chỉnh thế, đây là thời cơ tốt nhất để em giải đọc tư duy của đối phương."

Tiêu Nham mới vừa nảy lên ý định giải đọc tư duy của Hein, tư duy của đối phương trong nháy mắt đã tán ra, tựa như một khối tinh thể vỡ vụn bị văng tung tóe, ở trong tư duy của Tiêu Nham không ngừng khuếch tán.

Đây là tình huống mà Tiêu Nham trăm triệu lần không ngờ tới, cậu chỉ có thể không ngừng mở rộng tư duy để bao quát toàn bộ Hein, những mảnh vụn li ti như hạt cát kia là vô số ký ức và đoạn ngắn suy nghĩ, mặc dù có giải đọc được cũng không thể nối liền lại.

Nhưng Tiêu Nham lại thấy bản thân mình ở trong đó.

Ví dụ như cậu ngồi xổm xuống nhặt một mảnh lá rụng đặt trước mũi ngửi, bốn phía là vô số thi thể tang thi, bên cạnh là đám học viên đang vội vã rời đi.

Đó là lần đầu tiên cậu và Hein gặp nhau, cậu cho rằng người đàn ông trong mắt không chứa bất kỳ vật gì này dĩ nhiên sẽ không chú ý đến mình. Nhưng cố tình mọi thứ trong mảnh vụn ký ức của anh lại rõ ràng đến như vậy.

Hay hoặc là cậu nằm trên giường ngủ đến thật say, tóc mai của cậu rũ xuống che khuất hàng mi được tầm mắt của Hein tinh tế miêu tả, ngay cả hô hấp cũng được đối phương cảm nhận tận tường.

Điều này khiến cho cậu không khỏi tin tưởng rằng, Hein Burton đã từng thật cẩn thận mà nhìn mình như vậy.

Mà điều khiến Tiêu Nham cảm thấy không thể tin được đó là hình ảnh cậu cả người đầy máu ngã trên sàn nhà ăn của căn cứ, Tiêu Nham cảm nhận được một loại cảm xúc đau đớn cùng cực, thị giác tựa như nhòe đi, sợ hãi như thủy triều không ngừng dâng lên, lý trí không còn sót lại chút nào, tuyệt vọng ập đến như che trời lấp đất không thể ức chế.

Hóa ra đây là cảm giác của Hein ngày hôm đó.

Dục chiếm hữu tựa như muốn bóp nát cậu rồi hòa cùng máu thịt của mình, cho nên Hein mới không thể dễ dàng tha thứ cho việc cậu phải chết.

Tim đập dồn dập, tư duy bị đánh cho hỗn loạn không thể khống chế.

Khi tốc độ mở rộng không gian tư duy của cậu còn chưa đạt kịp tốc độ khuếch tán mảnh vỡ tư duy của Hein, thì anh đã sắp tiến vào tiềm thức của Tiêu Nham.

Trong lòng cậu kinh hoảng, bản thân vẫn thất bại!

Hein thấy đủ thì dừng, rời khỏi đại não của Tiêu Nham, cũng ngắt kết nối.

Tiêu Nham chật vật gỡ thiệt bị liên kết đầu cuối xuống, cúi đầu há to miệng thở dốc, mồ hồi từ thái dương không ngừng rơi xuống.


"Em cảm thấy biểu hiện của mình như thế nào?"

Tiếng nói hơi lạnh của Hein vang lên, mỗi một lỗ chân lông của Tiêu Nham đều run rẩy.

"... Thật tệ?"

"Từ chỗ này của anh em nhìn thấy gì?"

"Lần đó... Em thiếu chút nữa mất mạng." Tiêu Nham không nói tiếp, nhưng mà lực tác động của loại tình cảm này vô cùng rung động, vốn dĩ tưởng rằng Hein đối với mọi chuyện đều không biết sợ hãi, cư nhiên lại có thời khắc dạo động mãnh liệt đến như vậy.

"Nếu anh đến trễ một giây, nếu hôm đó anh không đến nhà ăn, nếu người chấp hành nhiệm vụ không phải là anh, em đều có thể đã chết."

"Về điểm này, em cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều lần." Tiêu Nham bất đắc dĩ mỉm cười, trong lòng không ngừng dâng lên khác vọng muốn ôm chặt lấy người đàn ông này.

"Ngoại trừ những gì em nhìn thấy, em hãy báo cáo những cảm xúc lúc đó của anh mà em đã giải đọc được."

Tiêu Nham ngẩng đầu, cậu không xác định mình có nên nói ra hay không, nhưng mà ánh mắt Hein lại bình tĩnh đến thản nhiên.

"Anh rất sợ hãi."

"Hãy báo cáo nguyên nhân khiến anh sợ hãi mà em đã giải đọc được."

"... Anh sợ em sẽ chết."

Tiêu Nham nuốt nước miếng, trái tim tựa như bị bóp nghẹn không thể đập được nữa.

"Khóa này, em tốt nghiệp."

Hein đứng dậy, Tiêu Nham ngửa mặt lên chỉ có thể nhìn thấy đường nét tinh xảo dưới cằm của anh.

"Thiếu úy, nhỡ kỹ những gì em được học hôm nay."

"Vâng, Đại tá."

"Tuy duy có thể biến địa ngục thành thiên đường, cũng có thể đem thiên đường tra tấn thành địa ngục."

Mi mắt Hein rủ xuống, biểu tình gần như công thức hóa nhưng cứ khiến người ta không thể dời tầm mắt, Tiêu Nham biết, đối với người đàn ông này, bản thân cậu tin tưởng hoàn toàn không thể nghi ngờ, tựa như thân thể phục tùng hô hấp (ý là hô hấp là phản xạ tự nhiên, thân thể con người luôn tuân theo).

Hein nói cậu tốt nghiệp, như vậy mình đã giải đọc chính xác ký ức của anh?

Như vậy chứng tỏ, Hein đã từng thật sự sợ hãi cậu tử vong?

Trên đường đi trở về phòng, hai người vẫn như trước an tĩnh đến đòi mạng người ta.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, ý tưởng muốn thăm dù dục niệm của đối phương trong lòng Tiêu Nham không ngừng bành trướng, thậm chí bóng dáng của Hein đối với cậu tựa như một cái động tối, dẫn dắt mọi thứ.

Khi hai người đi đến trước cửa phòng Tiêu Nham, Hein dùng vân tay mở cửa phòng cậu chuẩn bị đi vào tuần tra theo thông lệ, Tiêu Nham lại mở miệng gọi anh.

"Hein."

Trong nháy mắt Hein quay đầu lại, Tiêu Nham chống tay vào khung cửa hôn tới, chỉ tiếc là chỉ chạm được tới cằm của anh. Nhưng cánh tay của Hein lại vòng qua thân thể Tiêu Nham, ôm lấy phía sau lưng cậu, một tay nâng cậu mang vào phòng.

Cánh cửa vừa được khép lại, Hein đã dùng sức mà hôn lên hai má Tiêu Nham, tựa như trừng phạt còn gặm cắn cổ cậu.

"Em không nên làm vậy, trong thông đạo có camera theo dõi."

Tiêu Nham lại càng làm tới mà đẩy Hein, từng bước một lui về phía sau, mãi đến khi Hein ngồi lên ghế sa lông, hai tay cậu ở hai bên tai anh, mà anh chẳng qua chỉ thoáng dùng chút sức trên lưng cậu, Tiêu Nham đã thoát lực ngã sấp xuống, cậu trăm triệu lần không ngờ tới Hein cư nhiên mạnh mẽ nâng hai chân cậu lên, để cậu ngồi lên người mình. Hai chân Tiêu Nham bị Hein vòng ở hai bên hông anh, nụ hôn của anh càng phát ra cảm giác áp bách mãnh liệt, sắp đến bờ vực không thể khống chế được lại cuối cùng trong nháy mắt dừng lại.

"Lần sau, đừng trêu chọc anh như vậy nữa. Em chịu không nổi hậu quả đâu."

Hein nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Nham, rõ ràng là lời nói mang ý tức cảnh cáo, vào trong tai Tiêu Nham lại mất đi lực độ.

Người đàn ông này, trong thế giới tư duy có thể muốn làm gì thì làm, thậm chí khiến cậu thống khổ cũng sẽ không thương tiếc, nhưng trong hiện thực anh lại gắt gao mà áp lực bản thân, một chút cũng không muốn tổn thương mình.

Điều này khiến cho Tiêu Nham trở nên đắc ý.

Dựa đầu vào bả vai của đối phương, Tiêu Nham nhỏ giọng nói: "Em sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề."


Mà bên ngoài cửa phòng của cậu, một người đàn ông khoanh tay trước ngực nhìn cánh cửa đóng chặt, trong con ngươi nổi lên từng trận cuồng phong nhìn mà lạnh cả người.

Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi đã ăn xong cơm trưa, Tiêu Nham theo thường lệ trên đường trở về phòng nghiên cứu cũng không quên trêu đùa Casey.

"Casey, tuy rằng khóa huấn luyện chiến đấu của cậu bị tạm dừng, chẳng qua đám cơ bắp trên người của cậu chính là hàng thật giá thật nha!"

Casey nhíu mày, đương nhiên biết tên Tiêu Nham này không phải đang khích lệ mình, "Cậy lại muốn nói cái gì chán sống nữa hử?"

"Ha ha... Casey, chúc mừng cậu, giờ mà cho cậu mặc pettiskirt (váy xòe nhiều tầng) cũng không còn giống búp bê Barbie nữa! Cậu rốt cục tiến vào hàng ngũ giai cơ bắp rồi!"

Tiêu Nham còn nhớ rõ bức ảnh Casey đi nhà trẻ mặc pettiskirt cười như đóa hoa hướng dương, tuy rằng Casey đã cắt bỏ nó, nhưng Tiêu Nham lại chơi xấu mà từ trong hệ thống trí nhớ tìm nó ra, còn dùng nó làm ảnh nền cho liên kết đầu cuối của mình. Mỗi khi Casey lấy được thành tựu nào đó trong lĩnh vực nghiên cứu hoặc là được thăng quân hàm gì đó, Tiêu Nham đều sẽ dùng bức ảnh này đến đả kích cậu ta làm niềm vui.

"Tiêu Nham —— Cậu còn dám nhắc đến pettiskirt tớ sẽ giết cậu!" Casey quả nhiên bạo nộ, vung nắm tay đuổi theo phía sau Tiêu Nham.

Trải qua một đoạn thời gian huấn luyện, thể lực hai người bọn họ đều tăng lên rất nhiều, đặc biệt là Tiêu Nham rất dễ dàng đã kéo giãn khoảng cách với Casey. Mà nhóm bộ đội đặc chủng đi theo Tiêu Nham không thể không đi theo tốc độ của cậu, bị ép tham dự trò chơi rượt đuổi vô cùng ấu trĩ này.

Mãi đến khi bả vai Tiêu Nham không cẩn thận va trúng một người, cậu mới từ trong cơn đắc ý phục hồi tinh thần.

"Đây không phải là lần đầu tiên cậu và Trung tá Casey đùa giỡn va trúng người tôi."

Hai mắt hẹp dài phiếm ý cười khiến Tiêu Nham có một khoảnh khắc thất thần, suy nghĩ từ một độ cao nào đó rơi xuống, rốt cục về tới hiện thực.

"Jane!"

Khóe môi Jane chậm rãi cong lên, thần thái toát ra một loại phong độ đặc trưng, tầm mắt biếng nhác lướt qua mặt mày Tiêu Nham.

"Thật lâu không gặp, cậu nên cho tôi một cái hôn nồng nhiệt, hay là cho tôi một cái ôm đây?"

"Vẫn là ôm đi."

Tiêu Nham vừa chạm tay vào bả vai đối phương, không ngờ tay Jan đột ngột vòng xuống nâng lấy bắp đùi cậu, một tay bế bổng cậu lên.

Trong nháy mắt khi rời khỏi mặt đất, Tiêu Nham theo bản năng ôm chặt cổ đối phương.

"Này! Trung tá Wallace!" Casey vừa kêu vừa chạy đến, trên mặt lộ ra địch ý trước sau như một với Jane Wallace, "Mau thả Tiêu Nham xuống!"

Tiêu Nham đang muốn nói chuyện với Casey, Jane lại lắc lắc ngực mình, cười nói: "Khi tôi ôm cậu, thật sự không muốn cậu nhìn người khác đâu."

Jane cố ý làm ra tư thế muốn hôn Tiêu Nham, khiến cậu không khỏi nhanh chóng che mặt lại.

Jane bật cười nói với hai bộ đội đặc chủng bảo hộ Casey nói: "Mời hai người hộ tống Trung tá Casey rời đi, đây là mệnh lệnh."

Hai người kia hai mặt nhìn nhau không đến một giây, đã phải một trái một phải kẹp lấy Casey còn đang giãy dụa rời đi, tiếng Casey rống giận quanh quẩn vang lên trong thông đạo.

"Tôi nói này, anh mà còn không buông tôi ra, tôi cam đoan anh sẽ hối hận." Thần sắc Tiêu Nham trở nên nghiêm túc.

"Phải không? Thời gian X-2 của cậu có thể duy trì bao lâu cho đến khi bị thay thế hoàn toàn? Để tôi cân nhắc một chút thử xem cậu có đủ khả năng khiến tôi phải hối hận hay không nào?"

Tiêu Nham nhếch khóe môi, "Đã được..."

"Thiếu úy Tiêu Nham, cậu không được phép tiết lộ mọi tin tức liên quan đến tiến triển nghiên cứu, số liệu... cho bất kỳ ai."

Tiếng nói lạnh lõe, giọng điệu mệnh lệnh, Tiêu Nham nghiên mặt nhìn, quả nhiên đối diện với đôi mắt ám trầm của Hein.

Jane buông Tiêu Nham ra, ngược lại khoanh tay trước ngực đi đến trước mặt Hein, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên ngực đối phương.

"Đại tá Burton, nhanh chóng giấu dục chiếm hữu trên người anh đi, không khống chế được như vậy quả thật không giống anh."

Trong lòng Tiêu Nham "lộp bộp" một tiếng, chẳng lẽ Jane biết cái gì? Chẳng qua loại từ ngữ như "dục chiếm hữu" này quả thực rất thích hợp với kẻ không có giới hạn như Jane Wallace.

"Nếu có bất cứ vấn đề gì, cậu có thể trực tiếp báo cáo với Thiếu tướng Gordon."

Hein tựa như không để những lời Jane nói vào lòng, xoay người đi không chừa chút đường sống.

Tiêu Nham chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

Trong nháy mắt khi đi lướt qua người nhau, Jane một phen kéo lấy Tiêu Nham.

"Cứ ở mãi trong phòng nghiên cứu, cũng quá nhàm chán đi."

Jane chỉ là khẽ đá lông nheo mắt trái, tim Tiêu Nham đã dừng nửa nhịp. Người này rõ ràng biết bản thân may mắn có ưu thế ngoại hình, nên cũng phát huy loại ưu thế này đến vô cùng nhuần nhuyễn.

"Tàm tạm." Tiêu Nham liếc nhìn về phương hướng Hein, người kia đã càng đi càng xa, chẳng có chút xu thế nào thả chậm cưới bộ, nhưng Tiêu Nham có thể ẩn ẩn cảm nhận được Hein không vui.

"Ngày mai..." Jane một phen kéo lấy Tiêu Nham, bờ môi anh gần như chạm vào vành tai cậu, khí tức ấm áp lưu chuyển, mang theo một loại ám chỉ nào đó dọc theo máu cậu dũng mãnh đánh sâu vào bên trong đại não.

Theo bản năng muốn rời khỏi phạm vi của đối phương, nhưng sức lực của cậu rõ ràng không cùng một cấp bậc với Jane.

"Có muốn huấn luyện cùng tôi hay không?"

"Hả?"


Người này không đứng đắn Tiêu Nham đã sớm thành thói quen, vốn tưởng rằng anh ta lại muốn nói cái gì đó khiến người ta xấu hổ không ngờ tới cư nhiên lại nghiêm túc như vậy?

"Cậu như vậy là biểu tình gì hả, rất thất vọng sao?" Bàn tay Jane búng một cái sau ót Tiêu Nham, "Huống hồ với tình huống của cậu hiện tại, ngoại trừ nghiên cứu, tăng cường năng lực chiến đấu cũng rất quan trọng có phải không? Hein Burton có thể dạy cậu, vậy tôi cũng có thể."

Thân thủ của Jane không phải Tiêu Nham chưa từng chứng kiến, người này và phong cách tinh chuẩn lưu loát của Hein rất khác biệt, anh ta càng thêm tùy tính và càng khó có thể đoán trước.

"Đương nhiên không thất vọng!"

Tiêu Nham đã bắt đầu tưởng tượng đến việc làm thế nào để thu thập số liệu hành động của Jane để nâng cấp hệ thống giả lập của mình, đương nhiên quan trọng nhất là Tiêu Nham muốn lây được huyết thanh của Jane!

"Cậu hẳn phải lộ ra bộ dạng thất vọng, tỏ vẻ bản thân càng muốn cùng tôi lăn giường mới đúng chứ. Tôi cam đoan, sau khi cùng một chỗ với tôi, cậu sẽ cảm nhận được loại lạc thú ở phương diện kia mà những người khác không thể nào cho cậu."

Tiêu Nham đã có chút quen với phong cách nói chuyện của người này, đại não trực tiếp censored.

"Hơ hơ, ngày mai lại nói tiếp."

Tiêu Nham cúi đầu nhìn tay Jane, đối phương cố ý lộ ra biểu tình thất vọng buông tay cậu ra. Tiêu Nham phải thừa nhận, bộ dạng xinh đẹp phối hợp với biểu tình vô hại của người này thật sự sẽ khiến người ta nhân tâm đại phát. Nhưng Tiêu Nham rất rõ ràng, người đàn ông này có bao nhiêu cường hãn.

Hai người rời đi theo hai phương hướng khác nhau.

Tiêu Nham bước nhanh đuổi theo hướng đi của Hein, mà Jane vừa xoay người, ý cười chậm rãi biến mất, chỉ còn lại đôi mắt với một mảnh lạnh lẽo.

Lúc này, trong thông đạo gần như không một bóng người, toàn bộ không gian dài đằng đẵng mà trống trải, Tiêu Nham tìm không thấy thân ảnh Hein, chỉ phải đẩy nhanh cước bộ.

Ngay khi bước qua ngã rẽ, một đôi tay đột nhiên đè chặt bờ vai cậu, áp cậu vào mặt tường kim loại lạnh như băng.

Tế bào toàn thân tiến vào trạng thái cảnh giác, nắm tay đánh ra của cậu bị đối phương thoải mái nắm chặt.

Tầm mắt đối diện mới một mảng màu xanh nhìn như bình tĩnh lại như có sóng ngầm mãnh liệt, Tiêu Nham kinh ngạc phát hiện đối phương cư nhiên là Hein!

"Đại tá Burton!"

Tiêu Nham mở to hai mắt nhìn, xảy ra chuyện gì?

"Cậu ta nói không sai."

"Cái gì không sai?"

Tiêu Nham không hiểu ra sao, đau đớn khiến vẻ mặt cậu trở nên vặn vẹo. Nếu Hein còn không thả cậu ra, xương sống của cậu sẽ bị đè nát, bả vai cũng bị trật khớp cho xem.

"Anh sắp giấu không nổi dục chiếm hữu đối với em rồi."

Tiêu Nham hơi hơi há miệng thở dốc, vẫn còn đang suy nghĩ hàm nghĩ trong lời nói của đối phương.

Hein vừa mới nói cái gì? Cái gì "dục chiếm hữu"?

"Cho nên Thiếu úy, anh trực tiếp nói cho em biết, em tuyệt đối không thể bị Jane Wallace hấp dẫn."

Vẻ mặt và ngữ khí của anh không có chút thay đổi, chỉ là ý nghĩa lời nói lại khiến người ta có cảm giác mình bị xuyên không rồi!

Ám mắt tràn ngập cảm giác áp bách đè ép trái tim Tiêu Nham, tựa như bức bách cậu giải đáp một vấn đề mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

"Cậu ta từng hôn em."

Thanh âm của Hein gần như đóng băng thần kinh của Tiêu Nham.

"Virus X khiến cho em nghiện."

"... Đó là phong cách trước nay của Trung tá Wallace..." Em cũng không để ở trong lòng." Thật vất vả mới tìm về lý trí, Tiêu Nham miễn cưỡng mở miệng đáp lại.

"Nếu cậu ta thoải mái dụ dỗ em, như vậy anh nhẫn nại có ý nghĩa gì?"

Nháy mắt đó, thời gian tựa như nghịch lưu, tầm mắt Tiêu Nham như bị gấp lại thành nhiều đoạn, chìm đắm trong đôi con ngươi lam sắc của đối phương.

Cậu hít thở thật cẩn thận, khi chạm vào khí tức nhẹ nhàng của Hein, không chút bất ngờ lập tức bị đánh tan, pháo hoa bắn ra bốn phía.

Bên tai là tiếng vang như có cái gì đó bùng nổ.

Đối phương ngậm lấy môi Tiêu Nham, cậu căn bản không kịp phản ứng hết thảy mọi chuyện phát sinh như thế nào. Dục vọng tuôn trào từ trong máu, kêu gào giải thoát, Tiêu Nham theo bản năng ôm chặt lấy đối phương, cậu không sợ hãi rơi xuống, mà sợ hãi sự điên cuồng này sẽ biến mất trong chớp mắt.

Hai chân cậu bị nâng lên, dừng sức hôn quá mức gần như muốn ép vỡ xương sọ của Tiêu Nham trên mặt tường.

Cậu không nhớ rỡ gương mặt cùng đôi mắt nhắm chặt của đối phương, không nhớ rõ sức lực đến mức như muốn khảm cậu vào trong huyết nhục mình của đối phương, hoàn toàn đắm chìm trong cơn khát cầu không thể điều khiển.

Hein đột nhiên ôm lấy cậu, từng bước một đi về phía phòng mình.

Lưng cậu rơi vào nềm giường mềm mại, cảm giác như thế khiến cậu như chìm vào hư không, mà người đàn ông đang áp bách trên người mình mới là chân thật tồn tại.

Tay của đối phương đặt trên trán câu, cường bách cậu ngửa cằm lên thừa nhận tất cả lực độ của mình.

Mặc dù chế phục tác chiến có thể ngăn cách mọi nhiệt độ, Tiêu Nham lại cảm nhận được độ nóng chưa bao giờ có.

Đối phương hơi thoáng rời ra một chút, cậu lạitựa như muốn mất đi sinh mệnh mà đuổi theo hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui