Trong Triều đình, Đại Trụ Quốc nhìn hai kỵ binh rời khỏi phủ, mimr cười trở về ngồi đối diện với thủ tịch Lý Nghĩa Sơn, nhẹ giọng hỏi: "Nguyên Anh huynh, ngươi nói xem tên tiểu tử khốn kiếp này lừa gạt tiểu cô nương nhà Nghiêm, hay là cứu cả nhà lão mọt sách Nghiêm Trì sáu mươi chín người?"Lý Nghĩa Sơn bình thản nói: "Cả hai."Từ Kiêu cười nói: "Chức vị Lăng Châu Mục này có đáng trân trọng như vậy không? Lão già Nghiêm Kiệt Khê viết quá nhiều, cho rằng có quan hệ với Vương Thái Bảo, con gái may mắn thành Hoàng phi là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta? Trốn dưới chân thiên tử mà chỉ trích vài câu là có thể lật đổ ta sao? Cũng không nghĩ đến những năm qua, hắn ngày thu đấu vàng ở một nơi giá lạnh như vậy, là nhờ ai? Không có vàng bạc này, hắn dùng gì để gần gũi Vương Thái Bảo, xưng huynh gọi đệ với vị Hàn Điêu Tự trong đại nội kia? Điểm này, ngược lại Lý Công Đức thông minh hơn nhiều, vẫn nhớ rõ ai mới là cha mẹ thực sự nuôi dưỡng mình.
Loại người này mới có thể sống lâu được."Lý Nghĩa Sơn bình tĩnh nói: "Làm gì có nhiều chó săn ngoan ngoãn cho ngươi sai khiến, đôi khi lại có vài con chó điên nhảy tường, chẳng đúng ý của ngươi à? Nếu mỗi năm ở biên cảnh đều yên bình, không có binh mã sẵn sàng, không có đám thanh quan trung thần như Nghiêm Kiệt Khê rục rịch, chẳng phải vị trí của ngươi...!càng khó ngồi ư? Nửa đời sau toàn bận rộn tự làm nhục danh thần tướng của mình, còn thiếu hay sao? Ngươi rất tốt rồi, còn có thể từ chối công chúa chiêu rể, bị văn nhân thiên hạ chửi mắng hơn mười hai mươi năm, còn chưa làm gãy xương sống của ngươi, đủ khiến ngươi kiêu ngạo rồi."Đối với việc này Đại Trụ Quốc lại nhẹ nhàng như mây gió, không đưa ra bất kỳ đánh giá nào.Lý Nghĩa Sơn thoáng tự giễu, "Tiểu tử kia nhạt mùi phấn son rồi, tính cách lại càng mạnh mẽ."Từ Phượng Niên mới về phủ chưa bao lâu, lên lầu tiếp rượu, liền bị kéo tay chơi mấy ván, kết quả Lý Nghĩa Sơn tức giận không nhẹ.Với Lý Nghĩa Sơn, cờ vây dù có mười chín đường thay đổi linh hoạt thế nào, cuối cùng cũng là vật chết, bày ra thế trận lớn hơn nữa, cũng chỉ là quỷ trận, không hợp với đại đạo thượng thừa.
Lý Nghĩa Sơn vốn không thích, nhưng Từ Phượng Niên lúc nhỏ ngang bướng, không thể tĩnh tâm, muốn đem mông của tên này đóng vào bàn, tìm tới tìm lui, chỉ còn cách này.Lý Nghĩa Sơn âm thầm khen ngợi trí nhớ phi thường của tiểu tử kia, hai người đánh cờ, đầu tiên còn có bàn cờ và quân cờ, sau đó rút bớt, chỉ là hạ cờ lên khoảng trống, ngang dọc mười chín, trước tiên phải nói rõ vị trí đặt quân, không thể thay đổi ý kiến.
Những năm này mài dũa, Lý Nghĩa Sơn thắng chín, thua một.Không ngờ sau chuyến du lịch trở về này, không biết Từ Phượng Niên học đâu được những chiêu thức vô lí tới cùng cực, càng thu quan càng hỗn loạn, đánh chết cả sư phụ.
Lý Nghĩa Sơn bị đẩy vào thế khó khăn vài lần, suýt nữa cầm bầu rượu đập vỡ đầu thằng nhóc này.Lý Nghĩa Sơn khoanh chân ngồi, lộ vẻ bất đắc dĩ, cười nhẹ nói: "Chúng ta chơi ở Thính Triều mười ván, xem ra sẽ bốn thắng bốn thua.
Tiểu tử này đúng như ta mong muốn, bắt đầu học võ, nhưng đánh cờ lại thắng ta."Từ Kiêu cười ha hả nói: "Còn hai ván nữa, không vội được."Lý Nghĩa Sơn nhấc bút lên, lại ngừng tay trên không, hỏi: "Vị Tế Tửu của Âm Học Cung muốn tới tìm ngươi chơi cờ?"Từ Hiếu cười ha hả nói: "Không phải."Lý Nghĩa Sơn cười khẩy nói: "Lúc trước dùng Cửu Quốc làm quân cờ, nửa thiên hạ làm bàn cờ, khí phách thật lớn, nhưng đâu có thấy bọn họ đánh được mấy nước cờ hay, mắt cao tay thấp, chỉ biết ngồi luận đạo.
Bị ngươi chém giết một trận, mọi bố trí, đều mất sạch."Từ Hiếu nói: "Vị Hùng còn ở bên kia cầu học, dẫu sao cũng phải để mặt mũi.
Nếu không, ngươi cũng biết tính khí của ta mà, thư sinh khí phách, hạo nhiên chính khí, hai thứ này, đối với ta mà nói là thối không ngửi nổi."Lý Nghĩa Sơn cười mà không nói gì.Từ Hiếu đột nhiên hỏi: "Ngươi nói Huyền Vũ sẽ phồn thịnh hay không?"Lý Nghĩa Sơn đáp lại: "Vương Trọng Lâu không khác nào công khai tu luyện Đại Hoàng Đình Quan thâm thúy nhất của Đạo môn, ngươi không sợ Võ Đang sơn trở mặt với ngươi à?"Từ Hiếu cười mà không bận tâm.Trong viện nhỏ yên tĩnh của Vương phủ.Từ Phượng Niên và lão Khôi cùng khoanh chân ngồi trong hành lang đình viện, chậm rãi kể ra từng chi tiết chém giết trong tuyết trắng.
Nếu như xuất đao không đủ quả quyết, tốc độ đao quá mức cầu tốc độ mà không đủ sức lực, hoặc là ứng đối không đúng mà lãng phí chút khí lực, đều bị lão Khôi hung hăng giơ sống dao đập cho một trận, sau khi giáo huấn mới kèm theo vài câu bình phẩm ngắn gọn.Dẫu sao Lão Khôi cũng là cao thủ dùng đao đến mức tận cùng, cho dù không đích thân đối diện, từ Từ Phượng Niên kể ra cũng chẳng khác gì việc tự mình chứng kiến.
Từ Phượng Niên không cần khẩu quyết thượng thừa, lão Khôi cũng không chủ động lộ ra bản lĩnh ép đáy hòm, một già một trẻ giống như đang đoán mò với nhau, xem ai kiên nhẫn hơn.Lão Khôi đầu bạc dựa vào một cột sơn son, cười hỏi: "Nhóc con, nếu là vì muốn lấy lại hộp kiếm về thành, sao ngươi không học kiếm, chẳng phải càng sảng khoái hơn sao? Hơn nữa, đi lại trong giang hồ, không phải người trẻ tuổi đều thích mang theo kiếm à? Một kiếm từ đông tới, một kiếm từ tây sang, nghe đã thấy tiêu sái hơn dùng đao rồi, ồ, cái đấy kia gọi là Dương Xuân gì ấy nhỉ, gia gia quên bẵng đi rồi."Từ Phượng Niên ngồi ngay ngắn ở đó, Tú Đông đặt ngang trên đầu gối, khẽ cười nói: "Dương Xuân Bạch Tuyết.""Cái chỗ lạnh giá này lại đi gọi ngươi là Từ Bao cỏ, oan uổng!" Lão Khôi một tay vỗ đùi, một tay vỗ lên vai Thế tử điện hạ.
Thế tử thiếu chút nữa té nhào xuống đất, lắc lư một cái mới vất vả ổn định thân hình.Từ Phượng Niên tự giễu: "Ánh mắt lão gia gia quả thực tầm thường, so với đao pháp còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm."Lão Khôi bật cười phóng khoáng, "Chờ khi ta chiến đấu với Ngụy Bắc Sơn chơi trò Trảm Mã Đao xong sẽ phải rời khỏi nơi này.
Tiểu tử, đã nghĩ kỹ con đường sau này chưa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...