Tuyệt Tình Thủy
Tâm Thủy nằm cạnh Thần Y kể chuyện xưa. Hắn biết Thần Y sẽ lắng nghe từng lời kể của hắn vì y là một y sĩ tài ba. Cho dù y có chán ghét những diều đó, y vẫn sẽ lắng nghe bệnh nhân của mình để tìm hiểu được tâm bệnh của họ. Mặc cho đôi khi những lời nói ấy rất vô nghĩa.
Nhưng tận sâu bên trong y biết đó chính là những lời thật lòng nhất vì bệnh tật khiến con người trở nên mệt mỏi để rồi tìm kiếm sự an ủi. Đối với người có thể giúp đỡ họ, họ sẽ tin tưởng hết thảy rồi giao ra chính mình.
Hắn cũng từng trở nên như thế, “Đệ biết không, lúc ta bảy tuổi từng bị ngã xuống dốc đá. Khi ấy ta đến sơn trang cùng phụ thân thăm họ hàng xa bên nội. Ngày đó ta mãi tham chơi chạy đuổi theo một con thỏ nhỏ, cũng vì thế mà bị lạc. Ta cứ đi vòng quanh trong rừng cho tới khi ta chạm mặt một con gấu đen lớn.
Đệ biết không khi ấy ta rất sợ hãi, vì thế lập tức bỏ chạy. Ta cứ chạy mãi chạy mãi không ngừng, nhưng lúc chạy gần vách đá thì ta bị trượt chân, cứ thế lăn xuống. Đầu ta đập vào một tảng đá nên ta bất tỉnh. Không biết qua bao lâu nhưng khi tỉnh lại ta đã nằm trong tay phụ thân. Phụ thân hớt hãi bế ta đến cầu xin một người, có lẽ ông ấy cũng là thần y giống như đệ.
Khi ấy ta cũng gặp một người nữa, một cậu bé bằng tuổi ta. Sau đó ta thì ta lại ngất đi, những ngày sau đó là y chăm sóc cho ta, trò chuyện cùng ta đến khi chấn thương nơi đầu ta lành lại. Sau đó, phụ thân mang ta trở lại kinh thành. Chúng ta đành chia tay, ta đã luôn cố gắng nhanh chóng trưởng thành.
Chờ đến khi ta trở về thì cũng đã là sáu năm sau, khi đó người đã không còn, vị y sư ấy đã dẫn cậu bé rời đi hai năm sau khi chúng ta trở về kinh thành. Cuối cùng vẫn là ta bỏ lỡ tất cả. ” Nói ra được tâm sự trong lòng giấu kín đã lâu, hắn cảm thấy tâm nhẹ nhõm, như có được một người luôn lắng nghe thấu hiểu hắn.
Thần Y vẫn luôn im lặng lắng nghe, cho tới khi giọng nói của Tâm Thủy nhỏ dần nhỏ dần đến ngừng hẳn. Hắn đã thiếp đi. Lúc này Thần Y mới nghiêng mình chống tay ngắm nhìn người con trai vừa thổ lộ tâm sự của mình, đang ngủ say bên cạnh y. Mãi một lúc sau, y mới kéo áo khoác đang đắp trên người mình lên đắp lại cho cả hai, cúi xuống cổ hắn thầm nhẹ một câu rồi mới nằm xuống ngủ.
[Ta sẽ không để huynh lại rời xa ta.]
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~
Sáng hôm sau Tâm Thủy tỉnh lại sau một đêm vô mộng. Đêm qua hắn ngủ rất tốt, tốt hơn mọi ngày bởi vì phải luôn đề cao cảnh giác, hắn không bao giờ ngủ quá sâu, một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến hắn tỉnh giấc. Nhưng đêm qua hắn ngủ say đủ đến tự tỉnh, Thần Y rời đi lúc nào cũng không biết.
Nhìn Thần Y đang mang một rổ nhỏ đầy quả mọng đưa qua cho hắn. Đánh tan dòng suy nghĩ của hắn khiến hắn phải tập trung lại đám quả mọng tươi mới. Cả hai lấy quả mọng làm bữa sáng rồi tiếp tục đeo giỏ trở về. Khi bọn họ trở về doanh trại thì cũng vừa giữa trưa vì thế Tâm Thủy cáo từ Thần Y, đến gặp Túc Khúc Lạc bàn bạc cũng như nghe ngài ấy dặn dò.
Sau khi Tâm Thủy rời đi, Thần Y bắt đầu sử lý đám thảo dược để dự trữ cho quân đội. Là một thần y với bộ não như kho sách sống, y phải làm hết tất cả các khâu điều chế dược liệu để chắc chắn dược liệu mang chất lượng tốt nhất. Chỉ cần một chút sai sót cũng có thể làm thay đổi tác dụng của dược liệu, khiến chúng từ dược vật trị bệnh thành độc dược giết người.
Sau đó mọi thứ trở lại như lúc ban đầu, giống như Tâm Thủy chưa từng nói ra tâm sự của mình với người mình yêu, cũng như Thần Y chưa từng nghe được điều gì từ Tâm Thủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...