Lãnh Tâm Thủy bước nhanh qua những dãy lều, trông có vẻ vội vàng nhưng không hề chật vật hấp tấp. Hắn tiến lại túp lều lớn chính giữa, dừng trước cửa một cách cung kính khi nghe tiếng hô:
“Tướng quân cầu kiến!”
“Vào đi.” Người Kia trầm giọng nói nhưng vẫn không che giấu được khí chất cao quý, trang nghiêm.
“Vương Gia…” Hắn vén khăn cửa bước vào muốn quỳ xuống. Người Kia đã nhanh hơn đỡ lấy hắn.
“Không cần phải khách sáo, chúng ta là huynh đệ, ngươi còn ngại ta sao?”
“Không dám, không dám, Khúc Lạc huynh khỏe! Tình báo có vấn đề à?” Tâm Thủy chấp hai tay cung kính hỏi Vương Gia. Hắn biết chỉ khi có chuyện quan trọng, Vương Gia mới sai người nhanh chóng tìm hắn. Những ngày này, tình báo từ kinh thành hắn cũng biết ít nhiều.
Tiên Đế đang lâm bệnh nặng, Lục Hoàng Tử cùng đôi song sinh Tứ, Ngũ Hoàng Tử liên kết với nhau ý đồ đẩy Thái Tử và Thất Hoàng Tử vào tội danh phản quốc, soái ngôi cha.
Thái Tử cũng không phải bù nhìn dễ dàng cho bọn họ quay vòng, liền liên kết với Thái Tử Phục Quốc, chia cách Lục Hoàng Tử và đôi song Hoàng Tử. Thái Tử mượn Phục Quốc hai ngàn quân nhân giả làm sơn tặc, tàn phá dân phong phía Bắc và con đường trợ cấp khoáng sản đến biên thành phía tây.
Phục Quốc sẽ có tất cả khoáng sản họ cướp được nếu có thể tiêu diệt Lục Hoàng Tử sẽ phụng lệnh đem quân tới trấn áp trợ giúp Thái Tử.
Đối với đôi song Hoàng Tử không bao giờ rời nhau đang trên đường đến Tuyết Khanh quan sát hoạt động đê điều, Thất Hoàng Tử âm thầm đi theo bọn họ, định sẽ đầu độc họ bằng nhựa cây Thất Ái, thứ chất độc chết người có vị và mùi như sữa dê, chỉ mọc ở đỉnh núi tuyết, khó nhận biết và khó tìm.
Chẳng may cho ba người bọn họ, vừa đến Tuyết Khanh thì nơi này lâm vào dịch bệnh, quân đội mang theo ít đều nhiễm bệnh chết, cuối cùng cả ba hoàng tử đều thất lạc, sống chết không rõ, lành ít dữ nhiều.
Sự mất tích của Thất Hoàng Tử nằm ngoài dự tính của Thái Tử nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của y. Sau khi khiến Lục Hoàng Tử tử trận trên chiến trường, Thái Tử ung dung trở về mà không ngờ rằng, dù Lục Hoàng Tử đã mất nhưng tàn quân của y vẫn phục mệnh căn dặn của y là giết Thái Tử khi có cơ hội. Vì thế đoàn quân của Thái Tử bị tập kích khi đi ngang qua sườn núi. Hơn nửa số quân bị diệt còn Thái Tử thì bị đẩy xuống vách đá sâu, không tìm thấy xác.
“Cũng không có gì quá quan trọng, chỉ là Phụ Hoàng gọi ta trở về, ta chỉ muốn giao lại cho đệ ấn soái của tướng quân, đệ là người ta tin tưởng nhất. Thay ta bảo vệ quốc gia này.” Vương Gia đi lại bàn, nhấc lên hộp vàng khắc sư tử, rồi giao vào tay hắn.
Tâm Thủy vội vàng quỳ xuống, hai tay đưa lên trân trọng nhận lấy, “Thần, tuân chỉ!”
“Tốt, tốt! Được rồi, đứng lên đi. Hai ngày nữa ta sẽ đi, trở về kinh thành, đệ biết phải làm gì rồi, đúng chứ?” Người Kia nâng hắn dậy, vỗ vỗ lên vai hắn.
“Đệ biết, đệ sẽ không làm huynh thất vọng.” Hắn gật gật đầu, tự hào trả lời.
“Ừm, cũng đến giờ cơm trưa rồi, đệ ở lại dùng bữa cùng ta. Dạo này ta rất ít trò chuyện với đệ, có người thích rồi à? Nên mới bỏ rơi huynh đệ, đúng như người ta nói ấy, thấy sắc quên bạn. Haizzz…” Vương Gia bắt đầu giả vờ thở dài châm chọc, kéo hắn ngồi xuống bàn.
Tâm Thủy ngượng ngùng vì bị nói trúng, xấu hổ phản bác, “Huynh đừng trêu ta, huynh còn chưa có, ta nào dám.”
“Vậy à?” Vương Gia đáp lại vẩn vơ, cũng không tiếp tục trêu nữa, cho người đưa thức ăn vào. Hai huynh đệ uống rượu trò chuyện nhân sinh cùng nhau. Bên ngoài trời se lạnh bắt đầu vào thu. Gió luồn vào những nhánh cây lay động xào xạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...