- To gan, Lỗ Nguyên, ngươi quá làm càn rồi! Lâm Phong gia nhập nội môn, đến lĩnh lệnh bài nội môn, chính là quy củ của tông môn, ngươi lại dám làm phản. Tiết Nhạc sắc mặt lạnh như băng nói.
- Tiết trưởng lão.
Lâm Phong bỗng nhiên gọi một tiếng, khiến Tiết Nhạc đang nói phải dừng lại, quay sang nhìn Lâm Phong.
- Hôm nay ta đến lĩnh lệnh bài nội môn, Lỗ trưỡng lão không cho, quát mắng ta cút về, chuyện này, Tiết trưởng lão tận mắt chứng kiến, đúng không? Lâm Phong hỏi.
- Đúng. Tiết Nhạc gật gật đầu, không rõ Lâm Phong có ý gì.
- Nếu đã như vậy thì đủ rồi. Lâm Phong cười lạnh một tiếng: - Không phải là Lâm Phong không muốn vào nội môn, mà là tông môn vứt bỏ ta.
Nói xong, Lâm Phong đột ngột quay người bước đi, dẫn theo Hàn Man khoan khoái rời khỏi. Tất cả mọi người đề đứng ngây ra, quả thực không hiểu Lâm Phong như vậy là có ý gì.
- Hừ, đừng tưởng lần này có Tiết Nhạc che chở ngươi, thì ngươi có thể thoát chết, lần sau gặp ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi. Văn Nhân Nham biết nếu Tiết Nhạc còn ở đây thì y sẽ không có cơ hội giết Lâm Phong, nhưng mà, chỉ cần ở lại Vân Hải tông, Lâm Phong tất sẽ chết.
- Ta chờ ngươi.
Tiếng nói của Lâm Phong truyền đến, bóng dáng hắn lại dần dần biến mất.
Tiết Nhạc nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Lỗ Nguyên một cái, tức giận nói: - Lỗ Nguyên, ngươi sẽ phải hối hận, nhất định sẽ hối hận.
Nói xong Tiết Nhạc phẩy áo bỏ đi, nực cười cho Lỗ Nguyên, tưởng rằng giúp đỡ Văn Nhân Nham sẽ được lợi ích, gã không biết vị trí của Lâm Phong trong lòng Bắc lão, nếu không, chuyện hôm nay nhất định sẽ nghĩ kỹ lại.
- Lỗ Nguyên ta làm việc, xưa nay chưa từng hối hận.
Lỗ Nguyên tỏ vẻ khinh thường nói, lại quay sang nhìn Văn Nhân Nham: - Đáng tiếc để hắn đi mất.
- Không sao, hắn sớm muộn gì cũng phải chết. Hai mắt như rắn độc của Văn Nhân Nham vẫn nhìn chằm chằm về phía xa. Sau khi Lâm Phong rời khỏi, Liễu Phỉ không ngờ lại cũng theo đi, việc này đối với lời công bố Liễu Phỉ là nữ nhân của Văn Nhân Nham mà nói, đúng là vô cùng nhục nhã.
- Lâm Phong.
Liễu Phỉ đuổi theo Lâm Phong gọi.
- Ha ha, đột nhiên nhớ ra ta còn có chút chuyện, ta cùng Phá Quân đi trước đây.
Hàn Man nhìn Liễu Phỉ đang đi đến, cười nói sảng khoái rồi cùng Phá Quân rời đi, nhìn có vẻ không hề bị thương chút nào.
Lâm Phong trợn ngược mắt, thằng cha này sao đột nhiên lại thông minh thế
- Lâm Phong, sau này ngươi nhất định phải cẩn thận, nhìn thấy Văn Nhân Nham thì tránh hắn đi, người này rất nguy hiểm. Liễu Phỉ nhắc nhở nói, nàng ta biết Văn Nhân Nham đã nhất định sẽ tìm cách giết Lâm Phong.
- Cô không phải là nên hận ta sao, sao tự nhiên lại quan tâm ta rồi? Lâm Phong giả như không nghe thấy lời Liễu Phỉ, cười nói.
Liễu Phỉ không nói gì, tên này không ngờ vẫn còn tâm trí đùa cợt, sự đáng sợ của Văn Nhân Nham, cô là người biết rất rõ.
- Ta chỉ là không muốn một người sắp gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện phải chết mà thôi. Liễu Phỉ trừng mắt nhìn Lâm Phong nói.
- Vậy sao? Ta hình như chưa từng đồng ý gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện. Lâm Phong tiếp tục nói: - Còn nữa, vừa rồi cô nói, cô là nữ nhân của ta?
- Ta chỉ là tùy tiện nói thôi. Liễu Phỉ hung hăng nhìn Lâm Phong, tên nhóc này lại dám nhắc đến, cô chẳng qua chỉ là muốn tránh dây dưa với tên Văn Nhân Nham mà thôi, cô muốn Văn Nhân Nham từ bỏ hy vọng.
- Những lời như vậy có thể tùy tiện nói sao? Lâm Phong trợn tròn mắt, đưa tay về phía Liễu Phỉ.
- Ngươi định làm gì?
Liễu Phỉ hơi nghiêng người về phía sau, nhìn Lâm Phong một cách cảnh giác, tên này
- Cô đã là nữ nhân của ta rồi, ta đương nhiên cũng phải có chút quyền hạn chứ. Ánh mắt Lâm Phong vô cùng ám muội, tiến lại gần Liễu Phỉ.
- Ngươi khốn khiếp, nằm mơ đi!
Liễu Phỉ trên đầu phủ đầy mây đen, gò má ửng hồng, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Tên khốn này Cái gì gọi là quyền hạn của đàn ông, còn nói hắn không phải là quỷ háo sắc.
Nhìn bóng lưng uyển chuyển của Liễu Phỉ, khóe miệng Lâm Phong nhếch lên thản nhiên cười, hắn cảm thấy ấn tượng ban đầu của hắn về Liễu Phỉ càng lúc càng mờ nhạt, thận chí dần dần biến mất, cô gái này thực ra cũng rất đáng yêu quan trọng là, rất xinh đẹp, gợi cảm.
- Sao trước đây ta không phát hiện ra chứ?
Lâm Phong thầm cười một mình, lúc trước đến đây, hắn phát hiện sự lạnh lùng của thế giới này, hắn theo đuổi thực lực cường mạnh, ý chí kiên định, không chút bận tâm.
Đến giờ, hắn đã dần dần làm quen với cái thế giới này, tính cách cũng dần cởi mở, lúc thì phóng túng, lúc thì xa cách, tùy theo ý thích, không để bản thân sống quá mệt mỏi.
Đương nhiên, quyết tâm theo đuổi võ đạo, theo đuổi thực lực của Lâm Phong vẫn vững như thạch bàn, đời này định phải ngạo kiếm lăng vân, kiếp này đạp phá trời cao, tiêu diêu tự tại.
Mang theo ánh sang ấm ấp chiếu sang muôn nơi, tinh không vạn dặm.
Vân Hải tông, trong ngày hôm nay có vẻ đặc biệt cô tịch, rất nhiều nơi đều chỉ còn lại vài tốp người lẻ tẻ.
Nhưng có một nơi lại hoàn toàn trái ngược với sự cô tịch này, đó chính là Phong Vân hạp.
Phong Vân hạp hôm nay chật cứng người, lấy mười Sinh Tử đài làm trung tâm, bóng người trải đầy xung quanh.
Trưởng lão nội môn, tông môn, trưởng lão ngoại môn lúc này đều không có ở khe cốc, mà là đang đứng trên một khán đài được xây dựng trong Phong Vân hạp, tầm nhìn bao quát toàn bộ mười Sinh Tử đài bên dưới.
Tòa khán đài này được đúc thành từ những khối đá lớn, uy nghi sừng sững, khiến trong long Lâm Phong cảm nhận thấy một sức mạnh cường đại, có thể đem đến rất nhiều kỳ tích. Tòa khán đài này còn hùng vĩ rộng lớn hơn cả khán đài của sân bóng ở kiếp trước, vậy mà đệ tử Vân Hải tông chỉ dùng thời gian mấy ngày đã có thể hoàn thành, mục đích không ngoài việc khiến tất cả mọi người đều thấy được sự coi trọng của tông môn đối với lần thi đấu này.
Vòng thứ hai cuộc thi đấu tông môn, đấu xếp hạng đệ tử ngoại môn, lấy một trăm người đứng đầu, đấu xếp hạng đệ tử nội môn, lấy tám mươi người đứng đầu.
Có điều mọi người đều biết rõ, đấu xếp hạng ngoại môn chẳng qua chỉ là làm lấy lệ, sau khi đệ tử ngoại môn ưu tú nhất bước vào nội môn, bảng xếp hạng của đệ tử ngoại môn vốn đã mất đi không ít sức hấp dẫn, chỉ có trận đấu xếp hạng của đệ tử nội môn cùng đệ tử hạch tâm mới được mọi người mong chờ.
Trong vòng đấu xếp hạng của mỗi năm, có thể nhìn ra thực lực của những đệ tử xuất chúng, từ đó có thể thấy được thực lực của tông môn, đệ tử của một tông môn chính là tương lai của tông môn đó.
Lúc này, Nam Cung Lăng đang ngồi ở vị trí chủ vị trên khan đài đứng dậy, lập tức bầu không khí ồn ào ở khe cốc trở nên yên tĩnh trở lại.
Nam Cung Lăng mỉm cười, đang định lên tiếng thì đúng lúc này ánh mắt gã chuyển hướng, nhíu chặt mày lại.
Phía xa, mây tím quay cuồng, lại có một luồng khí lưu chấn động mãnh liệt, biển mây gợn sóng, ào ào cuốn về phía trước.
- Nam Cung Lăng, Sở mỗ Hạo Nguyệt tông, dẫn theo đệ tử đến hỏi thăm.
Sóng âm cuồn cuộn long trời lở đất, vang vọng trong sơn cốc, tiếng nói rõ ràng không ngừng chui vào trong tai ập thẳng vào tâm trí đám người bên dưới.
- Thật mạnh!
Đầu óc mọi người quay cuồng, ai nấy đều ngẩng lên nhìn về bóng hình đang đạp mây bay đến một cách hết sức phóng khoáng.
Cũng chính ngay lúc đó, một luồng khí lạnh bao trùm khắp nơi, ngưng tụ ra một lớp sương mù, lập tức, giá lạnh tràn đến, giữa không trung từng bông tuyết bay lất phất.
- Băng Tuyết sơn trang Hàn Tuyết Thiên, đến để hỏi thăm.
Một giọng nói hùng hồn từ trong băng tuyết truyền đến, mang theo những bông tuyết li ti hạ xuống, truyền đến mọi người một cách rõ ràng, âm thanh này, dường như cũng phủ đầy giá lạnh.
Hàn Tuyết Thiên, trang chủ Băng Tuyết sơn trang.
- Đoàn Thiên Lang, Đằng Vu Sơn, đến thăm.
Lại hai luồng âm thanh khác truyền đến, gió lốc điên cuồng thổi quét, băng tuyết bay múa đầy trời, thiên địa gào thét, đám người bên dưới chỉ cảm thấy cơ thể rét run, khí lạnh bao phủ toàn thân.
Đáng sợ hơn là, trong cơn gió mang theo cái lạnh thấu xương, dường như còn ẩn chứa một luồng kiếm khí vô cùng sắc bén.
Từ xa, một con quái vật đên thui sải rộng đôi cánh của nó, xung quanh hình thành lên từng lốc xoáy ác liệt.
Con quái vật đen thui này dài đến mấy chục mét, rộng ba bốn mét, bên trên có một người đang đứng, trường bào bay phần phật trong gió.
Yêu thú Côn Mãng, có thể bay trên trời, lặn dưới nước, lông cánh trên người giống như vảy cá, càng quỷ dị hơn là đôi cánh khổng lồ đen xì, khẽ vỗ đập trời đất liền biến sắc.
- Yêu thú thật đáng sợ.
Đám người bên dưới chấn động, sững sờ nhìn con Côn Mãng đang bay đến, thổi tạt sương mây, nuốt trọn sông núi.
Càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn chính là, bên cạnh Côn Mãng, một luồng kiếm khí không gì sánh được dường như muốn đâm thủng bầu trời, ở đó, một thanh cự kiếm đang gào thét đi phía trước.
Mà ở trên thanh cự kiếm, lại cũng có một bóng người đang điểu khiển thanh kiếm lướt đi, khoé miệng nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...