Tuyệt Thế Vũ Thần

Ở tại Mê thành, chỉ trong một đêm gia tộc Thái Thúc bị người ta ám sát gây nên một chấn động không nhỏ, tất cả mọi người toàn bộ đều bị chết ở dưới kiếm, ở trong gia tộc Thái Thúc hiện giờ mang theo đầy mùi máu tanh nồng đậm, dường như vẫn còn đâu đó hơi thở lạnh như băng vẫn chưa hề tan đi.

Sau khi người của Thần cung đi tới, bọn họ đã lập tức đưa ra một kết luận, Lâm Phong đã tới đây, hắn tuy nhập ma nhưng hắn vẫn tiêu diệt gia tộc Thái Thúc.

Nhưng mà, khi Thần cung phái người đi tìm ở trong khắp Mê thành, lại tìm như thế nào cũng không thể thấy được bóng dáng của Lâm Phong nữa.

Thuận theo Mê thành Tuyết Vực đi về hướng bắc mà tiếp tục đi không ngừng lại, nhất định sẽ đi qua một khu vực của các đế quốc rộng lớn và mạnh mẽ cùng với các thế lực lớn, tỷ như đế quốc Đông Hải, Ngọc Thiên hoàng tộc thống lĩnh đế quốc Ngọc Thiên, ở trong số các đế quốc này còn có một quốc gia kỳ lạ, đó là đế quốc Thiên Trì.

Đế quốc Thiên Trì nổi danh nhất đó là núi tuyết, núi tuyết ở Thiên Trì vô cùng vô tận, quanh năm không thay đổi, rét lạnh đến cực điểm. Ở trong toàn bộ địa vực đế quốc, dọc theo biên cương bát ngát mênh mông, toàn bộ đều là núi tuyết, trên bầu trời bao la quanh năm đều là những bông tuyết bay bay.

Có lẽ là trùng hợp, Lâm Phong mang theo bên người Tuyết Linh Lung và Đường U U, giờ phút này bọn họ đã đi vào đến địa vực núi tuyết này.

Nhìn thấy trên mặt đất đầy tuyết trắng, Tuyết Linh Lung phát ra một kêu trầm thấp hưng phấn, ngay sau đó thân thể của nó trực tiếp từ trên đầu vai của Lâm Phong nhảy xuống đất, nó nhảy vào trong tuyết trắng loăng quăng nhào lộn, dường như nó vô cùng thích thú nơi mảnh đất tuyết trắng này, nơi này và nhà của nó rất giống nhau.

- Nơi này lạnh quá.

Đường U U thì thầm, Lâm Phong gật gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua Đường U U bên cạnh, hắn chỉ thấy trên khuôn mặt của nàng đã nổi lên những vết ửng đỏ nhè nhẹ, dường như là bị đông cứng lại.

Ở khu vực núi tuyết này quả thật là rất lạnh, dựa vào tu vi Huyền Vũ bậc cao của bọn họ mà không ngờ vẫn còn cảm thấy lạnh, có thể tưởng tượng được nhiệt độ ở nơi này kinh khủng đến thế nào.

Nhưng mà Mộng Tình nàng vậy mà lại không sợ, hơn nữa dường như lại còn có vẻ vô cùng sung sướng, khiến cho Lâm Phong không khỏi khẽ lắc đầu, hắn nghĩ mãi mà không hiểu được.

- Vượt qua đế quốc Thiên Trì, lập tức chúng ta sẽ tiến vào Cổ Long vực, đây là địa phương sở tại của Bí Cảnh, đế quốc Thiên Trì này đối với chúng ta mà nói, là con đường tốt nhất.

Lâm Phong chậm rãi cất tiếng nói.

Đường U U gật đầu đồng ý, Lâm Phong và Ngọc Thiên hoàng tộc, Đông Hải Long cung và các thế lực dũng mãnh kết thù, mà bọn họ thì đều ở vào một khu vực, nếu muốn đi vào đến Bí Cảnh, Thiên trì đế quốc đích thực là con đường tốt nhất của bọn họ, hơn nữa lại an toàn.


Bước chân dẫm lên tuyết phát ra tiếng vang sàn sạt, ánh mắt Lâm Phong nhìn về hướng những tòa núi tuyết ở xung quanh. Phía trong mấy tòa núi tuyết phía trên kia thậm chí còn có người đang tu luyện, mặc dù là thân thể của bọn họ đã đông cứng, cả người của bọn họ đều đã bị tuyết trắng bao bọc, nhưng bọn họ vẫn không chịu rời đi khỏi núi tuyết. Ở đây, những núi tuyết này đối với tuyết tu mà nói thì thật đúng là thánh địa, đối với bọn họ có những cái lợi rất lớn, chưa đến cực hạn, làm sao bọn họ có thể dễ dàng rời khỏi.

Ầm vang!

Đúng lúc này, một ngọn núi tuyết ầm ầm đổ xuống, từ trong giữa núi tuyết một bóng người phóng lên cao, cả người hắn run lên, làm cho tuyết trên người hắn bị chấn động rơi lả tả, khiến cho người ta có thể nhìn thấy rõ diện mạo của hắn.

- Hơi thở thật mạnh.

Lâm Phong quăng một ánh mắt về phía người nọ, đó là một hắn thanh niên tuổi không lớn lắm, thậm chí trên khuôn mặt của hắn còn mang theo vài phần non nớt, chưa hề kinh qua thế sự.

Bước chân bước lên, thân thể người thanh niên nọ lại hướng đến một tòa núi tuyết khác phóng đi, trực tiếp một quyền oanh vào phía trên núi tuyết, lập tức tiếng động ầm ầm truyền ra, cả núi tuyết đổ ụp xuống, những khối tuyết lớn điên cuồng lăn lộn chuyển động.

Vậy mà người thanh niên này dường như vẫn chưa dừng lại, hắn lại cách không mà oanh đến một tòa núi tuyết khác, trong khoảnh khắc một đạo Tuyết Long gầm rú giận dữ truyền ra, oanh hướng tới tòa núi tuyết xa hơn, núi tuyết lại một lần nữa nổ ầm ầm, điên cuồng lăn lộn quay cuồng.

Ầm, ầm, ầm.

Trên khuôn mặt người thanh niên kia lộ ra một vẻ hưng phấn, từng quyền oanh ra, từng tòa núi tuyết sụp đổ xuống, còn trong miệng của hắn lại hét lên từng tiếng giận dữ:

- Đều đứng lên cho ta.

Cả đám người đang tu luyện trong núi tuyết kia quả nhiên đều tỉnh lại, từ trong núi tuyết sụp đổ văng tung tóe bọn họ bước ra, ánh mắt nhìn người thanh niên kia lộ ra mấy phần không vui.

- Hoàng Phủ Trùng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Một tiếng gầm vang động truyền ra, khiến cho bên dưới núi tuyết sắc mặt của Lâm Phong và Đường U U đều trở nên cứng đờ, cái tên của cái người này sao lại có cảm giác quái dị như vậy, họ là Hoàng Phủ, nhưng mà tên thì lại chỉ là một chữ Trùng.


- Các người vẫn có thói quen gọi ta là Đại Hại Trùng.

Hoàng Phủ Trùng nhếch miệng cười, dường như có mấy phần ngu đần nói:

- Ta muốn các ngươi phải cùng với ta đi Thiên Trì, để cùng với Thiên Trì Tuyết chúng ta cùng nhau đi đến Bí Cảnh.

- Đại Hại Trùng, ngươi đừng có hy vọng nữa nha, ngươi và Thiên Trì Tuyết không phải là người của một thế giới.

Một giọng nói châm chọc truyền ra, nhưng Hoàng Phủ Trùng có vẻ dường như không thèm để ý chút nào, hắn thật thà chất phác cười nói:

- Ta nhất định phải cưới được Thiên Trì Tuyết làm thê tử.

- Không biết tự lượng sức mình.

- Đại mộng xuân thu.

Cả đám những người đó đều lên tiếng cười châm chọc, cưới Thiên Trì Tuyết làm vợ, ở trong Thiên trì đế quốc có lẽ tất cả mọi người đều muốn, thánh nữ của đế quốc Thiên Trì, sao có thể là người mà cái loại thần trí không minh mẫn như Hoàng Phủ Trùng cũng có thể mơ tưởng được chứ.

Tuy nhiên bọn họ không thể không thừa nhận, đối với thực lực của Hoàng Phủ Trùng, bọn họ rất là kiêng kị. Người này cái đầu tuy không dùng được, nhưng mà thiên phú lại cực kỳ cao, tất cả bọn họ đều tiến lên cũng đánh không lại hắn, bằng không mà nói, bọn họ sẽ không tốn nước miếng với Hoàng Phủ Trùng, mà trực tiếp đã động thủ rồi.

- Ha hả, các ngươi cười ta cũng tốt, nhưng các ngươi nhất định phải cùng với ta đi Thiên Trì, làm thủ hạ cho ta.

Hoàng Phủ Trùng nhếch miệng cười nói, làm cho đôi mắt của tất cả đám người đều cứng đờ, họ đều cả giận nói:

- Ngươi nằm mơ.


- Đi nhiều người, nếu nhìn vào sẽ uy phong hơn một chút, ta thật sẽ cưới Thiên Trì Tuyết làm thê tử, ai dám không đi, ta sẽ đánh cho đến khi nào đi mới thôi.

Hoàng Phủ Trùng huơ huơ lên nắm đấm của mình để uy hiếp, điều này làm cho đám người lại mang một sắc mặt khó coi, người này tuy rằng thần trí không tỉnh táo, nhưng đã nói ra lời xác thực là hắn sẽ làm tới nơi, ai không đi sẽ bị đánh, cái loại việc như thế này Hoàng Phủ Trùng không phải là chưa từng làm qua.

- Đi cũng được, nhưng thân phận phải là bằng hữu của ngươi chứ không phải là thuộc hạ.

Có người lạnh lùng nói

- Đúng, không phải thuộc hạ.

Hoàng Phủ Trùng ngẫm nghĩ một lát rồi gật gật đầu nói:

- Được, thân phận bằng hữu.

Sắc mặt đám người lúc này mới dễ nhìn một chút, bọn họ đúng là hận người này đến nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt Hoàng Phủ Trùng chậm rãi quay lại, ánh mắt hắn đã rơi vào trên người Lâm Phong, bước chân bước ra, thân thể của hắn đã trực tiếp hạ xuống trên mặt đất đi đến bên cạnh Lâm Phong.

- Ngươi cũng muốn đi Thiên Trì sao?

Hoàng Phủ Trùng đối với Lâm Phong hỏi.

- Có lẽ thế.

Lâm Phong gật đầu nói, thực lực những người này cả đám đều rất tốt, nhất là Hoàng Phủ Trùng, tuổi còn trẻ thoạt nhìn thì có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng hắn lại có đến tu vi Huyền Vũ cảnh tầng tám đỉnh phong.

Hơn nữa hắn cũng vừa mới nói, hắn muốn cùng với Thiên Trì Tuyết cùng nhau bước vào Bí Cảnh.

- Vậy thì chúng ta cùng đi, các ngươi cũng làm bằng hữu của ta.


Hoàng Phủ Trùng cười nói:

- Ta gọi là Hoàng Phủ Long, tuy nhiên bọn họ thích gọi ta là Hoàng Phủ Trùng, nhưng ta cũng cảm thấy, Đại Hại Trùng thích hợp với ta hơn.

-...

Lâm Phong và Đường U U không nói được gì, người này đúng thật là một cái quái thai, vậy mà lại có tu vi hùng mạnh như thế.

- Đây là bạn gái ngươi phải không, tu vi rất lợi hại, Huyền Vũ cảnh tầng tám đỉnh phong, tuy nhiên không lợi hại bẳng Thiên Trì Tuyết thê tử của ta, nàng có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng chín đỉnh phong, hơn nữa hẳn là so với bạn gái của ngươi đẹp hơn một ít.

Hoàng Phủ Long sờ sờ đầu khù khờ nói, lúc này không phải chỉ có Lâm Phong không nói gì, tất cả mọi người đều đảo cặp mắt trắng dã.

Thánh nữ đế quốc Thiên Trì đã thành thê tử của Hoàng Phủ Trùng từ khi nào? Tên khốn kiếp này thật là quá vô sỉ rồi.

- Ngươi nói ngươi muốn cùng với Thiên Trì Tuyết cùng nhau bước vào Bí Cảnh, là chuyện gì xảy ra?

Lâm Phong hỏi Hoàng Phủ Trùng, tuy rằng người này nói chuyện rất tùy tiện nhưng lại cũng không bị người khác chán ghét, ngưởi không có tim không có phổi tâm địa sẽ không phải là người xấu. Tương phản hiện giờ Lâm Phong đối với Đoàn Vô Nhai, cái loại nụ cười đối với ai cũng ôn hòa này, mới thực sự làm cho người ta chán ghét nhất.

- Thiên Trì là thánh địa của đế quốc Thiên Trì chúng ta, không lâu nữa đế quốc Thiên Trì sẽ phái người đi vào bên trong Bí Cảnh. Do Thiên Trì công khai tuyển người, người ở đế quốc Thiên Trì muốn đi đến Bí Cảnh cũng có thể đi thử một lần, dựa vào thực lực của ta nhất định là không có vấn đề.

Lâm Phong nghe được lời nói của Hoàng Phủ Trùng thì ánh mắt lóe ra, nếu muốn bước vào Bí Cảnh tất nhiên phải đi theo một phương thế lực mới được cho phép. Hiện tại hắn đang băn khoăn, không biết có nên tạm thời cầu toàn nhân nhượng, vì lợi ích toàn cục, giả sử như hắn đi theo phương của Thần cung tiến vào, hắn không ngờ tới hôm nay ở đế quốc Thiên Trì này dường như là có một cơ hội.

- Đúng rồi, ta còn không biết tên của ngươi là gì?

Giống như là đột nhiên nhớ ra một cái gì đó, Hoàng Phủ Trùng sờ sờ đầu có chút buồn bực nói.

- Ta gọi là Lâm Phong.

- Lâm Phong, các ngươi hắn là không phải là người của đế quốc Thiên Trì, nhưng nếu các ngươi cũng muốn đi vào Bí Cảnh, đi theo Thiên Trì là một lựa chọn tốt nhất.

Hoàng Phủ Long cất tiếng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui