Lâm Phong đi đến một nơi khá trống trải, trong lòng vẫn còn thấy lạnh lẽo. Đây chính là thế giới cường giả vi tôn, thế giới coi mạng người như cỏ, nói giết
là giết, chỉ cần thực lực ngươi mạnh mẽ.
Hắn chẳng qua chỉ vô ý bước vào nơi đó, hơn nữa chỉ nhìn thoáng qua liền quay lưng đi, thế mà Liễu Phỉ lại muốn giết hắn, cho dù bọn họ là đệ tử cùng tông môn.
- Kẻ có Tiễn Vũ Hồn có thể truy tung giết địch, lực công kích cũng mạnh, nhưng nếu gần người thì ta có thể một chiêu giết được cô ta.
Lâm Phong rất hài lòng với chiêu Bạt Kiếm thuật mà hắn dùng ban nãy,
nhanh như tia chớp, thế như bôn lôi, chỉ nháy mắt đã chém đứt mũi tên
kia, không uổng công hắn chịu đựng sự giày vò tinh thần mà tu luyện nó.
Nên biết rằng, Lâm Phong ở trên vách đá kia tu luyện bảy ngày đều là tu
luyện Bạt Kiếm thuật, lại dùng Hắc Ám Vũ Hồn tăng lên ngộ tính tu luyện
của chính mình, chỉ đến khi tinh thần không chống đỡ được thì hắn mới
thu lại Vũ Hồn, sau đó lại tu luyện thân pháp Phù Quang Lược Ảnh.
- Liễu Phỉ.
Lâm Phong âm thầm ghi nhớ khuôn mặt đó, rồi lập tức đi lấy ít củi, dùng
nhuyễn kiếm cọ vào đá sinh ra lửa, châm lửa hơ khô quần áo.
Cách Lâm Phong không xa, có bốn bóng người xuất hiện, hẳn đều là người của Vân Hải tông.
- Bên kia có người, chúng ta mời hắn cùng đi nhỉ, thêm một người thêm một phần sức.
Một tên thanh niên mặc thanh sam mở miệng.
- Không biết tu vi hắn thế nào?
Tên thanh niên có dáng người khôi ngô nhếch miệng cười, cũng không phản đối.
Nói xong, bốn người đi tới chỗ Lâm Phong. Cô gái duy nhất trong bốn
người thấy Lâm Phong mình trần, khuôn mặt ửng đỏ lên, khẽ nói:
- Xin chào, ngươi có thể mặc quần áo vào không?
Lâm Phong liếc cô gái một cái, tuy không xinh đẹp như Liễu Phỉ nhưng ngũ quan đoan trang thanh tú, làn da mềm mịn, nếu ở kiếp trước thì cũng
được coi là đại mỹ nữ rồi. Nhưng theo trí nhớ kiếp trước, Lâm Phong biết được nữ nhân thế giới này quả thực xinh đẹp hơn đám con gái ở thế giới
trước rất nhiều, có lẽ là do tu luyện.
- Chờ chút.
Lâm Phong không phải người khó nói chuyện, mà vì chịu khổ từ nhỏ nên hắn khá tùy ý, rất dễ ở chung.
- Có chuyện gì không?
Mặc xong, Lâm Phong hỏi bốn người kia.
- Là thế này, nhóm bọn ta đang định tới Hắc Phong Lĩnh săn giết yêu thú, muốn mời ngươi đi cùng, thú hạch săn được sẽ chia đều, không biết ngươi có hứng thú hay không?
Thanh niên mặc thanh sam giải thích. Hắc Phong Lĩnh là vùng Yêu Thú Sâm
Lâm cực kỳ rộng lớn nằm ở phía bắc Vân Hải sơn mạch, có đệ tử đoán rằng
Hắc Phong Lĩnh này có khả năng còn lớn hơn toàn bộ Vân Hải sơn mạch rất
nhiều. Vân Hải tông lựa chọn chỗ này để thành lập tông môn rất có thể là cũng tính đến Yêu Thú Sâm Lâm này, dù sao, với võ tu mà nói thì Yêu Thú Sâm Lâm đó có thể dùng để tôi luyện thực lực, còn có thể thông qua săn
giết yêu thú để lấy da lông và thú hạch rồi mang đi đổi những thứ hữu
dụng cho võ giả.
- Được, ta đồng ý.
Lâm Phong gần như không hề suy nghĩ mà đồng ý luôn, hắn quả thực muốn đi xem một lần cho biết.
- Thật tốt quá, như vậy chúng ta có năm người rồi, chỉ cần không đụng tới yêu thú cấp chín là sẽ không sao.
Cô gái thấy Lâm Phong đồng ý thì vui mừng. Trong bốn người bọn họ, người có tu vi cao nhất chính là thanh niên áo trắng không thích nói chuyện
kia, tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, mà ba người bọn họ đều là Khí Vũ cảnh
tầng bảy. Lâm Phong cũng là đệ tử Vân Hải tông, tuổi xấp xỉ bọn họ, hẳn
cũng sẽ có tu vi Khí Vũ cảnh tầng bảy, ít nhất cũng là tầng
Mà yêu thú bình thường thì chia làm chín cấp, tương ứng với chín tầng
cảnh giới Khí Vũ cảnh, bởi vậy cô ta cảm thấy chỉ cần không gặp yêu thú
cấp chín hoặc là linh yêu thú hùng mạnh hơn thì bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì.
- Huynh đệ, ta tên là Thanh Y, đây là sư huynh Hàn Man, sư muội Tĩnh Vân, còn tu vi lợi hại nhất là Cảnh Phong.
Thiếu niên áo xanh giới thiệu cho Lâm Phong. Thanh niên khôi ngô Hàn Man và thiếu nữ Tĩnh Vân đều mỉm cười chào Lâm Phong, duy chỉ có vị thanh
niên áo trắng có tu vi cao nhất kia thì cao ngạo, sắc mặt đạm mạc.
- Ta là Lâm Phong.
Lâm Phong mỉm cười nói.
- Phế vật Lâm Phong.
Thanh niên áo trắng Cảnh Phong lần đầu tiên mở miệng, như cười như không liếc Lâm Phong một cái rồi nói:
- Tĩnh Vân sư muội, xem ra chúng ta lãng phí thời gian rồi, kéo theo hắn chỉ mang thêm gánh nặng thôi.
Ba người kia hiển nhiên cũng nghe được đại danh của Lâm Phong, đệ tử
ngoại môn của Vân Hải tông quá nhiều nên bọn họ chưa từng thấy Lâm
Phong, nhưng tên của Lâm Phong thì bọn họ đều biết.
Lâm Phong nhíu mày lại, mà ba người kia thì có vẻ xấu hổ.
- Lâm Phong sư đệ, Cảnh Phong thiên phú rất cao, tu vi Khí Vũ cảnh tầng
tám thành ra khó tránh khỏi hơi kiêu ngạo, ngươi đừng chấp nhặt hắn làm
gì, cứ coi như không nghe thấy đi. Quen biết chính là có duyên, chúng ta cùng đi thôi.
Thanh niên khôi ngô Hàn Man thì lại có vẻ khá sảng khoái, hào khí nói.
- Đúng, sư huynh nói không sai.
Thanh Y và Tĩnh Vân đều đồng ý, mà thanh niên áo trắng Cảnh Phong cũng chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không nói gì thêm.
Lâm Phong thấy ánh mắt ba người bọn họ chân thành nên cũng có thiện cảm
với họ, hắn cũng vốn không định từ chối. Năm người vượt qua mấy ngọn
núi, cùng đi đến Hắc Phong Lĩnh.
- Lâm Phong, Hắc Phong Lĩnh rộng lớn vô biên, e là chỉ có đệ tử hạch tâm hoặc trưởng lão của tông môn mới biết nó lớn bao nhiêu! Chúng ta chỉ có thể hoạt động bên ngoài chứ không thể vào quá sâu, thực lực ngươi yếu
hơn thì hãy theo sát bọn ta.
Hàn Man với dáng người cường tráng nhắc nhở một tiếng.
Lâm Phong khẽ gật đầu, dọc đường đi hắn biết Hàn Man rất thẳng tính, đối phương nói vậy hoàn toàn không có chút ý châm chọc nào.
Hắc Phong Lĩnh có địa thế phức tạp, đầy loại cỏ cây bụi gai, cây cối rất rậm rạp, thích hợp để ẩn nấp, cũng là Thiên đường của yêu thú.
- Yêu thú cấp năm Thanh Phong Lang, bắt nó.
Hàn Man đột nhiên mở miệng, chỉ thấy trong bụi cỏ cách đó không xa có một đôi mắt u lãnh đang nhìn bọn họ.
Thanh Y dừng bước lại, lập tức rút thanh trường kiếm trên lưng ra, kiếm
như ánh trăng, nghiêng như thủy ngân chảy xuống, như gió như ảnh, không
hề sơ hở.
- Xoẹt!
Một tiếng nhỏ vang lên, trường kiếm trong tay Thanh Y cắm vào đầu Thanh
Phong Lang, chỉ một kiếm đã xử lý xong con yêu thú cấp năm này.
- Thanh Phong kiếm quyết đấu Thanh Phong Lang, quả nhiên là hay.
Hàn Man cười sang sảng nói, bước lên giúp Thanh Y thu con mồi, thú hạch của yêu thú cấp năm.
- Yêu thú cấp năm mà thôi.
Thanh niên áo trắng Cảnh Phong hơi khinh thường, đạm mạc nói.
Lâm Phong nghe vậy thì thầm lắc đầu, chẳng qua chỉ là võ tu tầng tám mà
thôi, mặc dù có vẻ ưu tú hơn võ tu bình thường, nhưng lại chưa phải
thiên tài, thế mà đã kiêu ngạo tự đại như vậy, đã trở thành sự hữu hạn
của y.
Lấy xong thú hạch, đoàn người tiếp tục đi. Cứ một lúc là bọn họ lại gặp
được yêu thú, nhưng những yêu thú đó đều không quá cấp bảy nên rất dễ
giải quyết.
- Ha ha, túi càng lúc càng to, đã có ba mươi bốn mươi viên thú hạch yêu thú thồi, thu hoạch không tồi.
Hàn Man có khí lực lớn lên phụ trách xách túi, cảm thấy trọng lượng túi tăng lên thì không nhịn được cười nói.
- Nhưng chúng ta đã tiến vào mấy vạn mét rồi, yêu thú tiếp theo có thể
sẽ ngày càng mạnh, phải cẩn thận một chút, không được thì lui.
Thanh Y nhắc nhở.
- Đã biết.
Hàn Man đáp, nhưng vừa dứt lời thì ánh mắt gã liền ngưng lại.
- Yêu thú cấp tám, Bạo Vượn.
Nhìn thân hình khổng lồ xuất hiện phía trước, Hàn Man thì thào. Bạo Vượn thân hình cuồng bạo, lực lớn vô cùng, có thể xé hổ báo làm đôi, có thể
xem làm cực kỳ lợi hại trong đám yêu thú.
- Cảnh Phong, phải nhờ huynh rồi.
Tĩnh Vân liếc thanh niên áo trắng bên cạnh, yêu thú cấp tám hẳn là không làm khó được y, Cảnh Phong đúng là mạnh hơn bọn họ.
- Ha ha, Tĩnh Vân muội gấp gì chứ, nơi đây hình như còn một kẻ đang chờ
ngồi không ăn sẵn, còn chưa từng ra tay kìa, thực cho là có cơm trắng mà ăn chắc.
Cảnh Phong liếc Lâm Phong một cái, nói với cái giọng khá chói tai.
Lâm Phong cười lạnh, hắn muốn ăn cơm trắng? Hắn không ra tay chẳng qua
là vì lần nào Hàn Man và Thanh Y cũng đều ra tay trước, không cho hắn cơ hội, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì hắn đương nhiên không có khả năng
khoanh tay đứng nhìn. Nhưng kẻ này gặp phải yêu thú cấp tám liền đẩy
mình ra, cực kỳ âm hiểm, dù sao trong mắt y, Lâm Phong chẳng qua chỉ là
phế vật, phế vật mà chống lại yêu thú cấp tám thì chỉ có chết.
- Cảnh Phong, huynh có ý gì thế, yêu thú cấp tám ngoài huynh ra thì
không ai có thể đối phó được. Huynh bắt Lâm Phong đi là muốn cậu ta chết à.
Thanh Y nghe ra ý của Cảnh Phong nên có phần không vui.
- Không ra tay mà đòi chia thú hạch với chúng ta, có chuyện tốt như vậy
sao? Hắn chết rồi thì thiếu một kẻ chia phần, như vậy không phải rất tốt sao.
Cảnh Phong khinh thường nói.
- Cảnh Phong, nếu cùng đi thì sẽ cùng lui, Lâm Phong tin tưởng chúng ta nên mới đi cùng chúng ta.
Hàn Man cũng rất khó chịu.
- Hừ, các ngươi muốn bảo vệ hắn thì tự mình ra tay đi, ta không muốn nuôi không phế
Cảnh Phong hừ một tiếng rồi lui ra sau mấy bước. Mà lúc này Bạo Vượn đã đi tới
trước người bọn họ.
- Để ta thử xem sao.
Lâm Phong sải bước ra trước một bước, yêu thú cấp tám tương đương với võ tu Khí Vũ cảnh tầng tám, hắn thử xem nó lợi hại bao nhiêu.
- Không được, huynh không đối phó được yêu thú cấp tám đâu.
Tĩnh Vân sốt ruột:
- Cảnh Phong, huynh hơi quá đáng rồi đó.
Nghe nói như vậy, sắc mặt Cảnh Phong âm lãnh, nhìn dáng người thướt tha
uyển chuyển của Tĩnh Vân rồi cười đầy tà ác, nếu không phải ngươi có vài phần tư sắc thì ta còn lâu mới ở chung với lũ phế vật này.
- Ta giúp ngươi.
Hàn Man quăng túi thú hạch rồi đi tới cạnh Lâm Phong.
- Tính thêm ta nữa.
Thanh Y cũng làm như vậy.
- Còn muội nữa, ba người chúng ta hẳn là có thể ngăn được yêu thú cấp tám chứ nhỉ? Tĩnh Vân thầm cầu nguyện trong lòng.
- Đồ không biết tự lượng sức mình.
Ở phía sau, Cảnh Phong cười lạnh một tiếng, Bạo Vượn cấp tám cực kỳ nóng nảy, lực lớn vô cùng, mấy tên võ tu Khí Vũ cảnh tầng bảy sao có thể đối phó được.
Lâm Phong nhìn mấy người đứng cùng mình này, bỗng thấy lòng ấm áp, ánh mắt lộ ra ý cười nhu hòa.
Sờ mũi, Lâm Phong yếu ớt nói:
- Có lẽ, ta có thể đối phó được con yêu thú này cũng nên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...