Lâm Phong đứng ở trên lưng yêu thú Cùng kỳ bay nhanh, ở trên lưng yêu thú lúc này cũng chỉ có bốn người, hắn, Hàn Man, Phá Quân cùng với Tiêu Nhã
Ở trên lưng yêu thú Cùng Kỳ, Lâm Phong đứng chắp tay trong lòng có vài phần phiền muộn.
- Lâm Phong.
Nhưng vào lúc này, từ phía xa xa có một giọng nói quen thuộc truyền đến khiến cho Lâm Phong không tự chủ được ngừng ngay lại, hắn quay đầu lại nhìn cô gái xinh đẹp đang đuổi theo, Lâm Phong nghi hoặc hỏi:
- U U làm sao vậy?
- Cha ta cho ta tới đây đưa cho ngươi ít rượu.
Đường U U uyển chuyển hàm súc cất tiếng cười, nàng giơ tay ném ra có một quả trữ vật bằng đá, quả trữ vật này đã rơi ngay vào trong tay Lâm Phong.
- Chính hợp ý ta.
Lâm Phong mỉm cười với Đường U U, phụ thân nàng để cho nàng đến, sao phụ thân nàng lại biết Lâm Phong thích loại rượu này?
- Ta đi đây.
Lâm Phong cười nói.
-Ừ, cẩn thận một chút.
Đường U U khẽ gật đầu, gió gào thét thổi qua, Lâm Phong lại một lần nữa rời đi, rất nhanh sau thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chạy như bay hàng ngàn mét trên trởi cao, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, hắn dùng ý thức xâm nhập vào trong chiếc nhẫn trữ vật kia, có rất nhiều rượu nhiều, nhất là loại rượu mạnh đốt cháy được.
- Hàn Man, Phá Quân anh em chúng ta cùng nhau uống vài chén.
Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một bình rượu mạnh đốt cháy được.
- Tốt lắm, rượu mạnh ta rất thích.
Hai tròng mắt Hàn Man tỏa sang, loại rượu mạnh đốt cháy được này uống vào thì sẽ rất thú vị.
- Ta đến đây.
Phá Quân nắm chặt một bầu rượu, nâng chén với hai người, ba người lập tức uống cạn bẩu rượu mạnh, cả ba người cùng nhau có cảm giác trong bụng như có lửa bốc lên, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt ở trong đó.
Có rượu mạnh thù tiếp nhau, thời gian trôi qua hình như cũng nhanh hơn, bóng dáng yêu thú Cùng Kỳ xuyên qua núi non sông ngòi, đã cách xa phạm vi thể lực của đế quốc Long Sơn.
Gió mạnh thổi táp vào người, xua tan đi cảm giác say trên người của Lâm Phong, Hàn Man và Phá Quân nằm ở trên lưng Cùng Kỳ, khắp cả thân người hai người đều đỏ bừng nóng cháy như lửa, rượu này rất mạnh bọn họ không uống được nhiều lắm.
- Ừ?
Lâm Phong nhíu mày, giận dữ quát lên một tiếng:
- Ai?
Vừa rồi rõ ràng hắn đã cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn trộm, tuy nhiên ngay sau đó ánh mắt nhìn trộm này lại biến mất không thấy đâu nữa, khiến cho đôi mắt hắn ngưng tụ lại.
- Thiên Nhân Hợp Nhất.
Ánh mắt đám người đọng lại, vừa rồi không có khả năng là hắn đã sinh ra ảo giác, nếu mà đối phương có thể trốn thoát khỏi ý thức của hắn thì chỉ có thể là một loại tình huống cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa có khả năng tu vi cao hơn hắn.
Như vậy, rất có thể là, cường giả Thiên Vũ cảnh đang theo dõi hắn.
- Ha hả, rượu này không tệ, theo ngươi lâu như vậy cuối cùng cũng có chút lợi ích.
Đúng lúc này giữa hư không lại có một giọng nói truyền đến, lập tức ở vạn mét trên không trung, mây mù hướng tới hai bên quay cuồng không thôi, từ giữa có một bóng dáng đang sải bước ra.
Người này tai to mặt lớn, lại còn cố tình lộ ra vài phần khí cường giả có vẻ rất không hài hòa, hắn nhìn vào ánh mắt của Lâm Phong trong mắt mang theo mấy phần hàn ý.
Là địch, hay là bạn?
- Ngươi là ai?
Lâm Phong nhìn về phía người này, hắn không thể nhận ra đối phương là ai, nhưng dường như là đối phương đã theo dõi hắn từ lâu, đáng tiếc hắn không ngờ mình lại không có chút phát hiện nào.
- Ta đến từ Mê thành Tuyết Vực, ta vẫn đi theo các ngươi đến đế quốc Long Sơn, hiện tại đến nơi đây, ngươi đoán xem, ta là người như thế nào?
Người này cười nói, trên người lộ ra một luồng tà khí, vừa thấy đã có thể biết ngay là người không lương thiện.
- Từ Tuyết Vực Mê thành, ngươi vẫn theo dõi ta đến tận đây?
Đôi mắt của Lâm Phong cứng đờ, hắn ở Mê thành cũng đắc tội với không ít người cùng với thế lực hùng mạnh, tỷ như gia tộc Thái Thúc, là một trong bốn thế lực lớn của Mê thành, sư tôn của Vũ Mặc người đã bị hắn giết chết, thậm chí còn có sư tôn của lăng Tiêu, người đã bị hắn chặt đứt một cánh tay, những cường giả này trước sau gì cũng sẽ tìm hắn tính sổ.
- Đúng, Mê thành là địa vực Thần Cung, nơi đó không giết được ngươi, mà cũng không dám giết, cho nên ta vẫn chờ và vẫn theo dõi ngươi đến đây. Hiện tại ngươi đã ly khai đế quốc Long Sơn khá xa, ta mới hiện thân, để cho ta phải đi theo lâu như vậy, thiên tài như ngươi chết cũng có thể nhắm mắt được.
Người này chậm rãi rút ra một thanh đao, đao như máu, trên đao dường như lộ ra từng đạo, từng đạo hơi thở vong hồn, một luồng đao ý đáng sợ cũng đã bùng ra trong hư không, bao phủ đám người Lâm Phong vào trong đó. Thân thể của yêu thú Cùng Kỳ cũng khe khẽ run lên, dưới luồng đao ý đáng sợ này, nó dường như muốn phủ phục xuống.
- Các ngươi, trước tiên hãy lui đi.
Thân thể Lâm Phong bước lên, khiến cho Cùng Kỳ lui về phía sau, còn hắn thì cũng rút từ trên lưng ra một thanh kiếm uống máu. Hiện tại hắn sẽ tự mình nhận thức một chút thực lực của cường giả Thiên Vũ cảnh.
- Rất gan dạ, đáng tiếc Huyền Vũ cảnh và Thiên Vũ cảnh không phải chỉ có gan dạ sáng suốt là có thể bù lại được.
Thanh đao trong tay người kia hơi hơi gập lại, phảng phất như có một chút ánh sáng màu máu đâm vào đôi mắt Lâm Phong, mũi đao gào thét chém tới hướng Lâm Phong, đã cực kỳ hống hách lại còn lộ ra một chút tà dị.
- Kiếm.
Toàn thân Lâm Phong run lên, không dám có một nửa điểm sơ xuất, ý chí kiếm đạo ngũ trọng điên cuồng phóng thích ra, kiếm khí lộ ra một vẻ đáng sợ giữa hư không tung hoành gào thét.
- Chậc chậc, ý chí ngũ trọng kiếm khí, so với đao đạo của ta ý chí còn cường đại hơn, đáng tiếc không nhập Thiên Vũ, uy lực ý chí của ngươi không thể so sánh cùng với ta được.
Người nọ lạnh như băng cười, lập tức cuồng đao vũ động, trong nháy mắt một mũi đao vô cùng hống hách từ trên không chém xuống, một đám mũi đao này dường như muốn trực tiếp cắt nhỏ không gian, không hề có một chút lực cản nào, nhanh đến không thể tin nổi.
- Giết.
Lâm Phong giận dữ quát lên, ý chí kiếm đạo ngũ trọng toàn bộ bùng ra trong một kiếm này, huyết sắc kiếm quang phóng lên cao. Nhưng ý chí kiếm đạo của hắn lại giống như bị ý chí đao này bọc lại, ý chí đao ám hợp lực lượng ý chí thiên địa, vì ý sơ xuất mà ý chí kiếm đạo của hắn dường như đã bị trói buộc.
- Xuy xuy.
Ý chí kiếm đạo ngũ trọng tuy rằng hùng mạnh, nhưng vẫn bị luồng đại ý chí này xé rách, đúng như lời đối phương đã nói. Không bằng Thiên Vũ, ý chí của hắn tuy mạnh nhưng phát huy ra lực không được như đối phương, đây là sự chênh lệch giữa Huyền Vũ cảnh và Thiên Vũ. Ngoại trừ điều đó ra, Huyền Vũ cảnh hành tẩu trên không cần lấy chân nguyên để chống đỡ, mà người Thiên Vũ Cảnh ý niệm vừa động, ám hợp ý chí thiên địa trực tiếp bay lên không đứng vững không cần tiêu hao bất kỳ số lượng nguyên lực đích thực nào, giống như là vẫn đang ở trên đất bằng. Điều này thoạt nhìn thì dường như là khác biệt rất nhỏ, nhưng là đồng dạng có thể ảnh hưởng rất lớn đến một cuộc chiến đấu.
- Cút cho ta.
Lâm Phong giận dữ quát lên, lại là môt đạo huyết sắc quang hoa ngút trời, thân thể của hắn điên cuồng lui về phía sau, lập tức nhìn đến mũi đao từ trên hư không chém xuống kia, mũi đao vẫn chém xuống trên mặt đất phát ra tiềng bạo liệt ầm vang, trên mặt đất xuất hiện một cái khe dài đến ngoài ngàn mét.
- Vô dụng, Huyết Đồ ta thích nhất là giết thiên tài.
Người nọ xách đao lên bức bách hướng tới Lâm Phong, lại là một mũi đao nữa chém tới trước mặt Lâm Phong.
Oanh toạch!
Trên bầu trời một đạo sét đánh xuống, tiếng sấm run rẩy ầm vang, một đương lôi điện màu lam từ trên khoảng không chém xuống trực tiếp bổ vào phía trên đám mũi đao kia, trong nhảy mát đám mũi đao tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
- Ý chí lôi điện.
Đôi mắt Huyết Đồ cứng đờ, ngẩng đầu lên hắn liền nhìn thấy một thân người đàn ông khỏe mạnh mình trần đứng tại chỗ trên hư không, cả người đều tắm trong lôi điện hào quang cực kỳ khủng bố.
- Lôi Mãng.
Đôi mắt của Huyết Đồ cứng ngắc, nhìn người này.
- Ngươi theo dõi hắn lâu rồi, ta cũng theo dõi ngươi đã lâu rồi, Lâm Phong hắn phải đại biểu cho Thần Cung ta xuất chiến Bí Cảnh. Ngươi cho là đã ra khỏi Thần Cung là ngươi có thể giết người, ngươi muốn giết đó là ngươi muốn chết.
Giọng nói của Lôi Mãng giống như sấm động cuồn cuộn, trên tay cầm một cái Lôi Chử thật lớn đứng ở đó giống như Lôi Thần hống hách vô cùng.
- Huyết Đồ, ở Mê thành ngươi chuyên làm các việc bắt gà trộm chó, có thể bước vào đến Thiên Vũ đã coi như ngươi may mắn, hiện tại chuẩn bị chịu chết đi.
Lôi Mãng giận dữ quát lên, bước chân bước lên Lôi Chử thật lớn kia chém giết ra, từng đạo ánh sáng lôi điện khủng bố bổ xuống khắp mặt đất, làm cho cả phiến thiên địa này đều hóa thành màu cam, trên bầu trời cũng có lôi điện chém giết xuống và trên Lôi Chử bùng ra hòa lẫn với lệ quang.
Sắc mặt Huyết Đồ trở nên vô cùng khó coi, đại đao trong tay điên cuồng vũ động bổ đôi từng đạo lôi điện tráng kiện ra, nhưng mà căn bản lôi điện là vô cùng vô tận, thanh âm ầm ầm truyền ra, một đạo ánh sáng lôi điện trực tiếp oanh vào phía trên đỉnh đầu hắn, như ngũ lôi oanh đỉnh, trong nháy mắt Huyết Đồ đã phun ra một ngụm máu tươi.
- Giết.
Lôi Mãng giận dữ quát lên, đã khỏe mạnh tốc độ của hắn lại cực nhanh, vừa sải bước đến trước người Huyết Đồ, hai tay cầm Lôi Chử đánh xuống, lôi điện giống như là thùng nước trực tiếp đổ xuống, Huyết Đồ nâng đao lên chống cự, nhưng hủy diệt lôi điện màu lam này giống như cả thùng nước đổ xuống, căn bản không còn nhìn thấy mũi đao. Một tiếng sấm sét trên trời cao ầm vang, trong nháy mắt thân thể Huyết Đồ đã cháy đen, từ trên không rơi xuống.
Cường giả Thiên Vũ cảnh, chết.
Lâm Phong nhìn cảnh tượng ở trước mắt chỉ cảm thấy tâm thần rung động, lôi điện thật đáng sợ, tuy rằng đều là Thiên Vũ Cảnh, nhưng thực lực và ý chí chênh lệch lại có thể dễ dàng khiến cho một Thiên Vũ cảnh gạt bỏ một Thiên Vũ cảnh khác, cũng giống như hắn bình thường, đối phó với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng tám hắn cũng dễ dàng có thể mạt sát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...