Tuyệt Thế Vũ Thần

Ở trong vòng thứ nhất của cuộc đại tỷ thí, các đệ tử nội môn và các đệ tử nòng cốt bắt buộc phải có mặt, bởi vì bất cứ lúc nào đều có thể bị gọi đến tên khiêu chiến.

Lý Lâm đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Khi nhìn thấy Lâm Phong đi lên Sinh Tử đài, Lý Lâm cảm thấy bồn chồn trong lòng, người này đã dám khiêu chiến với gã thì hiển nhiên là đã đến cảnh giới LinhVũ.

Nhưng mà hiện tại thì Lý Lâm cũng không cảm thấy lo lắng lắm, vì ngoài gã ra thì Lâm Phong con gọi tên Dư Hạo.

Dư Hạo thực lực so với gã có thể nói là mạnh mẽ hơn rất nhiều, có lực công kích Kiếm Vũ Hồn rất mạnh mẽ. Lâm phong dám khiêu chiến với y, không thể nghi ngờ là hắn đi tìm đường chết.

Trong khi đi lên Sinh Tử đài, Lý Lâm cũng cảm thấy hơi căng thẳng, dưới con mắt của hàng vạn người nhìn vào trong lòng gã cảm thấy có một chút trống rỗng.

- Ngươi gọi gã lên làm gì? Dư Hạo liếc mắt một cái nhìn Lý Lâm, trong ánh mắt có mấy phần khinh thường, y khinh thường Lý Lâm.

- Các ngươi cùng lên đi.

Lâm Phong không đáp lời Dư Hạo mà chỉ lạnh nhạt nói, làm cho ánh mắt Dư Hạo sưngc sờ.

Cuồng! Thật là cuồng.

Ở trong ngàn năm lịch sử của Vân Hải tông, trong các kỳ đại tỷ thí từ trước tới nay chưa hề có người dám khiêu chiến một lúc hai đệ tử cao tầng.

Lâm Phong lấy thân phận là một đệ tử ngoại môn, khiêu chiến hai gã đệ tử nội môn, hơn nữa trong đó lại có một gã có được Kiếm Vũ Hồn cường đại, Lâm Phong đã phá vỡ kỷ lục của Vân Hải tông.

- Một tên đệ tử ngoại môn mà không coi ai ra gì như vậy, về sau có được thực lực cường đại có lẽ sẽ không để tông môn vào trong mắt.


Ở phía trên khe núi, Mạc Tà lạnh lùng nói, lập tức từ phía dưới có rất nhiều tiếng phụ họa theo. Mạc Tà không những có thực lực rất cường đại, địa vị cao, mà phía sau lưng y còn có Mạc Thương Lan, ai cũng phải e sợ y có vài phần.

Nam Cung Lăng cũng chỉ liếc mắt một cái nhìn Mạc Tà, trên nét mặt không có chút nào thay đổi, không ai biết trong lòng gã đang nghĩ gì.

Ở trong một căn phòng nhỏ, Bắc lão cười lắc đầu: - Người này, thật một chút cũng không biết thế nào là vừa.

- Cùng lên đi, ngươi tự cho mình là ai? Một cái phế vật.

Sắc mặt Dư Hạo vô cùng khó coi, y là loại người nào? Là người có được Kiếm Vũ Hồn, là đệ tử nội môn.

Lâm Phong là người bị y khinh thường, là phế vật đáng bị chà đạp, nhưng giờ đây lại cũng chính cái phế vật này ở trên đài gọi tên của y làm cho tôn nghiêm của y bị khiêu chiến.

Hơn nữa Lâm Phong không chỉ có muốn khiêu chiến tôn nghiêm của y, mà còn muốn dẫm lên, lại dám đồng thời khiêu chiến với cả hai người, như thế này thì hắn coi Dư Hạo là cái gì?

- Đúng thế, ngươi thì là cái thá gì mà dám khiêu chiến với chúng ta! Dư Hạo huynh là một người có được Kiếm Vũ Hồn, thực lực cường đại, một chiêu có thể lấy đi mạng của ngươi, xem ngươi kiêu ngạo được mấy khắc.

Lý Lâm vội nịnh hót, có thể để cho Dư Hạo đối phó với Lâm Phong, gã không ra tay là tốt nhất.

Dư Hạo nghe thấy Lý Lâm khen ngợi mình thì cũng tỏ ra rất thỏa mãn, trên mặt lộ ra một nụ cười nói: - Lý Lâm ngươi nói không sai, hắn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn không đủ tư cách để cho ta rút kiếm, ngươi giúp ta giải quyết hắn đi.

- Đó là đương nhiên, một tên đệ tử ngoại môn há lại có tư cách khiêu chiến tôn nghiêm của Dư Hạo huynh. Tuy nhiên để thể hiện uy nghiêm của Dư Hạo huynh, ta cho rằng huynh nên ra tay để cho bọn vô danh tiểu tốt này biết sự lợi hại của huynh.

Lý Lâm nghe Dư Hạo nói thì trong lòng cả kinh, nếu phải đối phó với Lâm Phong, gã cũng tuyệt đối không nắm chắc là có thắng được hay không.

- Này đồ không biết xấu hổ, thể diện của Vân Hải tông đều bị ngươi làm mất hết rồi. Mọi người thấy Lý Lâm không biểu hiện gì thật quá mất thể diện, may mà cái tên này còn nói năng hùng hồn lý lẽ đường hoàng.


- Thật là buồn cười. Lâm Phong châm biếm nói: - Lý Lâm, khi ta ở Tinh Thần các tìm kiếm công pháp võ kỹ, ngươi xung đột với Thẩm Thần bị y hù dọa bị người diễu cợt, vừa vặn nhìn thấy ta là một đệ tử ngoại môn ở bên cạnh vì thế lấy ta ra để chút giận. Ngươi nói là có tin là sẽ phế ta đi hay không, lại còn nói ta là phế vật, hiện tại phế vật ta lại khiêu chiến ngươi, vì cớ gì ngươi sợ đầu sợ đuôi.

- Lại còn Dư Hạo, người có được Kiếm Vũ Hồn, thực sự thiên tài nhỉ? Ngày đó ngươi vô duyên vô cớ xuống tay với ta, lại còn nói có thể giết ta bất cứ lúc nào. Chẳng qua là sỉ nhục ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, hôm nay ta đứng trước mặt ngươi vậy kiếm của ngươi đâu?

Lâm Phong lạnh lùng nói, giờ thì mọi người đã hiểu rõ, thì ra là thế, hai đệ tử nội môn này thật là ngạo mạn, khinh thường Lâm Phong là đệ tử ngoại môn. Hiện nay thực lực Lâm Phong đã mạnh mẽ rồi, quay lại báo thù.

Ánh mắt Dư Hạo trầm xuống nói với Lý Lâm: - Ta cho ngươi thời gian ba hơi thở, nếu ngươi không ra tay ta sẽ phế ngươi trước.

Trong lòng Lý Lâm thực sự hồi hộp, gã cắn chặt hai hàm răng, cực kỳ hận Dư Hạo.

Dư Hạo ở trước mặt Lâm Phong lấy gã để giương oai, cảnh này thật giống ngày đó gã lấy Lâm Phong để giương oai vậy.

- Được! Ta sẽ thay ngươi đi phế hắn.

Lý Lâm kiên trì nói rồi phóng về hướng Lâm Phong.

Lâm Phong âm thầm lắc đầu, tài năng như thế này không biết làm sao có thể vào được nội môn.

- Cút!

Lâm Phong thuận tay vung lên xuất ra một đạo Bát Hoang chưởng, bốn đạo chưởng ấn trực tiếp phá không giáng xuống trên người Lý Lâm.

Rầm!


Lý Lâm là một trong số mấy người yếu nhất của đệ tử nội môn, thực lực loại thấp nhất, chỉ một kích tùy ý khiến cho thân thể của gã bay ra ngoài, rơi xuống dưới Sinh Tử đài.

Lâm Phong thậm chí cũng không thèm nhìn đến Lý Lâm, hắn liếc mắt một cái đối mặt với Dư Hạo nói: - Ngươi không phải muốn giết ta, sao còn đứng đó làm gì?

- Chỉ là bốn đạo chưởng ấn mà thôi, có gì mà kiêu ngạo.

Dư Hạo nhận ra Lâm Phong sử dụng đó là Bát Hoang chưởng, ở trong Vân Hải tông tu luyện bộ võ kỹ này không phải ít người, đại đa số đều có thể tu bốn đạo chường ấn năm đạo chưởng ấn, cái khó khăn thật sự là ở phía sau.

Nhưng mà Lâm Phong mới sử dụng bốn đạo chưởng ấn, mặc dù hắn chưa thực sự phát huy toàn lực, nhưng có thể sử dụng đến năm đạo chưởng ấn cũng vẫn không đủ để chống lại y.

- Tuy rằng ta muốn giết ngươi, nhưng hôm nay là đại tỷ thí của tông môn, cho dù ở trên Sinh Tử đài cũng không thể giết ngươi, nhưng ta sẽ phế đi tu vi của ngươi, bẻ gãy tay chân ngươi để cho ngươi sống cũng không bằng chết.

Dư Hạo tàn nhẫn nói, đối với Lâm Phong y đã căm giận đến cực điểm.

Nói xong Dư Hạo để tay lên trên lưng, ánh sáng phát ra, ánh kiếm như nước mùa thu rạng rỡ tỏa sáng, khí lạnh lẽo vô hình tràn ngập khắp không gian.

Nhưng như thế này còn chưa đủ, phía sau Dư Hạo phóng ra một thanh kiếm hư ảo vô cùng sắc bén, chỉ về hướng trời cao giống như muốn phá vỡ cả trời đất.

- Người có được Kiếm Vũ Hồn quả nhiên không phải là người yếu, Lâm Phong gặp nguy hiểm rồi.

Những người ở gần Sinh Tử đài đều cảm giác được, cỗ kiếm khí mãnh liệt cường đại này, chỉ cần cảm giác lực ép này cũng làm cho bọn họ thấy không thoải mái.

- Ngươi đã thích kiếm như vậy thì ta cũng cho ngươi xem thế nào gọi là kiếm!

Lâm Phong thản nhiên nói hắn rút ra thanh kiếm đang đeo sau người, nhất thời một cỗ kiếm khí vô hình phát ra hướng tới kiếm khí của Dư Hạo vừa phát tán mà ép xuống.

- Cái gì? Hắn cũng là kiếm tu, hắn cũng có được Kiếm Vũ Hồn?


Cảm nhận được kiếm khí trên người Lâm Phong, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, đôi mắt Dư Hạo cũng hơi hơi ngưng lại. Tuy nhiên Kiếm Vũ Hồn của Lâm Phong mãi không thấy xuất hiện, khóe miệng của y hơi cong lên nửa như cười nửa như không.

- Ngay cả Kiếm Vũ Hồn cũng không có nói gì đến kiếm tu.

Dư Hạo từng bước thối lui, nhất thời không gian gào thét tiêu điều xơ xác, kiếm khí càng ngày càng bá đạo, thậm chí cả strên Kiếm Vũ Hồn au lưng hắn cũng có một đạo kiếm khí mờ mờ lóe ra.

Dư Hạo phóng thích kiếm khí khuếch trương bá đạo áp bách về phía Lâm Phong.

- Kiếm tu nhất định phải có được Kiếm Vũ Hồn sao? Lại còn những kẻ có được Kiếm Vũ Hồn nhất định được gọi là kiếm tu sao? Lâm Phong chất vần, sắc mặt vô cùng bình tĩnh đồng thời từng bước bước ra kèm theo một tiếng nói: - Ngươi căn bản không hiểu kiếm.

Kiếm khí vô hình trong một khắc này giống như bị một lực vô hình dẫn dắt, toàn bộ đều hướng về phía Dư Hạo, mặc dù là trên người Dư Hạo phát ra kiếm khí thì cũng vẫn như vậy.

Giờ phút này Lâm Phong phóng thích hơi thở đã muốn vượt qua phạm trù kiếm khí.

- Thế! Đây là kiếm thế?

Trong đám người, những người bất phàm có kiến thức rộng rãi, nhất là các đệ tử nội môn cùng với những đệ tử hạch tâm cảm giác được hướng của cỗ kiếm này, tất cả ánh mắt đều rung động.

Đây là kiếm thế thật cường đại, có thể khống chế và dẫn dắt kiếm khí do Lâm Phong sử dụng, vô số kiếm khí là Lâm Phong trợ lực áp bách Dư Hạo.

- Trời ạ, hắn chỉ mới là đệ tử ngoại môn vừa bước chân vào Linh vũ cảnh, thế nhưng lại nắm trong tay kiếm thế, thật là một tài năng thiên phú đáng sợ.

Không ai biết đạo thế khó nắm bắt như thế nào, nhất là giống như Lâm Phong như vậy, nhẹ nhàng như thường nắm trong tay xu thế kiếm. Người Linh Vũ cảnh đỉnh phong cũng không nhất thiết có thể làm được, vậy mà Lâm Phong chỉ là một tên đệ tử ngoại môn thế nhưng lại có thể lĩnh hội kiếm thế.

Đương nhiên cũng có đệ tử ngoại môn không hiểu hỏi, như thế nào là kiếm thế?

- Quả nhiên là hắn đã gõ tám mặt chuông trống, thì ra là thế, trẻ tuổi mà đã có lĩnh ngộ như vậy, so với ta năm đó mạnh hơn nhiều lắm. Người này hoàn toàn xứng đáng là thiên tài lương đống của Vân Hải tông ta, nhất định phải bồi dưỡng tốt.

Trong nháy mắt Nam Cung Lăng hiểu được vì sao mà Bắc lão lại coi trọng Lâm Phong như vậy, thậm chí đòi giết chết Mạc Tà ngay tại chỗ, kẻ này thiên phú đáng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui