Một kiếm này từ hư không đâm xuống, huyết quang hóa thành lốc xoáy. Trong trung tâm lốc xoáy kia chính là Ẩm Huyết kiếm, giữa đất trời giờ khắc này dường như chỉ có một kiếm này.
- Vũ Mặc nguy rồi!
Ánh mắt mọi người đều run lên, gắt gao nhìn chằm chằm một kiếm này. Lúc này bọn hắn đã không nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phong nữa, bọn họ chỉ thấy chuôi huyết kiếm này, huyết kiếm chưa từng thấy từ trước tới nay, trong lòng run rẩy.
Rất dễ nhận thấy, có thể dự đoán được, Lâm Phong có đủ thực lực phát ra một kiếm như thế.
- A.....
Một tiếng gầm mãnh liệt truyền ra, cả người Vũ Mặc nổi gân xanh, thân thể dường như muốn bùng nổ, con ngươi trên mặt lộ ra sự dữ tợn. Hắn cũng không thể ngờ được sẽ bị Lâm Phong bức bách đến bước này.
- Dừng tay!
Một giọng nói cuồn cuồn truyền đến, khiến không gian cũng run rẩy mãnh liệt, trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Lâm Phong chỉ cảm thấy hồn phách run lên, kêu lên một tiếng trầm đục, rời khỏi cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, kiếm đang trong xu thế trảm thiên dường như cũng hơi dừng lại.
- Đi.
Vũ Mặc điên cuồng rít gào một tiếng, toàn bộ lực lượng hội tụ vào một chỗ, phóng lên cao, đánh vào trên thân Ẩm Huyết kiếm.
Theo tiếng xuy xuy truyền ra, huyết quang chôn vùi thiên địa. Ngay sau đó, mọi người liền nhìn thấy thân thể của Vũ Mặc điên cuồng lui lại, cả người đều là máu tươi, hơi thở phập phồng kịch liệt, giống như điên cuồng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Thân thể của Lâm Phong cũng rơi trên mặt đất, Ẩm Huyết kiếm cũng nằm bên cạnh, máu tươi từng giọt từ trên mũi kiếm nhỏ xuống, tươi đẹp như vậy. Máu này chính là máu trên người Vũ Mặc.
Ánh mắt nhìn qua, đôi mắt Lâm Phong nhìn về thân ảnh phía xa xa trong hư không kia, trong đôi mắt hiện lên tia lạnh lùng.
Người này hẳn là sư tôn của Vũ Mặc đi, chính là tiếng hét lớn vừa rồi của lão khiến hắn thất thần, chỉ cảm thấy linh hồn rung động. Trong tiếng hét vô ảnh vô hình kia dường như ẩn chứa công kích linh hồn. Nếu không nhờ một tiếng hét vừa rồi, Vũ Mặc bây giờ đã là người chết.
Ánh mắt Tuyết Vô Thường cũng nhìn về phía người nọ, trong đôi mắt hiện lên ý không vui.
- Vũ Mặc đã thua, ta thay hắn nhận thua, ta sẽ không tham dự, chỉ muốn bảo vệ một mạng của Vũ Mặc mà thôi.
Người nọ đứng giữa hư không, mày cũng không động, giọng nói bình tĩnh nói.
- Tiếng hét kia đã tiến hành công kích với ta, đây không tính là tham dự?
Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên tia sáng lạnh. Sư tôn này của Vũ Mặc cũng là một tiểu nhân gian trá, nếu linh hồn hắn không có lực lượng cực kỳ cường đại, tiếng hét vừa rồi đủ sức khiến hồn phách hắn bị thương. Sự cường đại của cường giả ở Thiên Vũ cảnh, chỉ một tiếng hét cũng không phải người Huyền Vũ cảnh có thể ngăn cản, Thiên Vũ cảnh là một cấp bậc khác.
Huống chi, sư tôn này của Vũ Mặc, tuyệt đối không phải chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng một, mà là mạnh hơn nhiều.
- Tiểu bối, làm người nên lưu lại một con đường, không nên ra tay quá ác độc, Vũ Mặc nhận thua rồi, ngươi nên quay trở về, để trận tiếp theo bắt đầu đi.
Sư tôn của Vũ Mặc lãnh đạm nói, đôi mắt quét qua Lâm Phong dường như hàm chứa vài phần ý tứ uy hiếp.
Làm người nên lưu lại một con đường không nên ra tay ác độc? Chẳng lẽ Lâm Phong hắn là vô duyên vô cớ giết Vũ Mặc?
Quá buồn cười!
Lâm Phong không có nhìn lại sư tôn của Vũ Mặc, mà là nhìn về phía Tuyết Vô Thường, nói:
- Tiền bối, là bọn họ vi phạm quy tắc đúng không?
- Đúng.
Tuyết Vô Thường gật đầu.
- Ta tin tưởng tiền bối.
Lâm Phong hướng Tuyết Vô Thường, khẽ khom người, sau đó ánh mắt lần nữa nhìn về phía Vũ Mặc. Một cỗ kiếm khí đáng sợ điên cuồng tản ra, toàn thân đều là kiếm khí khủng bố.
Từng luồng kiếm quang sắc bén bắt đầu xoắn giết không gian, gào thét chói tai trong thiên địa.
- Hả?
Ánh mắt mọi người run lên, Lâm Phong, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ, hắn còn muốn tiếp tục giết Vũ Mặc hay sao?
Tuyết Vô Thường thoáng một cái, đi tới trước mặt sư tôn của Vũ Mặc, ánh mắt lãnh đạm, nói:
- Người tham gia đại hội Tuyết Vực đều là thiên tài, Thần cung không hy vọng bọn họ chết. Nếu không phải Vũ Mặc muốn giết người trước, ta cũng sẽ ra tay ngăn cản Lâm Phong, nhưng nếu Vũ Mặc đã hạ sát thủ, kết cục như thế nào thì do chính bọn họ định. Nếu như ngươi lại ra tay, Mê thành sẽ là mồ chôn của ngươi.
- Mê thành sẽ là mồ chôn của ngươi!
Lòng mọi người hung hăng co rút, Tuyết Vô Thường nổi giận.
Lời của hắn bị coi thường, hiện giờ hắn đứng trước mặt sư tôn của Vũ Mặc, chính là biểu hiện lập trường của mình. Thù hận giữa Lâm Phong và Vũ Mặc, tự mình giải quyết, mọi người không được can thiệp, sinh tử tùy mệnh. Sư tôn của Vũ Mặc cho dù là cường giả Thiên Vũ cảnh, nhưng nếu lại nhúng tay vào đại hội Tuyết Vực, Thần cung cũng sẽ giết hắn.
- Hai người thật ngoan cường.
Ánh mắt mọi người sáng lên tia hưng phấn. Lâm Phong và Tuyết Vô Thường đều là loại người ngoan cường. Cường giả Thiên Vũ cảnh cũng xuất thủ, nhưng Lâm Phong vẫn chấp nhất như cũ, ngươi càng ra tay, ta càng muốn giết, Vũ Mặc nhất định phải chết, cường giả Thiên Vũ cảnh can thiệp cũng muốn giết.
Tuyết Vô Thường càng độc, trực tiếp uy hiếp người ta, ngươi còn can dự nữa chính là tìm chết.
Giờ phút này, Lâm Phong đối mặt Vũ Mặc, Tuyết Vô Thường đối mặt sư tôn của Vũ Mặc, khiến sắc mặt thầy trò Vũ Mặc đều cứng ngắc. Sư tôn của Vũ Mặc cũng không để ý Tuyết Vô Thường trước mặt, nhưng mà sau lưng Tuyết Vô Thường chính là Thần cung. Nếu Tuyết Vô Thường chủ trì đại hội Tuyết Vực, hắn liền đại biểu cho ý chỉ của Thần cung, lời của hắn chính là lời của Thần cung... Nếu hắn lại ra tay, Mê thành chính là mồ chôn của hắn, điều này làm cho sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi. Đường đường là một cường giả Thiên Vũ, bị người uy hiếp lại không làm được gì, bởi vì lực lượng Thần cung ở sau.
Mà Lâm Phong, trong tay cầm thanh kiếm đang nhỏ máu, từng bước chậm rãi đi tới Vũ Mặc, khóe miệng cười lạnh như băng:
- Thời điểm ngươi ở Đọa Thiên Ma Vực bắt nạt ta, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Sắc mặt của Vũ Mặc dữ tợn, cực kỳ khó coi, hắn đương nhiên là không ngờ, nằm mơ cũng không nghĩ tới, con kiến hắn khi nhục ở Đọa Thiên Ma Vực hiện tại có thể lấy mạng của hắn. Đây là buồn cười cỡ nào, nhưng là sự thật.
Những người tham dự đại hội Tuyết Vực cũng là mở to mắt, Lâm Phong này thật khó đối phó, ngay cả Vũ Mặc cũng có thể đánh bại.
Vể phần những người khác, trong mắt lại lóe lên tia hưng phấn, chiến đấu càng kịch liệt, càng phấn khích, bọn họ càng muốn nhìn. Lâm Phong cho bọn họ một cái niềm vui bất ngờ thật lớn. Đương nhiên, niềm vui bất ngờ này đối với rất nhiều người mà nói, cái này chính là - niềm vui bất ngờ-, ví dụ như người của nước Thiên Phong, người của Vạn Thú môn, Vũ gia, hay Nguyệt Thanh Sơn.
Bọn họ đương nhiên không rời đi, rất nhiều người trong số họ chờ Vũ Mặc giết Lâm Phong. Nhưng hiện tại, sự thật như một cơn ác mông, như kim châm vào lòng bọn hắn, Lâm Phong đã trở nên hùng mạnh như vậy.
Kiếm khí càng ngày càng mạnh, lấy Lâm Phong làm trung tâm, trong cả thiên địa đều là kiếm, kiếm vô cùng vô tận hướng Vũ Mặc đâm tới.
- Không đúng, không đúng....
Trong lòng mọi người run rẩy, không bình thường, Lâm Phong.... ý chí kiếm đạo của hắn hiện tại trở nên mạnh mẽ hơn!
- Điều này sao có thể, vừa rồi Lâm Phong còn che giấu thực lực...
Cỗ ý chí kiếm đạo này trực tiếp đột phá một tầng, bước vào ý chí kiếm đạo tầng ba, từ tầng hai trực tiếp nhảy tới tầng ba.
Tâm Vũ Mặc cũng phốc một tiếng, dường như trong lòng cũng đang không ngừng run rẩy, tại sao có thể như vậy?
- Chẳng lẽ, Lâm Phong hắn còn có thể trở nên cường đại hơn?
Trong lòng mọi người đột nhiên vang lên một tiếng khó hiểu, ngay sau đó bọn họ không ngừng lắc đầu. Không thể nào, Lâm Phong cường đại đến trình độ này đã là cực hạn rồi, làm sao có thể trở nên mạnh hơn như vậy, vậy quá mức kinh khủng, tuyệt đối không có khả năng.
Ý chí kiếm đạo nhảy tới ý chí tầng ba rồi dừng lại, giờ phút này trong thiên địa đã là kiếm khí vô cùng vô tận rồi.
Ẩm Huyết kiếm vẫn đang rỉ máu, cước bộ của Lâm Phong chậm rãi đi tới cạnh Vũ Mặc, nhìn hắn hạ giọng nói:
- Hiểu chưa, vừa rồi chỉ là lấy ngươi để luyện kiếm mà thôi.
- Luyện kiếm, luyện kiếm mà thôi.
Thanh âm của Lâm Phong cứ quanh quẩn bên tai, Vũ Mặc chỉ cảm thấy thật chói tai, vừa rồi, Lâm Phong chỉ lấy hắn để luyện kiếm, Lâm Phong như thế là đang nhục nhã hắn.
Ầm!
Thiên địa dường như đều bị kiếm khí bao phủ, phóng tới hắn, toàn bộ đều là kiếm, kiếm vô cùng vô tận, thân thể của Lâm Phong cũng bắt đầu chuyển động, đánh tới hắn, nhanh, nhanh như một cơn gió.
- Giết ngươi, chỉ một kiếm là đủ!
Thanh âm rơi xuống, người nhanh, kiếm còn nhanh hơn, một luồng kiếm quang huyết sắc từ trên chém xuống, dường như muốn đem thiên địa chém rách. Ngay sau đó, mọi người liền nhìn thấy thân thể Vũ Mặc hung hăng run rẩy, hắn không ngờ lại ngây dại, quên ngăn cản, hoặc là nói, ý chí điến cuồng đó hắn căn bản không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn một luồng kiếm quang hạ xuống, ở trong thân thể hắn lưu lại một vệt máu.
Vệt máu kia khó coi đến kinh người.
- Giết ngươi, một kiếm là đủ!
Lời nói của Lâm Phong vẫn như còn quanh quần trong hư không, thật rung động lòng người, giết Vũ Mặc, chỉ cần một kiếm!
Vũ Mặc, chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...