Tuyệt Thế Vũ Thần

- Người xuất thân tốt, địa vị cao, mặc dù thiên phú bình thường, cũng có thể dùng linh đan diệu dược nuôi lớn, dùng vũ khí sức mạnh lớn hỗ trợ, trở thành cường giả! Mà ta, không có gia thế tốt, tất cả, đều chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính mình. Lâm Phong nói nhỏ trong lòng.

Một đời người, cuộc sống có rất nhiều bất đắc dĩ cùng ràng buộc, muốn thành công, trừ bỏ cố gắng của bản thân, còn muốn phải có may mắn, kỳ ngộ, nhất là muốn leo lên chỗ cao, quá khó khăn; đời này, nhân sinh không có khả năng tuyệt đối công bằng, dù sao sinh ra đã như vậy, nhưng nửa đời sau cố gắng, đủ để thay đổi vận mệnh.

Chỉ cần thiên phú của ngươi không phải quá yếu, là có thể dựa vào chính mình không ngừng nỗ lực dùng một tâm trí kiên nghị chấp nhất đi phấn đấu, dốc sức tạo ra một cuộc đời huy hoàng.

Mà Lâm Phong, thiên phú của hắn chẳng những không kém, còn mạnh đến đáng sợ, một khi đã như vậy, hắn sao có thể không dựa vào lực lượng của chính mình, đi tranh đoạt chứ.

Nghĩ vậy, Lâm Phong liền động thân. Không bao lâu, ở phía trước hắn, một con Độc Giác Tê đang gặm một con yêu thú nhỏ yếu, máu tươi đầy đất, cực kỳ huyết tinh.

Lúc này Lâm Phong thu màu đen sương mù lại, thong thả đi tới.

Giống như cảm nhận được cái gì, Độc Giác Tê xoay người, hai tròng mắt huyết sắc to lớn nhìn chằm chằm Lâm Phong, thị huyết mà tàn bạo lóe lên trong mắt.

Nhân loại, thậm chí có nhân loại dám chạy tới địa bàn của nó.

Độc Giác Tê, trời sinh có một sừng, thị huyết tàn bạo, bình thường Độc Giác Tê trưởng thành là Linh yêu thú cấp một, dài sáu thước, cao ba thước.

Độc Giác Tê trước mắt vừa vặn xấp xỉ, chắc là vừa mới trưởng thành, Linh yêu thú cấp một.

- Độc Giác Tê tốc độ nhanh, sừng sắc nhọn, nhưng thứ mạnh nhất của nó là lực phòng ngự! Bình thường Linh Vũ cảnh tầng một căn bản không thể mảy may lay chuyển Độc Giác Tê cùng cấp bậc.


Lâm Phong trong đầu hồi tưởng đến tư liệu về Độc Giác Tê, ngay cả phòng ngự đều không phá được, nếu gặp phải, trừ khi tốc độ so với Độc Giác Tê nhanh hơn, nếu không chỉ còn đường chết.

Lúc này, móng trước của Độc Giác Tê gõ gõ trên mặt đất, lập tức liền tạo thành một cái hố, chuẩn bị lúc nào cũng có thể phát động công kích.

Lâm Phong khóe miệng chứa đựng một tia lạnh lùng, đột nhiên, trên người hắn, một cỗ sắc bén kiếm khí hung mãnh phá không bay ra.

Hơn nữa, Lâm Phong mỗi một bước bước ra, cỗ kiếm khí này càng thêm mãnh liệt, vài bước sau, không gian như có như không vang lên tiếng gào thét.

Độc Giác Tê bộ lông trên người dựng đứng lên, chỉ cảm thấy thân thể như bị đao cắt, nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cao lớn đột nhiên xoay người, chạy như điên.

Linh yêu thú đã có trí tuệ, cảm giác được cỗ kiếm thế cuồng bạo, nó biết rằng nhân loại này không dễ chọc.

- Phù Quang Lược Ảnh!

Lâm Phong làm sao có thể để cho nó đào tẩu, thân ảnh chớp động, kiếm quang đột ngột rực rỡ sáng lên.

- Nhất kiếm đoạt mệnh!

Kiếm thế mênh mông phô thiên cái địa, thổi quét xuống, một đạo bạch sắc kiếm cương từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất.

Độc Giác Tê đang đào tẩu, bỗng thân hình từ chính giữa phân ra thành hai, nhưng thi thể vẫn lao tới phía trước theo quán tính, máu tươi đầy đất.


Lâm Phong di động, một cỗ màu đen vụ khí tràn ngập, nháy mắt đem thi thể Độc Giác Tê bao vây, trong yêu vụ, kiếm quang tràn ngập, một lát sau yêu vụ tựa như gió, phiêu đãng mà đi.

Yêu thú đối với mùi huyết tinh rất mẫn cảm, cường đại yêu thú trong Hắc Phong Lĩnh lại quá nhiều, bởi vậy sau khi Lâm Phong đánh chết Độc Giác Tê, nhanh chóng cướp lấy thú hạch, sau đó rời đi, không chậm trễ một giây.

Đoạt Mệnh chi kiếm, Lâm Phong đối với một kiếm vừa rồi cực kỳ hài lòng, Độc Giác Tê phòng ngự rất mạnh, nhưng thân thể trong nháy mắt rạn nứt, không thể ngăn cản chút nào.

Rất nhanh, ở một nơi khác, một màn như thế lại diễn ra lần nữa, nhưng lúc này yêu thú không còn là Độc Giác Tê, mà là một con Liệt Địa Hùng, Linh yêu thú cấp một, vẫn bị một kiếm chém giết.

Hai ngày sau, ven rìa Hắc Phong Lĩnh, một thanh niên quần áo tả tơi, cầm kiếm mà đứng, đối diện với hắn là một con yêu xà thật lớn.

Con yêu xà này dài hai mươi thước, thân thể tráng kiện phủ phục xung quanh, đầu ngẩng cao, dữ tợn khủng bố.

Nhất là cặp đồng tử to lớn kia, tản ra lục sắc quang mang, đang quan sát mặt người thanh niên, trong miệng không ngừng phụt ra khói độc, mà ở bụng yêu xà vẫn có máu tươi không ngừng chảy ra.

- Bá chủ trong số Linh yêu thú cấp hai, Ô Mãng, quả nhiên cường hãn. Lâm Phong quần áo rách bên trên có một cái lỗ lớn, lộ ra da thịt, nơi đó có một khối máu ứ đọng thật lớn, chính là bị Ô Mãng trước mặt làm thương tổn.

Hai ngày này, Lâm Phong giết yêu thú chừng trên trăm con, phần lớn đều là Linh yêu thú cấp một, Linh yêu thú cấp hai cũng có vài con, nhưng bá đạo giống như Linh yêu thú cấp hai trước mắt là lần đầu tiên gặp được.

- Tê, Tê! Lưỡi dài thụt ra, Ô Mãng cuối cùng phụt ra mảng lớn độc khí, Lâm Phong thân thể chợt lóe, tránh thoát.


Nhưng gần như ở đồng thời, Ô Mãng từ trên trời giáng xuống, phần đuôi bắt đầu quét tới, che khuất bầu trời, trên đỉnh đầu Lâm Phong một cây đại thụ bị quét trúng, văng tung tóe, đối với cái đuôi lớn Ô Mãng không thể ngăn cản.

Nhanh, nhưng lại không chỉ có nhanh, hơn nữa còn bá đạo, còn chưa tới, Lâm Phong cũng đã cảm giác được một cỗ vô cùng bạo ngược gió xoáy càn quét đến.

Nếu như Lâm Phong dám đối chiến thì tuyệt đối sẽ bị thương, Ô Mãng thân là bá chủ trong số Linh yêu thú cấp hai, lực công kích thật sự quá cường hãn.

Thân thể trong không trung xoay chuyển, vô cùng sắc bén kiếm quang lóe lên, lưu lại ở trên thân thể Ô Mãng một vết máu, sau đó lại biến mất vô ảnh.

Một tiếng động như từ cửu u truyền ra, Lâm Phong chỉ cảm thấy một cỗ cường đại áp lực theo sát chính mình, thân hình thật lớn của Ô Mãng tiếp tục hướng về phía hắn quét ngang tới.

- Ầm, ầm!

Cây cối thi nhau gãy đổ, nổ tung, Lâm Phong thân ảnh lại lần nữa biến mất, nhưng Ô Mãng vẫn theo sát mà đến. Nếu như có người ở bên cạnh quan sát, chỉ thấy thân thể Lâm Phong như ảo ảnh, mà Ô Mãng thì hoàn toàn phát cuồng, cái đuôi cuồng càn quét thiên địa, cả không gian đều tràn ngập bóng cái đuôi của nó, long trời lở đất.

Yêu thú cấp hai Ô Mãng, mặc dù là ba cấp nhân loại cường giả, gặp được cũng muốn tránh lui, không dám dễ dàng trêu chọc, mà Lâm Phong, hắn mới chỉ thăng cấp Linh Vũ cảnh tầng hai trong thời gian hai ngày.

- Đoạt Mệnh chi kiếm. Lâm Phong khẽ quát một tiếng, kiếm thế mênh mông cuồng bạo vô cùng, chém tại trên thân thể Ô Mãng, máu tươi tuôn ra.

Nhưng lúc này đây, Ô Mãng giống như không có cảm giác, nó phải lấy mạng Lâm Phong, đã hoàn toàn điên cuồng rồi.

- Không chơi cùng mày nữa.

Lâm Phong thiếu chút nữa bị Ô Mãng quét trúng, trong lòng rét lạnh. Hai ngày thời gian, kiếm đã luyện thành, nay hắn có tự tin, chỉ bằng đoạt mệnh một kiếm, hắn đã có thể quét ngang tuyệt đại đa số cường giảLinh Vũ cảnh tầng hai, dù sao, có mấy cái Linh Vũ cảnh tầng hai có thể nói mình so với Ô Mãng cường hãn hơn.

Thiên Chiếu Vũ Hồn tầng một giải phong, Lâm Phong đồng tử trở nên thâm thúy, hắc ám thế giới, lại lần nữa hiện lên trước mắt, từng ngọn cây cọng cỏ, nhất động nhất tĩnh, không có bất kỳ sự vật có thể trốn tránh tai mắt của hắn, thậm chí, Ô Mãng công kích cuồng bạo rơi ở trong mắt hắn đều trở nên chậm chạp rất nhiều.


Khẽ chớp lên một cái, Ô Mãng công kích lướt qua người hắn, Lâm Phong nắm chặt nhuyễn kiếm, ánh mắt lạnh như băng, vô tình.

Một cỗ tịch mịch kiếm khí từ trên người hắn phóng ra, mang theo hủy diệt, tử vong.

Ngẩng đầu, Lâm Phong lẳng lặng nhìn thân thể khổng lồ của Ô Mãng đang lao đến, trong mắt bắn ra một đạo tử vong kiếm thế, vô dục vô cầu, vô tâm vô tình.

- Tử Vong chi kiếm!

Lâm Phong khóe miệng khẽ động, trường kiếm giơ lên, ở trên thân kiếm, ngoài quang hoa rực rỡ, còn ẩn chứa một đạo màu xám khí, hủy diệt khí, tử vong khí.

- Xuy, xuy!

Vô cùng mãnh liệt màu xám hào quang phóng lên cao, kèm theo một tiếng kêu rên kịch liệt, thân hình tráng kiện hùng vĩ vô cùng của Ô Mãng, bị một kiếm chặt đứt, rơi trên mặt đất, bụi đất tung bay.

Thân thể to lớn điên cuồng rung động, Lâm Phong một bước nhảy tới, tử vong chi kiếm lại chém ra lần nữa, chém tại nơi cách cổ Ô Mãng bảy tấc. Rốt cục, mãnh liệt rung động trong nháy mắt đình chỉ, thế giới lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Bá chủ Linh yêu thú cấp hai, Ô Mãng, đã chết!

Tử Vong chi kiếm là thành quả của Lâm Phong trong hai ngày ở Hắc Phong Lĩnh, đương nhiên, còn có thật nhiều thú hạch của Linh yêu thú.

Lâm Phong mất một phen khí lực mới đem được thú hạch Ô Mãng lấy ra, lập tức thân ảnh chớp động, trực tiếp rời khỏi Hắc Phong Lĩnh.

Hai ngày rôi, thú triều đã lui lại, tông môn đại bỉ Vân Hải tông dường như cũng sắp bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui