Ánh mắt Viên Liệt cũng cứng lại, hàn mang lạnh lẽo lóe lên, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thi Vận một chút, rồi lập tức quét ánh mắt sang nam tử bên cạnh Hoắc Thi Vận, lạnh lùng nói:
- Ta muốn hỏi cho rõ ràng, người đàn ông Thi Vận tiểu thư thích là ai, lại dám tranh dành với huynh trưởng Viên Đồng nhà ta, tìm chết sao.
- Ngươi hỏi ta có người khác không, ta nói có, vậy là người trong lòng ta đáng chết?
Sắc mặt Hoắc Thi Vận khó coi, hét lên.
- Đương nhiên, có người nào có thể so với Viên Đồng, dám nói ra câu này, huynh trưởng Viên Đồng ta không có ở đây, Viên Liệt ta tất sẽ khiến hắn chết rất khó coi, để Thi Vận tiểu thư hiểu rằng ánh mắt mình có phải hoa rồi không.
Ngữ khí Viên Liệt lạnh lùng bá đạo, trong ngực Hoắc Thi Vận trào lên tức giận, bởi vì Viên Đồng muốn con người của nàng, mà người đàn ông nàng thích phải chết sao?
- Là ai, lăn ra đây.
Ánh mắt Viên Liệt lại quét về phía nam tử đối diện, lạnh lùng hét.
Đám người Hoắc gia sắc mặt cứng đờ, vô cùng khó coi, Viên Liệt này, thực là bá đạo vô lễ, nơi này, là Hoắc gia bọn họ.
Bọn họ cũng đã hiểu rồi, hôm nay Viên Liệt đến đây, rõ ràng là tới lập uy, uy hiếp Hoắc gia họ.
- Đều là những tên nhát gan sao?
Thấy người Hoắc gia không có phản ứng, Viên Liệt lại hét lên một tiếng:
- Chớ cho rằng không đi ra thì sẽ có tác dụng, phàm là thanh niên, ta sẽ giết từng người một, đến khi có người bước ra mới thôi.
Ánh mắt mọi người co rụt, giết?
Viên Liệt, hắn nói hắn muốn giết từng người từng người một, đến khi có người bước ra.
Thực quá đáng mà, quá tàn nhẫn bá đạo.
Trong lòng đám người Hoắc gia đều vô cùng căm tức, giận không thể nhịn được, vì thế những thanh niên này đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Viên Liệt, ánh mắt đều hận không thể xé xác Viên Liệt, để giải mối hận trong lòng họ.
- Ngươi muốn giết người Hoắc gia ta?
Hoắc Cửu Dương giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm Viên Liệt.
Viên Liệt này, đã vượt qua giới hạn rồi.
- Phải.
Viên Liệt cũng nhìn chằm chằm Hoắc Cửu Dương, không hề sợ sệt, lạnh lùng nói:
- Người phụ nữ của huynh trưởng Viên Đồng, làm sao có thể thích người khác, ta muốn xem xem ai có thể so sánh với huynh trưởng Viên Đồng của ta, nếu không tự mình bước ra, ta liền giết từng người từng người một, đến khi Thi Vận tiểu thư tự mình nói ra mới thôi.
- Đương nhiên, Hoắc gia chủ ngài có thể ngăn cản ta, nhưng Hoắc gia chủ chắc cũng rõ ràng, ta là làm việc cho huynh trưởng Viên Đồng, nếu ngươi cản trở ta, hậu quả tự gánh lấy.
Lời nói của Viên Liệt lộ ra uy hiếp mãnh liệt, Hoắc Cửu Dương nếu như ra tay, vậy Viên Đồng sẽ có thể tới giải quyết, Viên gia hôm nay tới đây, chính là muốn khiến Hoắc gia họ đẹp mặt.
Vừa lúc, Hoắc Thi Vận nói, tìm cho Viên Liệt một cái lý do, lý do lập uy chấn nhiếp.
Sắc mặt Hoắc Thi Vận vô cùng khó nhìn, lời nói của nàng vừa rồi cũng có mấy phần xung động tức giận trong đó, nàng thực không ngờ được, bởi vì một câu nói của nàng, lại tìm cho Viên Liệt một cái lý do để giết người, hiện giờ, muốn nàng nói ra người trong lòng nàng là ai, nàng nói ai, Viên Liệt liền giết người đó, như thế, nàng làm sao có thể nói.
- Ta bây giờ bắt đầu hỏi, Thi Vận tiểu thư, người cô nói, là ai?
Viên Liệt bước tới, đi đến trước mặt đám người Hoắc gia, ánh mắt lạnh lẽo quét lên đám người Hoắc gia, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
Hoắc Thi Vận im lặng, người của Hoắc gia, cũng đều im lặng, không gian vô cùng áp lực, mà trên người Viên Liệt, một cỗ khí tức âm lãnh như có như không không ngừng lan tràn.
- Không nói, vậy đừng trách ta không khách khí.
Viên Liệt nói dứt lời, thân ảnh lóe lên, nhanh chóng vô cùng.
- A...
Một tiếng hét thảm truyền ra, đám người liền thấy chưởng lực của Viên Liệt nhẹ nhàng lướt qua hạ xuống thân một người, chỉ trong nháy mắt, người kia liền bị chưởng lực đánh bay, cửu âm hàn khí xâm nhập cơ thể, trực tiếp tử vong.
Một màn này khiến ánh mắt mọi người co rút, giết, Viên Liệt không phải nói đùa, mà là thực sự ra tay, không hề lưu tình.
Hoắc Thi Vận mở miệng, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
- Viên Liệt, ngươi...
Hoắc Thi Vận sắc mặt trắng bệch, mở miệng, lại không nói lên lời.
- Ta làm sao?
Viên Liệt cười lạnh nói:
- Thi Vận tiểu thư nếu không nói ra người mình thích là ai, ta liền tiếp tục giết, đến khi thanh niên Hoắc gia chết hết toàn bộ.
Sắc mặt Hoắc Thi Vận càng trở nên trắng bệch, không nói, sẽ tiếp tục giết, đến khi thanh niên Hoắc gia không còn, thủ đoạn này, quá độc, coi mạng người như cỏ rác.
Trên mặt người Hoắc gia lộ ra một tia lạnh lẽo, ánh mắt rất nhiều người đều nhìn về phía gia chủ Hoắc Cửu Dương, chỉ có hắn ra lệnh, mới có thể ngăn cản Viên Liệt.
Nhưng, Hoắc Cửu Dương nếu như hạ lệnh ngăn cản, vậy thì sẽ như Viên Liệt nói, chỉ là cho Viên gia một cái cớ khác, dựa vào cái cớ đó, người chết, sẽ càng nhiều hơn.
Viên gia này, rõ ràng là muốn nhân dịp này giết chết thanh niên Hoắc gia hắn, để Hoắc gia hắn tuyệt tự, mất đi hy vọng.
- Thi Vận tiểu thư không nói, vậy xin lỗi rồi.
Viên Liệt lại lần nữa ra tay, người chưa tới, khí tức âm hàn đã tới, một chưởng trực tiếp, hướng tới ngực một thanh niên Hoắc gia, trong chớp mắt, lại một người, chết.
- Hô...
Rất nhiều người đến xem náo nhiệt đều rung động, Viên giả, quả thực quá bá đạo rồi, nói giết liền giết, lại muốn mạng của thanh niên Hoắc gia.
Nhìn tộc nhân từng người ngã xuống, trong lòng Hoắc Thi Vận rất đau, trống ngực thình thịch, vô cùng khó chịu.
- Thi Vận tiểu thư, hiện giờ cô có phải có thể nói rồi không?
Viên Liệt lại hỏi, đôi môi Hoắc Thi Vận mềm ra, nói, muốn nàng nói ai?
- Ta, là ta.
Một tiếng hét truyền tới, chỉ thấy một bóng thanh niên bước ra, lạnh lùng nhìn chăm chú Viên Liệt, nói:
- Người Thi Vận tiểu thư nói, là ta.
Trong lòng Hoắc Thi Vận cả kinh, nhìn người này, đây chính là thanh niên lúc nàng dẫn Lâm Phong vào Hoắc gia, ngăn trước mặt nàng hỏi Lâm Phong là ai.
- Ngươi?
Viên Liệt nhàn nhạt nhìn người này một cái, lập tức cười lạnh nói:
- Thi Vận tiểu thư, hắn nói là hắn, ta nghĩ cô sẽ không không có mắt như thế chứ.
Đôi môi Hoắc Thi Vận khẽ động, lại nghe được thanh niên kia tiếp tục nói:
- Ngươi còn ở đó nói những lời thừa như vậy, nói là ta thì chính là ta, ngươi muốn động thủ thì động thủ đi.
- Nếu ngươi đã muốn tìm chết, vậy ta sẽ giúp ngươi toại nguyện, giết ngươi rồi, ta sẽ hỏi lại Thi Vận tiểu thư rốt cuộc là ai.
Viên Liệt tàn nhẫn cười, hắn há sẽ dừng lại chém giết, người này bước ra tự nhận, lại muốn để hắn buông tha những người khác sao? Nằm mơ!
Thân thể nhẹ nhàng chuyển động, đánh về phía người vừa nói, như cũ là một chưởng nhẹ nhàng.
Thanh niên kia không hề né tránh, hắn đã dám đứng ra, thì đã chuẩn bị tinh thần để chết rồi.
Chưởng phong đánh tới, ánh mắt thanh niên thậm chí còn nhắm lại, một cỗ âm hàn chi khí trực tiếp thổi nên mặt hắn.
- Trở về.
Đúng vào lúc này, một tiếng hét lạnh truyền tới, khiến ánh mắt Viên Liệt ngưng lại, chưởng lực tung bay vung lên, một bàn tay mang theo khí tức nỏng bỏng trực tiếp va chạm với chưởng lực âm hàn của hắn.
Thân thể khẽ run, thân ảnh Viên Liệt như gió quay về chỗ cũ, trong lòng bàn tay, một cỗ khí tức nóng cháy dần lan ra.
Ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước, ở đó, một thân ảnh trẻ tuổi tuấn tú đứng đó, ánh mắt nhàn nhạt mà lạnh lùng nhìn hắn.
Thanh niên kia mở mắt, phát hiện trước người đứng một người khác, bất giác ngây ra, không chết, có người cứu hắn.
Mà Hoắc Thi Vận thấy người thanh niên này xuất hiện, ánh mắt cũng ngưng đọng, trong lòng hơi có một tia mừng rỡ, nhưng rất nhanh liền hiện ra một tia lo lắng.
Thì ra thanh niên xuất hiện này, chính là Lâm Phong.
- Hả?
Hoắc Cửu Dương và cha con Hoắc Vân cũng nhìn thấy Lâm Phong, ánh mắt không khỏi ngây ra, Lâm Phong lại xuất hiện, trong mắt cha con Hoắc Vân, Lâm Phong, đây là đang tìm chết.
Lâm Phong vừa rồi vẫn đứng ở một bên quan sát, nhìn thấy hai người chết đi,, cuối cùng không thể nhịn được ra tay.
Người Hoắc gia, cũng quá yếu đuối đi, tình nguyện nhìn người của gia tộc mình bị giết, cũng chỉ là tức giận, tức giận biểu hiện trong đôi mắt.
Hai anh em Hoắc Cửu Dương, thân là nhất gia chi chủ, lại một câu cũng không nói.
- Ngươi là ai?
Viên Liệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt lộ ra một tia sát cơ.
- Hắn chính là người ngươi muốn tìm, Thi Vận, đường bị người này mê hoặc, Viên Liệt, ngươi muốn giết, thì giết hắn đi, việc gì phải làm khó người Hoắc gia ta.
Hoắc lão nhị mở miệng nói, khiến ánh mắt Hoắc Thi Vận cứng đờ, quay đầu nhìn nhị thúc của nàng, lạnh lùng nói:
- Nhị thúc, ngươi quá vô liêm sỉ.
Lâm Phong cũng quay đầu nhìn Hoắc lão nhị, thản nhiên nói:
- Ta là lần đầu tiên nhìn thấy lấy oán báo ân, còn có hạng người vô liêm sỉ có thể nói được đường hoàng như thế, người gia tộc ngươi bị người ta giết, ngươi đứng ở đó không dám cả đánh rắm, hiện giờ, ta cứu người Hoắc gia ngươi, ngươi lại nhanh chóng muốn khiến ta chết đi, ngươi còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...