Lần thiên tài tụ hội này, chiến đấu lại diễn biến đến tỉnh cảnh như vậy, thật sự là không có ai dự liệu được.
Ai dám tưởng tượng Lâm Phong lại lấy sức một người mà đối kháng với một trong Bát đại công tử Đại Bằng công tử cùng thống lĩnh cấm quân trẻ tuổi nhất của Hoàng thành.
Vô luận là Sở Triển Bằng hay Xà Quỳnh, không thể nghi ngờ là thiên tài chân chính, song Lâm Phong lại yêu nghiệt hơn hai người, thế cho nên giờ phút này Xà Quỳnh lại mới Sở Triển Bằng liên thủ giết Lâm Phong.
Sở Triển Bằng im lặng, sau đó liền lạnh lùng gật đầu, nói:
- Tốt, cùng nhau giết hắn đi!
Hai thiên tài đáp ứng liên thủ giết Lâm Phong.
Mà lúc này, Lâm Phong vẫn trầm tĩnh, đôi mắt đen nhánh vẫn không có biểu tình gì, trực tiếp lao tới, sát phạt chi khí vẫn chấn động lòng người mà bức tới gần Xà Quỳnh.
Sở Triển Bằng có Đại Bằng Vũ hồn, tốc độ rất nhanh, cực kỳ nhạy cảm, hơn nữa, thực lực cũng không yếu hơn Xà Quỳnh. Giết hắn còn khó hơn một chút, vì vậy, kế hoạch của Lâm Phong là giết Xà Quỳnh, sau đó lại đối phó với Sở Triển Bằng.
Thấy Lâm Phong mang theo sát phạt cuồn cuộn mà tới, Xà Quỳnh liền biến sắc, trở nên cực kỳ khó coi, đây là Lâm Phong quyết tâm giết hắn trước.
Giao long rống giận, Vũ hồn của Xà Quỳnh gào thét, con ngươi cực lớn nhìn chằm chằm Lâm Phong, hoa văn giao long lưu động trên người Xà Quỳnh, bao trùm lấy cả người hắn, nhìn cánh tay hắn mà giật mình.
- Giết hắn đi!
Xà Quỳnh hét lớn một tiếng, mang theo thế của giao long, giết về phía Lâm Phong, một cái đầu giao long vô cùng khổng lồ ngửa mặt lên trời rống giận, theo Xà Quỳnh mà lao về Lâm Phong.
Đương nhiên Đại Bằng công tử hiểu được ý tứ của Xà Quỳnh, đôi cánh mở rộng, thân hình như một chùm sáng bay về phía sau lưng Lâm Phong, nhanh đến cực hạn.
Hai người, một trước một sau, xem Lâm Phong làm thế nào đối phó.
Gió!
Một cơn gió cực nhỏ phất qua, Lâm Phong lặng lẽ thể ngộ quy tắc vận động của nó, thân hình khẽ động, cả người hắn chấn động vô số lân trong thời gian cực ngắn. Một động tác đều có vô số biến hóa, dung hợp với quy luật vận động của gió, thân hình hắn tạo thành từng tàn ảnh dưới ánh trăng.
Trong hư không xuất hiện vô số Lâm Phong.
- Ồ?!
Xà Quỳnh sửng sốt, thấy tàn ảnh Lâm Phong không ngừng vọt về phía mình, nhanh tới bất khả tư nghị, giống như là một trận gió thổi trong không gian.
Sát phạt chi khí bao trùm trên người hắn càng ngày càng mãnh liệt, khí tức sát phạt càng thêm kinh khủng.
- Ta không tin ngươi có thể đồng thời đối phó với cả hai người.
Tròng lòng Xà Quỳnh băng lãnh, giao lòng cuồng nộ giết về phía Lâm Phong, không tiếc hết thảy.
- Giết, giết!
Lâm Phong quát khẽ một tiếng, không chút nương tay, mũi kiếm sát phạt trong tay dùng hết toàn lực mà chém ra, sát phạt chi khí cuồn trạo không dứt.
- Grào...
Ầm...
Sát phạt chi khí va chạm với giao long, không gian lại chấn động, cũng ngay lúc này, Sở Triển Bằng đã tới sau lưng Lâm Phong, bàn tay sắc bén như móng nhọn đâm thẳng vào phía trái tim Lâm Phong, nếu một trảo này chụp trúng, e rằng sẽ móc trái tim Lâm Phong ra ngoài.
- Cút về!
Lâm Phong xoay ngược người lại, U Minh Liên Hoa màu đen ập về phía Sở Triển Bằng, U Minh Chi Liên mang theo khí tức hủy diệt thâm trầm.
Sở Triển Bằng kinh hãi, bàn tay dừng lại giữa không trung, nếu bàn tay hắn vẫn tiến về phía trước, vậy thì không chụp trúng Lâm Phong mà là đóa hoa hủy diệt này.
Đôi cánh vỗ mạnh, thân hình Đại Bằng đột ngột ngừng lại, ngay thời khắc này, từng tia sáng màu tím từ sau lưng Lâm Phong lao ra, sau đó nâng lấy hoa sen hắc ám kia.
- Ồ!?
Mọi người đều ngây ngốc, Lâm Phong làm gì vậy, dùng tử sắc nâng lấy hoa sen hắc ám.
Rất nhanh, mọi người liền hiểu được dụng ý của Lâm Phong, từng sợi tử quanh dường như có sinh mệnh, kéo U Minh Chi Liên tiến về phía Sở Triển Bằng, làm cho Sở Triển Bằng kinh hãi.
Vậy cũng được sao?
Lâm Phong dùng tử quang của Vũ hồn mà khống chế U Minh Chi Liên?
Lúc này, Lâm Phong đã không để ý tới U Minh Chi LIên nữa rồi, sát phạt chi khí lại tràn ngập, lại là một kiếm chém xuống Xà Quỳnh. Hắn cũng không nhìn xem đóa sen kia có tiến về phía Sở Triển Bằng hay không, trên người chỉ có sát phạt.
- Xoẹt....
Sát phạt chi khí của Lâm Phong dường như là vô cùng vô tận, không chút dừng lại, nhưng Xà Quỳnh lại không thể dùng công kích hùng mạnh như vậy mà va chạm với Lâm Phong, mũi kiếm sát phạt chém giết hết thảy, Xà Quỳnh lại đánh ra Giao Long Quyền Kinh, đồng thời lui nhanh về sau, nhưng một kiếm hủy diệt này vẫn tạo thành vết thương trên người hắn.
Vết thương này là ở trên bộ ngực, nếu hắn chậm một chút thì một kiếm sát phạt kia đã phá mở lồng ngực hắn rồi.
Sát phạt chi ý mang theo hủy diệt tàn sát bừa bãi trên vết thương, sắc mặt Xà Quỳnh khó coi tới cực điểm, còn có ức chế, hai người vẫn không thể đối phó với Lâm Phong sao?
Dường Lâm Phong không có ý định để hắn nghỉ ngơi, tàn ảnh lại hiện lên, thân hình như gió lao về phía trước, bức gần tới Xà Quỳnh, sát phạt trên người hắn như muốn đè sập Xà Quỳnh, làm cho Xà Quỳnh không thở nổi.
- Ahhh....
Xà Quỳnh nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm tràn đầy biệt khuất, lòng hắn không ngừng bị khí tức sát phạt làm cho dao động, ý chí không ngừng suy yếu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc đó ngay cả chiến ý hắn cũng không có, bị Lâm Phong giết chết là chuyện sớm muộn. hắn gầm lên một tiếng là muốn phát tiết, phát tiết sợ hãi, đồng thời hòa tan sát phạt chi khí đang ép hắn không cách nào thở nổi.
Đồng thời, đôi cánh Đại Bằng công tử không ngừng chớp động, nhưng từng tia sáng màu tím giống như có tính mạng, nâng lấy U Minh Chi Liên mà chặn trước người hắn. Sở Triển Bằng không chút hoài nghi, từng sợi tử quang này có thể hoàn toàn đốt lên U Minh Hắc Liên, nếu hắn tùy tiện chạm vào, e rằng sẽ không có kết quả tốt.
- Chết!!!
Ánh mắt vô tình, Lâm Phong lại phun ra một tiếng, hai tay giơ lên, mũi kiếm sát phạt lại chém xuống.
Ùng ùng, lực lượng cuồng bạo phá hủy toàn bộ ngăn cản của Xà Quỳnh, mặc dù Xà Quỳnh lại thoát một kiếp, nhưng khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, lẩy bẩy lui về phía sau.
Lâm Phong không bỏ qua cho hắn, sát phạt chi khí vẫn ngập trời, lại một kiếm nữa là có thể giết Xà Quỳnh rồi.
- Đủ rồi! Dừng tay!
Một tiếng quát lạnh vang lên, chấn động cả không gian, làm cho mọi người đều trợn mắt.
Lâm Phong cũng hơi khựng lại, kẻ vừa quát lên kia chính là lão già trong hư không. Tại lúc Lâm Phong có thể giết Xà Quỳnh thì lão ta lại quát dừng tay, mà lúc Xà Quỳnh cùng Sở Triển Bằng muốn liên thủ giết chết Lâm Phong thì một cái rắm lão cũng không phát.
Một màn này, còn kẻ nào còn không nhìn ra là lão già này thiên vị Xà Quỳnh?
Lâm Phong đương nhiên hiểu được, khóe miệng lộ ra một tia lạnh lùng, sát phạt chi khi vẫn như trước, mũi kiếm sát phạt vẫn chém xuống, không chút dừng lại.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh truyền vào trong tai Lâm Phong, sau đó, Lâm Phong cũng cảm giác được một luồng lãnh ý bao phủ lấy mình, trong chớp mắt, lão giả kia đã tới trước mặt hắn, một chưởng kinh khủng đánh thẳng ra, khí tức cuồn cuộn làm cho một kiếm sát phạt của Lâm Phong hơi dừng lại, sau đó, thân hắn cũng bị đánh lui.
- Huyền Vũ cảnh! Tầng năm!
Mọi người kinh hãi, lão già này có thực lực là Huyền Vũ cảnh tầng năm, cũng có thể nói là thực lực đã vượt qua khả năng thừa nhận của Lâm Phong, bằng vào sát phạt chi khí, cùng U Minh Liên Hoa, hắn có thể vượt cấp khiêu chiến hơn hai cảnh giới, nhưng Huyền Vũ cảnh tầng năm thì cách nhau quá xa, quá khó.
- Ta nói ngươi dừng tay, ngươi không nghe hiểu sao?
Lão già lạnh lùng quát lên, hàn ý lộ ra.
Lâm Phong nhìn lão già kia, khuôn mặt vô cùng xấu xí.
- Thiên tại tụ hội cái chó gì, cũng là vì loại người như ngươi tới chủ trì, thực sự sỉ nhục!
Lâm Phong nhìn lão gì, lạnh lùng nói:
- Sớm biết như vậy, ta đã không tham gia cái tụ hội rắm chó này rồi, ta thấy, đây chỉ là một đám vô liêm sỉ mà thôi.
Đến giờ phút này, Lâm Phong đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào với cái tụ hội này rồi. Những kẻ nào dùng quy tắc mà đùa bỡn trong tay, không có bất kỳ tính công bình nào, đây là thiên tài tụ hội sao?
Nghe được lời của Lâm Phong, mọi người đều cảm khái, quả thật, lần thiên tài tụ hội này đã không còn chút nguyên tắc gì rồi, không còn ý nghĩa.
- Ngươi nói lại lần nữa coi!
Lão già nhìn Lâm Phong, ánh mắt lạnh lẽo, sát ý lóe lên.
- Nói lại lần nữa?
Lâm Phong cười lạnh, lạnh lùng phun ra mấy câu:
- Ta nói, hôm nay, trên trời dưới đất đều phải tru diệt Xà Quỳnh, ai cũng không thể cản ta, về phần cái tụ hội rắm chó này, đối với ta đã không có bất kỳ ý nghĩa nào rồi, ngươi cút ngay cho ta!
Hai con ngươi của Lâm Phong tối đen, sát phạt chí khí ngập trời, những lời của Lâm Phong làm cho mọi người đều kinh hãi, cút, Lâm Phong mắng lão già kia cút đi, quả thực là chán sống rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...