Tử Xà Vũ hồn lan tràn, vô số xúc tua quấn chặt lấy thân hình khổng lồ của Độc Nhãn, trên mặt lộ ra thần sắc kiên quyết, hắn đột nhiên dùng sức, thân thể đột nhiên ngừng lại mà lui về sau, mượn nhờ xúc tua màu tím quấn chặt người Độc Nhãn, thân hình hắn mạnh mẽ mà nhanh nhẹn lao về Độc Nhãn.
- Kiếm!
Quát khẽ một tiếng, chân nguyên chi kiếm lần nữa ngưng hình, đâm thẳng vào mắt Độc Nhãn.
- Ki a!!!
Độc Nhãn gầm lên một tiếng, cánh tay dùng sức, vô sô xúc tua màu tím trực tiếp bị hắn xé nát, bàn tay bự như cái quạt hương bồ chắn trước mắt, trực tiếp đụng chạm với chân nguyên chi kiếm.
- Xoẹt, xoẹt…
Chân nguyên chi kiếm đâm vào trong bàn tay khổng lồ của Độc Nhãn, lại bị mặc kẹt vào trong, bàn tay của Độc Nhãn cũng trở nên ngăm đen, giống như là một bức tường.
- Ah…
Độc Nhãn hé miệng, phát ra một tiếng gầm cực kỳ kinh khủng, khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, giống như một con yêu thú.
Đồng thời, sau lưng Độc Nhãn, một hư ảnh yêu thú ngưng hình, là một con yêu thú khổng lồ màu đen, Độc Nhãn Yêu Tê!
Cái tên Độc Nhãn cũng từ Vũ hồn mà gọi.
- Grùm…
Vũ hồn hiện thân, thân thể Độc Nhãn đột nhiên phát ra từng tiếng vang bùm bùm, dường như lại cao lên, thân thể càng thêm khổng lồ, giống như một ngọn núi.
Hai móng ấn sâu xuống đất, tám cái khe sâu lộ ra, vô cùng kinh khủng, mà tiếng gầm của hắn cũng đâm thẳng vào màng tai Lâm Phong, thân hình hắn bay ngược về sau.
- Rầm, rầm, rầm…
Mặt đất không ngừng chấn động, Độc Nhãn nhấc bước tiến lên, mỗi một bước của hắn đều làm cho đại địa rung động kịch liệt, mà thân hình hắn, mỗi một bước đều tiến về trước hơn mười mét, nhìn thì như chậm chạp, nhưng vô cùng mạnh mẽ, làm cho người ta cảm giác hư ảo.
- Chết!!!
Chỉ mấy bước đã đến trước người Lâm Phong, bàn tay khổng lồ của Độc Nhãn trực tiếp chụp ra, cái bàn tay màu đen được biến ảo ra kia đủ để bao phủ nửa người Lâm Phong, nếu bị chụp trúng, Lâm Phong không chết cũng đi nửa cái mạng.
Từng tiếng rầm rầm truyền ra, Tử Xà hóa hành biển nước mênh mông, cuộn trào dâng lên trên thân hình khổng lồ của Độc Nhãn, mà Lâm Phong thì lợi dụng lực phản chấn này mà nhanh chóng lui về phía sau.
Thân thể nhẹ điểm lên mặt đất, Lâm Phong lăng không vọt lên, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên hư không, tại trên người hắn, Dương Hỏa chân nguyên điên cuồng thiêu đốt, vô cùng nóng bỏng.
- Chân nguyên hỏa diễm rất lợi hại, nếu cùng cảnh giới, chân nguyên hệ hỏa này đủ giết chết đối phương.
Mọi người cảm nhận được sự nóng cháy phóng ra do Dương Hỏa chân nguyên trên người Lâm Phong, tất cả đều thầm nghĩ như vậy. Đáng tiếc, Lâm Phong lại đối mặt với Độc Nhãn kinh khủng.
- Rầm!
Lại một tiếng nổ lớn truyền ra, Độc Nhãn giẫm mạnh nhân lên mặt đất, thân hình khổng lồ cũng theo Lâm Phong mà lao lên trời, tốc độ vẫn rất nhanh.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn mặt trời trên hư không, Đại Nhật Phần Thiên kinh điên cuồng vận chuyển. Ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn, không chịu rời đi. Một đoàn tia sáng mặt trời lấy Lâm Phong làm trung tâm mà phóng xạ ra, thậm chí, trên thân thể Lâm Phong đã xuất hiện một đồ án hình mặt trời rực rỡ, vô cùng chói mắt.
- Lâm Phong tu luyện công pháp gì vậy?
Rất nhiều người cũng âm thầm kinh hãi, công pháp có thể dẫn động ánh sáng mặt trời, thật sự rất lợi hại.
Nguyệt Thanh Sơn cùng với một ít vị cường giả đều cũng khẽ run, công pháp mà Lâm Phong tu luyện, hẳn là công pháp thiếu dương phi thường lợi hại, dẫn độ ánh sáng mặt trời, loại công pháp này cùng với công pháp thiếu âm đều là một loại phi thường hiếm thấy, Lâm Phong lại có thể có được.
Thái Dương chi kiếm đã mấy lần vỡ vụn lại hội tụ lần nữa, rực rỡ lóa mắt.
- Đại Quang Minh chi kiếm! Giết!!!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, thân hình đảo ngược, ánh sáng mặt trời dung nhập với chân nguyên chi kiếm, kiếm của hắn từ trên cao chém xuống, tại trên mũi kiếm lại có từng chùm hỏa diễm cuồn cuộn mà ra.
- Grùm, grùm…
Độc Nhãn há to miệng, nổi giận gầm lên, mà Vũ hồn Độc Nhãn Yêu Tê sau lưng hắn cũng mở ra cái mõm khổng lồ, điên cuồng gào thét. Thậm chí, trong trời đất còn xuất hiện từng hư ảnh yêu tê vọt lên trời cao, vô cùng vô tận, dường như muốn che kín cả thiên địa.
Đại Quang Minh chi kiếm chói mắt chém lên đám hư ảnh, từng tiếng gào thét vang lên, tiếng nổ ùng ung vang lên không dứt.
Tiếng gào thét vẫn không dừng lại, Độc Nhãn cùng Vũ hồn yêu thú của hắn cũng mở to miệng, không ngừng phun ra từng hư ảnh yêu tế. Mà giờ khắc này, thậm chí có người còn phải dùng tay bịt tai, giọng nói này quá chói tai rồi.
- Ùng ùng…
Thiên địa nổ nát, bóng kiếm nở rộ, nhưng kiếm quang cũng phải rơi xuống màn che, khi ánh sáng của Đại Quang Minh chi kiếm không còn nữa, nhưng hư ảnh yêu tê kia vẫn đầy trời, làm cho mọi người đều vì Lâm Phong mà đổ mồ hôi hột.
Cũng không biết đây là thần thông gì của Độc Nhãn, thật là lợi hại.
Rốt cuộc, Độc Nhãn ngậm miệng lại, nhưng tiếng gầm gừ vẫn quanh quẩn trong không gian, nhìn Thái Dương chi kiếm hạ xuống màn che kia, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh băng.
Nhưng, mặt trời ban trưa ảm đạm mất đi, thì cũng là lúc trời chiều nở rộ.
Lâm Phong vẫn bình tĩnh, thấp giọng phun ra một câu:
- Tịch Dương chi kiếm!
Kiếm ra, mặc dù không rực rỡ tràn ngập như mặt trời ban trưa, nhưng kiếm quang vọt lên lại thuộc về nét đẹp của kiếm.
Mặt trời có chói mắt rực rỡ thì cuối cùng cũng phải kết thúc, ánh sáng Đại Quang Minh chi kiếm vô cùng chói mắt, nhưng sau khi mất đi thì ý cảnh hoàng hôn hiện lên, kiếm quang xinh đẹp chém xuống, nhưng hư ảnh yêu thú kia không ngừng biến mất, dường như cũng kết thúc tấm màn sinh mệnh, kiếm Lâm Phong xuyên thấu hết thảy, trực tiếp đi tới trước mắt Độc Nhãn.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, kiếm quang chói mắt rực rỡ kia, rõ ràng đã kết thúc, nhưng một kiếm cuối cùng mà Lâm Phong chém ra lại tiếp nối như vậy, tự nhiên mà thành.
Một kiếm này mang theo ý cảnh kết thúc.
Độc Nhãn cũng sửng sốt, hắn còn đang chờ Lâm Phong đụng phải hư ảnh yêu thú mà chết, không nghĩ tới đối phương còn có thể chém ra một kiếm như vậy, một kiếm như mặt trời lặn xuống.
- Grùm…
Cự chưởng che trời của Độc Nhãn lại lần nữa xông lên hư không, bầu trời chấn động, mà một kiếm kết thúc kia vừa lúc chém xuống, khi chém lên bàn tay hắn thì phát ra từng tiếng loẹt xoẹt, một vòi máu tươi phun ra, bàn tay của Độc Nhãn đã bị kiếm chém rách.
- Giết!
Độc Nhãn cảm nhận được bàn tay bị chém rách, hắn lại gầm lên một tiếng, thân hình muốn phóng lên cao.
- Chém!
Lực lượng toàn thân Lâm Phong đều đặt lên một kiếm này, kiếm đâm trong tay đối phương, hạ thấp xuống, đồng thời, chân nguyên hỏa diễm điên cuồng ngưng tụ trên người Lâm Phong, từng sợi hỏa diễm màu đen ngưng thành hình, theo chân nguyên chi kiếm đang dính trong lòng bàn tay đối phương mà tràn sang.
Sắc mặt Độc Nhãn trở nên khó coi, còn đang trong lúc giằng co, nhưng khi hỏa diễm màu đen theo chân nguyên chi kiếm mà tràn sang bàn tay hắn, trực tiếp rót vào trong chỗ bàn tay bị rách của hắn, một cảm giác đau đớn thấu tâm can truyền khắp toàn thân hắn, làm cho hắn cũng co quắp.
Đau, đau không gì sánh kịp, một luồng hỏa diễm tịch diệt này thiêu đốt trên miệng vết thương, trong nháy mắt, trên người hắn đã tràn đầy mồ hôi, đau quá mà đổ mồ hôi.
- Xèo xèo….
Từ trên vết thương vang lên từng tiếng xèo xèo, Độc Nhãn nhìn qua miện vết thương, một mảnh cháy đen, máu thịt cũng bị thiêu cháy.
- Ahhh….
Kịch liệt gào thét một tiếng, Độc Nhãn rốt cục không dám tiếp tục giằng co nữa, thân thể hạ xuống, đồng thời, bàn tay còn lại cũng vỗ về phía Lâm Phong đang đứng trong hư không.
Song chân nguyên chi kiếm của Lâm Phong vẫn khuấy động trên miệng vết thương của hắn, thân hình hắn xoay tròn, mang theo một khối máu thịt cháy đen mà vọt lên không trung.
Rốt cục, Độc Nhãn đáp xuống mặt đất, che lấy miệng vết thương trên bàn tay mình, sắc mặt vô cùng khó coi.
Về phần Lâm Phong, hắn chỉ đứng trên bầu trời mà nhìn Độc Nhãn, ánh mắt lạnh lùng băng hàn.
- Giết ta, ngươi làm được không?
Lâm Phong phun ra một câu, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, Lâm Phong châm chọc Độc Nhãn.
Một trận vừa rồi, mặc dù Độc Nhãn chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng hắn vẫn bại, bị Lâm Phong chém thương.
Hơn nữa, chỉ có Lâm Phong tự biết chính mình, đây là vì hắn không buông ra hết thảy mà chiến, đối mặt nhiều địch nhân như vậy, hắn nhất định phải giữ lại thực lực, không thể lộ ra hết tất cả bài tẩy.
Người cũng Vạn Thú môn cũng không dễ nhìn gì, bại, chẳng những Độc Nhãn không thể giết chết Lâm Phong, hơn nữa còn bị Lâm Phong gây thương tích, còn lại dưới tình huống sử dụng Vũ hồn.
Độc Nhãn, tại sao hắn có thể bại? Trận chiến này, hắn phải thắng, nếu không, mặt mũi của Vạn Thú môn không còn chút gì.
Ở bên người Đằng Vu Yêu, Đằng Vu Sơn ngó chừng Lâm Phong, ánh mắt biến ảo không chừng, năm đó, lúc tiêu diệt Vân Hải tông, hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Phong chỉ mới chỉ là Linh Vũ cảnh cấp thấp mà thôi, chính là kiến hôi. Nhưng mà hôm nay, Lâm Phong đã có thể miệt thị đại đa số thiên tài đệ tử Vạn Thú môn rồi, thiên phú bực này, quả thật kinh người, nếu không giết chết Lâm Phong, hậu hoạn vô cùng.
Chỉ có Nguyệt Thanh Sơn tràn đầy phức tạp mà nhìn, trong lòng âm thầm thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...