Tuyệt Thế Vũ Thần

Đoàn Hân Diệp cảm nhận được sát ý lạnh lùng trên người Lâm Phong, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay Lâm Phong, trong ánh mắt lộ ra nhu tình, nhìn Lâm Phong cười nói:

- Cái thế giới này, chưa bao giờ thiếu kẻ dùng kiêu ngạo của mình mà hủy diệt tính mạng của người khác. Bọn chúng nghĩ mình có thực lực hơn người, thiên phú trác tuyệt, cũng có thẻ là thân thế hiển hách, liền trong mắt không người, căn bản không để những sinh mạng kia vào trong mắt.

Đoàn Hân Diệp rất hiểu rõ, mặc dù Lâm Phong thỉnh thoảng khinh cuồng, thỉnh thoảng bá đạo lạnh lùng, vác kiếm mà một bước giết một người, nhưng trong lòng vẫn mang theo tấm lòng thương xót thông cảm. Nếu không cũng sẽ không vì cái chết của vài tên tướng sĩ Xích Huyết mà phát ra sát ý mãnh liệt như thế. Rất có nhiều người đều có bản tính thiện lương thuần phác, cũng không phải là trời sinh ham muốn giết chóc, nhưng khi trải qua cuộc sống lạnh lùng vô tình, cho dù là người thiện lương đi nữa cũng phải rút ra lợi kiếm của mình.

Điểm này, Lâm Phong cũng hiểu rõ thật sâu. Ngay cả loại người như Liễu Thương Lan, là tướng quân Tuyết Nguyệt cũng đã nói, trời đất vô tình, coi vạn vật như chó rơm, có thể thấy được trong lòng ông đã tuyệt vọng đến cỡ nào.

- Nhưng mà, thế thì có liên quan gì chứ, ngươi không thay đổi, lòng ta không thay đổi, vậy thì đủ rồi.

Đoàn Hân Diệp ngọt ngào cười, dường như muốn xoa diu lạnh lùng trong lòng Lâm Phong.

Thấy nụ cười của Đoàn Hân Diệp, ánh mắt Lâm Phong khôi phục nhu tình, thực ra, Đoàn Hân Diệp là công chúa hoàng thất, tiếp xúc qua âm mưu quỷ kế còn ít sao? Nàng xem qua người lừa ta gạt, còn ít sao?

Nhưng mà, Đoàn Hân Diệp vẫn cười đến thuần khiết mỹ lệ như vậy, bởi vì nàng không để lòng mình dính vào mấy thứ bẩn thỉu kia, chỉ cần tâm thay đổi.

Vươn ra một cánh tay khác, Lâm Phong nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thuần mỹ của Đoàn Hân Diệp, làm cho Đoàn Hân Diệp đỏ bừng, chỉ cảm thấy tai cũng nóng lên, đầu cũng khẽ cúi thấp xuống.

- Lâm Phong ta sẽ thủ vững bản tâm, không thay đổi.

Lâm Phong chậm rãi nói, dù nói chuyện với với Đoàn Hân Diệp, nhưng hình như là đang nói với chính mình. Vô luận hắn lạnh lùng cỡ nào, giết bao nhiêu người, nhưng kẻ hắn giết đều là những kẻ đáng giết.

- Lâm Phong, người mà hoàng huynh kết giao đều là kẻ có thiên phú cực kỳ xuất chúng, hoặc là có bối cảnh hùng mạnh, cũng có thể có cả hai thứ. Lăng Thiên cùng cô gái kia có thể được hoàng huynh mời vào trong Vô Nhai Sơn, bọn họ nhất định không phải là loại người bình thường, ngươi phải cẩn thận.

Dường như nghĩ tới điều gì, Đoàn Hân Diệp ngẩng đầu nhìn về Lâm Phong nhắc nhở một tiếng. Người có thể bước lên Vô Nhai Sơn, chưa có kẻ nào là hạng người đơn giản.


- Ta hiểu!

Lâm Phong gật đầu, hắn muốn giết Lăng Thiên cũng không đại biểu hắn khinh thường. Lăng Thiên cùng cô gái kia đều có tọa kỵ là yêu thú Huyền Vũ cảnh, tự cao tự đại, thực lực bản thân chắc chắn sẽ không yếu. Hơn nữa, đối phương có thể được Đoàn Vô Nhai ưu ái, càng nói rõ cho Lâm Phong thấy, Lăng Thiên không phải là hạng người bình thường.

Hắn muốn giết đối phương, có lẽ cần phải tăng lên tu vi một phen.

Đoàn Hân Diệp cùng Lâm Phong vừa đi vừa nói, không biết đi bao lâu, hai người đã rời khỏi hoàng cung.

Bên ngoài hoàng cung là một con sông lớn cùng với một mảnh rừng tươi tốt, chỉ có ở giữa là một con đường lớn rộng rãi, người rời hoàng cung cũng không nhiều. Lúc Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp rời đi, chỉ thấy có vài người đi tới đi lui. Ngoài ra, còn có xe ngựa đang đứng bên đường, dường như muốn đợi ai đó.

Trong những người đi lại cũng có kẻ nhận ra Đoàn Hân Diệp, mọi người đều trở nên nghiêm cẩn, phi thường cung kính, khom mình hành lễ với Đoàn Hân Diệp. Ánh mắt nhìn về Lâm Phong tràn ngập tò mò, Đoàn Hân Diệp chỉ tùy ý ứng phó.

Nhưng chiếc xe ngựa trước mặt Lâm Phong thì không có động tĩnh gì, chỉ có một bóng người lưng mang trường kiếm, lười nhác tựa vào xe ngựa mà đứng, hơn nữa, ánh mắt gã cũng nhắm chặt.

- Hai người các ngươi chậm chạp quá!

Lúc này, một giọng nói truyền tới, tên thanh niên tựa cạnh xe ngựa duỗi lưng một cái, biếng nhác phun ra một câu.

Thân thể khẽ nghiêng về phía trước, tên thanh niên kia xoay người lại, nhìn về Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp. Đôi mắt xinh đẹp như nữ nhân kia mang theo ý cười thản nhiên.

- Vấn Ngạo Tuyết!

Lâm Phong kinh ngạc nhìn tên thanh niên này, nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc đã biến mất, chỉ lộ ra một nụ cười:

- Đã lâu không gặp.


- Đã lâu không gặp!

Vấn Ngạo Tuyết cũng cười, sau đó, thân hình hắn đứng thẳng lên, một luồng khí tức vô cùng sắc bén đột ngột phóng lên không trung. Lâm Phong trở nên ngưng trọng, chỉ thấy nam tử xinh đẹp như nữ nhân kia đã hóa thành một ảo ảnh, trong nháy mắt đã lướt về phía hắn, ánh mắt yêu dị kia cực kỳ sáng, khoảng cách với Lâm Phong càng ngày càng gần.

Lâm Phong sửng sốt, sau đó, ánh mắt của hắn cũng phóng ra một tia sắc bén giống nhau, hắn giẫm mạnh lên mặt đất, lao về phía Vấn Ngạo Tuyết.

- Kiếm!!!

Vấn Ngạo Tuyết quát khẽ một tiếng, ngón tay như kiếm, từng đạo kiếm khí từ đầu ngón tay hắn cuộn trào, vô cùng bén nhọn.

- Thái dương!

Lâm Phong cũng quát to một tiếng, ngón tay cũng giống như Vấn Ngạo Tuyết, đầu ngón tay mang theo kiếm khí khinh cuồng cùng với ngọn lửa nóng bỏng chỉ về Vấn Ngạo Tuyết.

- Xoẹt, xoẹt…

Một luồng khí tức kinh khủng ngưng tụ tại một điểm, ngón tay của Lâm Phong cùng Vấn Ngạo Tuyết chạm vào nhau, chỗ đó liền tạo thành sương mù sáng chói, không khí sinh ra tụ xoáy.

Thân hình Lâm Phong lùi thật nhanh về sau hai bước, hai người tách rời nhau. Vấn Ngạo Tuyết vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn Lâm Phong.

- Huyền Vũ cảnh!

Lâm Phong nhìn Vấn Ngạo Tuyết cười nói, lâu không gặp lại, Vấn Ngạo Tuyết cũng bước vào cảnh giới Huyền Vũ, nhưng Lâm Phong cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì, đó là chuyện rất bình thường. Ban đầu, khi hắn tiến vào Thiên Nhất học viện, tu vi của Vấn Ngạo Tuyết đã cao hơn hắn rất nhiều, dù lúc hắn rời Hoàng thành, tu vi của Vấn Ngạo Tuyết vẫn còn cao hơn hắn.


Trong khoảng thời gian này, Lâm Phong tu luyện thuật luyện đan, nghiên cứu trận đạo, đồng thời còn tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật, nhưng tu vi của hắn vẫn tiến vào Huyền Vũ cảnh. Vấn Ngạo Tuyết đã có thiên phú không kém, bước vào Huyền Vũ cảnh cũng rất bình thường.

So về ngộ tính, bởi vì có Vũ hồn đặc thù cùng với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Lâm Phong hắn mạnh hơn rất nhiều người. Hiện tại Lâm Phong hắn còn không được coi là tuyệt thế. Vấn Ngạo Tuyết, Xà Quỳnh, thậm chí là Lãnh Nguyệt, những người này đều là thiên tài trong lĩnh vực của mình, thiên phú cũng sẽ không kém hơn hắn.

Đương nhiên, đó chỉ là thiên phú trên tu vi, nếu như dùng thêm các loại thủ đoạn, lực chiến đấu thực tế của Lâm Phong lại mạnh hơn những người khác rất nhiều.

Hắn chỉ có Huyền Vũ cảnh tầng một đã có thể giết được cường giả Huyền Vũ cảnh tầng hai.

- Đúng, Huyền Vũ cảnh rồi, nhưng mới vừa về đã nghe nói ngươi đã là đệ nhất nhân trong Thiên Nhất học viện, ta còn không phục lắm, xem ra đã thừa thãi rồi, ngươi cần gì phải cho ta mặt mũi.

Vấn Ngạo Tuyết cười nói, trong chớp mắt hai người luận bàn, thực ra hắn đã thua, Lâm Phong cũng không dùng hết sức, nhưng kiếm ý trên đầu ngón tay không yếu hơn hắn. Hơn nữa, lại còn mang theo khí thế thiêu đốt kinh khủng, cũng may Lâm Phong kịp thời thu tay, còn cố ý lui về sau, lưu chút mặt mũi cho hắn.

- Ngươi đứng đây chờ ta?

Lâm Phong cười, có mấy phần tò mò mà nhìn Vấn Ngạo Tuyết, nhiều ngày không gặp, Vấn Ngạo Tuyết vừa xuất thế lại cưỡi một chiếc xe ngựa, đi tới bên ngoài hoàng cung, hình như đang muốn chờ hắn.

- Đúng, chờ ngươi!

Vấn Ngạo Tuyết nghiêm nghị gật đầu, làm cho Lâm Phong càng thêm nghi hoặc, tại sao Vấn Ngạo Tuyết có thể biết hắn đang ở Hoàng cung, hơn nữa còn đứng đây chờ hắn?

- Sư tôn gọi ta đứng đây chờ ngươi, có Hân Diệp ở trong thì không có ai trong hoàng cung có thể gây khó dễ cho ngươi. Mà ta, có thể làm cho ngươi không bị quấy rầy khi rời khỏi hoàng cung.

Vấn Ngạo Tuyết thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Phong liền cười nói.

- Sư tôn?

Lâm Phong lại càng ngạc nhiên, còn cách gọi của Vấn Ngạo Tuyết đối với Đoàn Hân Diệp, hình như hai người rất quen thuộc.

- Lâm Phong! Ngạo Tuyết là suy huynh của ta!


Đoàn Hân Diệp mỉm cười nhìn Lâm Phong nói. Lâm Phong mới hiểu rõ, thì ra là như vậy. Vấn Ngạo Tuyết và Đoàn Hân Diệp là sư huynh muội, còn sư tôn của hai người thì không cần nói, Lâm Phong cũng biết đó là Yên Vũ Bình Sinh.

- Nhưng mà sư huynh, lần này sư tôn cũng không đoán đúng, Lâm Phong đã gặp một chút phiền toái trong hoàng cung.

Đoàn Hân Diệp cười khổ, Yên Vũ Bình Sinh đã an bài rất chu đáo, nhưng biến hóa lại luôn đột nhiên như vậy.

- Phiền toái? Có Hân Diệp muội ở đó, còn có kẻ dám gây khó dễ với Lâm Phong sao?

Trong đôi mắt xinh đẹp của Vấn Ngạo Tuyết lộ ra thần sắc nghi hoặc.

- Lâm Phong đụng phải Xà Quỳnh!

Đoàn Hân Diệp nói.

- Xà Quỳnh!

Vấn Ngạo Tuyết khựng người, khó trách! Vậy mà Lâm Phong lại đụng phải tên kia, hắn đương nhiên biết Xà Quỳnh ái mộ Đoàn Hân Diệp đã lâu, hơn nữa, tên kia là một kẻ không biết để ý tới mặt mũi người khác.

- Xà Quỳnh lại không làm khó Lâm Phong?

Vấn Ngạo Tuyết nghi ngờ hỏi, lấy tính tình của Xà Quỳnh, sẽ không bỏ qua cho Lâm Phong mới đúng.

Đoàn Hân Diệp lắc đầu cười, nhìn Lâm Phong bên cạnh, lại nghe Lâm Phong nói:

- Đánh một trận rồi thì không có chuyện gì.

- Đánh một trận?

Đôi mắt bình tĩnh của Vấn Ngạo Tuyết đã co lại, Lâm Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực lực của tên Xà Quỳnh kia, Lâm Phong có thể đánh một trận với gã ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui