Tuyệt Thế Vũ Thần

- Điện hạ, hai người kia là người phương nào?

Lăng Thiên nhìn Đoàn Vô Nhai hỏi một câu. Đoàn Hân Diệp có khí chất cao nhã, dung mạo tuyệt luân, hắn muốn biết là ai, mà Lâm Phong thì có ánh mắt sắc bén, vậy mà dám lộ ra sát cơ với hắn, Lăng Thiên cũng muốn biết đó là kẻ nào.

- Đó chính là xá muội Hân Diệp!

Đoàn Vô Nhai trả lời, Lăng Thiên mở to mắt, công chúa điện hạ, khó trách lại có khí chất dung mạo tốt đẹp như thế.

- Đã sớm nghe nói công chúa điện hạ xinh đẹp hơn người, hôm nay gặp được, quả nhiên phi phàm.

Lăng Thiên phát ra từ nội tâm mà nói, sự xinh đẹp của Đoàn Hân Diệp thật sự làm cho hắn có chút kinh hãi.

- Chỉ là, người ở chung với công chúa, không biết là người phương nào?

Lăng Thiên lại hỏi tiếp, hắn đưa mắt nhìn Đoàn Vô Nhai. Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp chậm rãi bước đi, bóng người ngày càng rõ ràng, cảm giác quen thuộc kia càng lúc càng đậm.

Chưa từng gặp qua Lâm Phong, nhưng lại cảm giác quen thuộc.

- Chẳng lẽ là ấn tượng của ta sai lầm rồi?!

Thậm chí Lăng Thiên còn tự hỏi lòng, nhưng sau đó hắn liền phủ nhận suy đoán này, trực giác của võ tu phi thường nhạy cảm, nhất là cường giả võ tu Huyền Vũ cảnh như hắn thì càng thêm không thể sai lầm.

- Hắn là…

Đoàn Vô Nhai vừa định mở miệng.

- Chúng ta gặp rồi!


Giọng nói từ phía xa truyền tới cắt ngang lời nói của Đoàn Vô Nhai, Lăng Thiên chỉ cảm thấy Lâm Phong ở dưới luôn híp mắt nhìn hắn, ánh mắt vẫn phi thường lạnh lùng. Những lời hắn cùng Đoàn Vô Nhai nói với nhau, Lâm Phong đều có thể nghe được.

- Đúng là rất quen thuộc!

Lăng Thiên nhìn xuống nói:

- Nhưng thứ cho ta mắt kém, nhất thời không cách nào nhớ được, Lăng mỗ đã gặp các hạ ở nơi nào?

“Quả nhiên hắn không nhớ ra ta!” Trong lòng Lâm Phong càng thêm lạnh lùng, Lăng Thiên căn bản không nhận ra hắn. Kẻ này đã hủy pho tượng của hắn ở thành Dương Châu, chuyện này Lâm Phong cũng không thèm để ý, nhưng hơn mười mạng người kia, cũng vì Lăng Thiên cuồng ngạo mà phất tay giết chết, những tên tướng sĩ kia đã vì Lâm Phong hắn mà chết.

- Ngươi chỉ nhìn tượng của ta, ta cũng chỉ gặp ngươi lần đầu tiên, nhưng ta sẽ không quên ngươi!

Giọng điệu Lâm Phong mang theo vài phần lãnh ý, nói:

- Về phần nơi nào, ngươi gặp ta chính là ở thành Dương Châu.

- Thành Dương Châu?

Lăng Thiên chau mày, thành Dương Châu chỉ là một thành nhỏ, trong trí nhớ của gã cũng không có bao nhiêu về thành Dương Châu, chỉ có một cái tên.

- Là ngươi?!!!

Lăng Thiên híp mắt, ánh mắt bùng lên một luồng phong mang, đối với ấn tượng ở thành Dương Châu, hắn chỉ nhớ rõ một cái tên, Lâm Phong!

- Xem ra ngươi đã nhớ ra!


Giọng nói của Lâm Phong vẫn rất lạnh, ở trong hoàng cung này, hắn không chỉ gặp được Lãnh Nguyệt, không ngờ cũng gặp Lăng Thiên, hơn nữa, còn là ở trong hành cung của Đoàn Vô Nhai.

Hoàng thất quả nhiên không đơn giản a!

- Lăng Thiên, Lâm Phong, xem ra các ngươi đã biết nhau, cũng bớt việc giới thiệu.

Đoàn Vô Nhai thấy hình như giữa Lăng Thiên cùng Lâm Phong có va chạm tóe lửa, hắn không thể nhu hòa cười một tiếng, muốn hóa giải không khí bị đè nén.

Nhưng mà thù đã kết xuống, muốn dùng hai ba câu mà có thể hóa giải, có thể sao?!!!

Hiển nhiên là không thể, nhất là Lâm Phong, chuyện giữa hắn và Lăng Thiên, chỉ có dùng máu tươi mà giải quyết, tính mạng của mười mấy tướng sĩ kia há có thể không đòi.

Hai ánh mắt vẫn va chạm giữa không trung, vô cùng bén nhọn.

Thiếu nữ bên cạnh Lăng Thiên cũng nhìn Lâm Phong, tại mảnh đất phong thành Dương Châu kia, xem ra cũng không đơn giản như vậy. Vậy mà có thể ở chung với công chúa, hơn nữa, hình như Đoàn Vô Nhai cũng có quan hệ không tệ với hắn. Ả còn tưởng rằng, Lâm Phong chỉ là kẻ phụ thuộc vào Đoàn Vô Nhai mới lấy được tước vị Xích Huyết hầu!

Nhưng mà, Lâm Phong chắc chắn không thể so sánh với Lăng Thiên sư huynh!

Thiên phú của sư huynh ả, ả hiểu rất rõ, mạnh mẽ hơn ả nhiều. Lần vàohHoàng thành này, tất nhiên là muốn người trong hoàng thành biết đến hai ngươi bọn họ, khuấy động cả hoàng thành, biểu lộ uy danh của bọn họ.

- Hân Diệp, tại sao muội cùng Lâm Phong lại đến chỗ này?

Đoàn Vô Nhai cảm nhận được không khí dị thường, lần mở miệng lần nữa hỏi, lần này, hắn nói chuyện với Đoàn Hân Diệp.

Đoàn Hân Diệp vốn đang đánh giá Lăng Thiên, nàng lại đảo mắt nhìn Đoàn Vô Nhai, nói:


- Muội đưa Lâm Phong rời hoàng cung!

- Vậy thì hai người đi đi!

Đoàn Vô Nhai ôn hòa nói, không dám giữ Lâm Phong ở nơi này. Giữa Lâm Phong cùng Lăng Thiên hiển nhiên là có thù hận, nếu ở chung thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Đoàn Hân Diệp lắc lắc Lâm Phong, Lâm Phong đương nhiên cũng biết được ý tứ của Đoàn Vô Nhai. Hắn nhìn lại Lăng Thiên, hôm nay hắn đã tiêu hao rất lớn, không thích hợp tái chiến. Hơn nữa, mặt mũi của Đoàn Vô Nhai, hắn cũng phải nhường, dù sao, thân phận cùng thực lực của Đoàn Vô Nhai vẫn còn đó, hơn nữa cũng đã giúp hắn không ít lần.

Theo trước mắt mà nói, Đoàn Vô Nhai còn miễn cưỡng coi là người quen của Lâm Phong, dù không tính là bằng hữu, Lâm Phong cũng không nguyện ý đối lập mà thành kẻ địch với hắn. Người như Đoàn Vô Nhai rất đáng sợ, hơn nữa còn là anh ruột của Đoàn Hân Diệp, đương nhiên Lâm Phong không muốn đứng về phía đối lập với hắn.

Vì vậy, vô luận là từ phương diện nào, hôm nay, Lâm Phong không thể đánh với Lăng Thiên.

- Ta đã tới hoàng thành rồi!

Lâm Phong cứ nhìn Lăng Thiên như vậy, rốt cục mở miệng nói một câu. Lăng Thiên nghe vậy liền híp mắt, tất nhiên hắn hiểu được ý tứ của Lâm Phong. Khi ở thành Dương Châu, trước khi đi hắn đã cuồng ngôn mà nói, muốn trả thù thì tới Hoàng thành tìm hắn, hiện tại, Lâm Phong đã tới rồi.

- Vậy thì thế nào?

Lăng Thiên đáp lại, ánh mắt hắn tràn đầy ngạo nghễ, sắc bén, va chạm với ánh mắt của Lâm Phong. Nếu Lăng Thiên hắn đã dám hủy tượng, giết người trong thành Dương Châu, thì căn bản không sợ hãi, trong lòng hắn, chỉ xem thường Lâm Phong chỉ là một tên chư hầu mà thôi, đứng trước mặt hắn ta sao có thể xưng là thiên tài. Về phần những tên quân sĩ bị hắn giết chết, chính là chuyện vặt, là con kiến hôi trong lòng hắn.

- Máu những tướng sĩ kia, ta sẽ đòi lại từ trên người ngươi!

Lâm Phong nhìn Lăng Thiên, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng, nhưng thần sắc hắn vẫn yên lặng như trước, không chút gợn sóng.

- Một đám phế vật, kiến hôi, giết thì giết, giữ lại có ích gì?!!

Ánh mắt Lăng Thiên lộ vẻ khinh thường, khinh thường đối với Lâm Phong cùng với những tướng sĩ kia. Chính là mười mấy mạng người mà thôi, há có thể sánh với Lăng Thiên hắn.

- Về phần đòi lại, ngày đó ta đã nói rồi, ta ở hoàng thành chờ ngươi, muốn đòi thì Lăng Thiên tùy thời phụng bồi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có tư cách đó, nếu không, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.


Cao ngạo nhìn xuống Lâm Phong, mỗi một câu của Lăng Thiên đều là coi thường, xem thường Lâm Phong.

Khi Lâm Phong giành được danh tiếng thiên tài, hắn đã xem thường rồi, cho nên mới có một màn ở thành Dương Châu. Lâm Phong, ngay cả tư cách so sánh với hắn cũng không có, có tư cách gì mà tạc tượng.

Huống chi, hôm nay Lâm Phong còn được công chúa cao ngạo như Đoàn Hân Diệp ái mộ, điều này làm cho Lăng Thiên hận Lâm Phong hơn, bên trong chữ hận này, có lẽ còn mang theo vài phần ghen tỵ.

- Ngươi chờ đó!

Lâm Phong nói một câu cuối cùng, nói xong liền nhấc chân đi tiếp, cũng không ở lại nơi này, mang theo Đoàn Hân Diệp rời đi.

Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Mà Đoàn Vô Nhai nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt lóe lên, trong lòng có chút buồn bực. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Lăng Thiên cùng Lâm Phong lại có thù hận như vậy.

- Ta đang chờ đây!

Trong lòng Lăng Thiên tự nói, uy hiếp hắn? Đã lâu rồi không có kẻ nào dám uy hiếp hắn, nếu để hắn chờ, vậy hắn tựu chờ Lâm Phong tới.

Chỉ là một Xích Huyết hầu mà thôi, nếu không phải chừa chút mặt mũi cho Đoàn Vô Nhai, hắn đã trực tiếp xuất thủ với Lâm Phong.

- Lâm Phong! Ngươi có thù hận gì với bọn họ sao?

Đoàn Hân Diệp cùng Lâm Phong chậm rãi đi trong hoàng cung, nàng nhìn không được tò mò trong lòng mà mở miệng hỏi Lâm Phong một tiếng.

- Có, giữa ta và bọn họ, vốn không có thù hận hay mâu thuẫn gì. Thậm chí, trước kia, ta căn bản cũng không nhận ra hai người bọn họ, mà hai người kia cũng không nhận ra ta. Nhưng cho dù như vậy, lúc bọn họ đến thành Dương Châu, lại phá hủy tượng của Liễu tướng quân cùng ta. Nếu chỉ như vậy cũng không sao, Lăng Thiên hắn còn giết tướng sĩ trong thành Dương Châu, lại để lại một câu chuyển cáo cho ta, muốn báo thù thì tới hoàng thành tìm hắn.

Lâm Phong chậm rãi nói, trong lòng vẫn còn tức giận, không thù không oán, lại giết tướng sĩ Xích Huyết, thù này sao có thể không báo!

- Nếu gặp được, Lăng Thiên nhất định phải chết ở hoàng thành, vô luận thế nào, cho dù hắn quen biết với nhị hoàng tử!

Nói xong, trong ánh mắt Lâm Phong lộ một luồng sát ý lạnh lẽo, một năm gần đây, hắn đã tu luyện đủ loại thủ đoạn, thế nên mới chậm trễ tăng lên tu vi. Hôm nay, trong Hoàng thành có nhiều chuyện thay đổi khôn lường, mặc dù Lâm Phong hắn không thể ngạo thị quần hùng, nhưng cũng phải ngược dòng mà lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui