Tuyệt Thế Vũ Thần

Ở bên ngoài khê lâm, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đang đi tới đi lui, trong mắt lộ vẻ không kiên nhẫn.

- Còn chưa đi ra, Yên Vũ Bình Sinh cũng đã rời đi lâu như vậy rồi, hắn còn chưa chịu lăn ra.

Có người chửi nhỏ một tiếng, lộ vẻ phi thường tức giận. Yên Vũ Bình Sinh đã nói, Công chúa nhất định sẽ gặp hắn, hình như thật sự là như vậy, hắn ở bên trong cùng với Công chúa.

- Ai biết hắn là kẻ nào?

Có người mở miệng nói, những tên thanh niên ở đây đều là người trong hoàng cung, hoặc là con cháu công khanh, hoặc là con của thân vương, không có kẻ nào là thân phận bình thường.

Mà công chúa Đoàn Hân Diệp là thê tử lý tưởng nhất trong lòng bọn họ, vô luận là thân phận địa vị hay là vẻ đẹp, Đoàn Hân Diệp đều thích hợp nhất. Tất cả bọn họ đều đã theo đuổi Đoàn Hân Diệp không ít thời gian, nhưng mỗi một lần đều bị ngăn cản ở ngoài, chưa từng vào được.

- Nhất định không phải là người trong hoàng cung.

Có người mở miệng đáp, mọi người đều gật đầu, nếu là người trong hoàng cung mà nói, bọn họ nhất định biết rõ.

- Nếu không phải là người trong hoàng cung, chờ hắn đi ra ngoài rồi thì chúng ta cho hắn biết mặt.

Một giọng nói âm lãnh vang lên, mọi người đều lên tiếng phụ họa. Bọn họ chưa từng bước chân vào trong đó một bước, vậy mà Lâm Phong lại ở chung với công chúa bên trong, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, sao bọn họ không tức giận cho được.

Lúc này, từ phía xa có hai người hướng về phía này mà đến, thấy người đi trước, nhất thời mấy tên thanh niên đều trở nên yên lặng, là gã, gã ta lại tới nữa rồi.

Tên đi đầu kia cũng là một người trẻ tuổi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, làm cho người ta cảm thấy thành thục, mà người phía sau cũng là một gã thanh niên, một thanh niên sắc bén, sắc bén như đao.

- Công chúa có ở đây không?

Tên thanh niên đi đầu nhìn mọi người, hô lên một tiếng, giọng nói bình thản nhưng giống như hàm chứa khí thế uy nghiêm.

- Công chúa đang ở đây, nhưng ta khuyên Xà thống lĩnh vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn!

Một người mở miệng nói, tên thanh niên kia nghe vậy liền híp mắt, lạnh nhạt nói:

- Ngươi có ý gì?

Người kia thấy đối phương lộ ra uy nghiêm, trong lòng liền hơi sợ, vậy mà thân thể có chút run lên. Là một thống lĩnh trẻ tuổi nhất trong chín đại cấm quân, Xà Quỳnh vẫn có đủ uy nghiêm nhất định.


- Lúc nãy có một tên tiến vào trong đó, hơn nữa đã qua một khoảng thời gian rồi, ta sợ Xà thống lĩnh vào sẽ quấy rầy công chúa.

Người nọ lại mở miệng nói tiếp. Xà Quỳnh nheo mắt, trong con ngươi phát ra một luồng hàn mang. Giẫm mạnh chân, Xà Quỳnh bay thẳng vào bên trong khê lâm, nhưng gã cũng bị ngăn cản.

- Tránh ra!

Giọng nói của Xà Quỳnh không lớn, nhưng hàm chứa uy nghiêm tức giận.

Thấy một màn này, mọi người đều khẽ cười. Xà Quỳnh có thân phận bất phàm, thiên phú cũng mạnh mẽ, trở thành thống lĩnh cấm quân trẻ tuổi nhất trong hoàng cung, so với bọn họ thì ưu tú hơn nhiều. Hơn nữa, Xà Quỳnh cũng rất thích Công chúa, đáng tiếc, Đoàn Hân Diệp vẫn không coi trọng gã, điều này làm cho trong lòng bọn họ thoải mái hơn một chút.

Nhưng bọn họ khó chịu là Công chúa Đoàn Hân Diệp lại ở cùng Lâm Phong lâu như vậy. Lần này có Xà Quỳnh dẫn đường, bọn họ cũng có thể vào trong.

- Công chúa nói, người không hi vọng có người quấy rầy.

Ả thị nữ bên ngoài vẫn đứng ra ngăn cản, lãnh đạm nói.

- Nếu không tránh ra, vậy thì đứng trách ta xông vào.

Xà Quỳnh lại lùng mở miệng.

- Ngươi dám?

- Xà Quỳnh ta có gì mà không dám! Nhị hoàng tử cũng đã nói, ta có thể tùy tiện tới đây.

Xà Quỳnh thản nhiên nói.

- Xà Quỳnh, ngươi thật to gan.

Lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ truyền tới, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, ngay sau đó thì bọn họ đều ngây người.

Bóng người uyển chuyển của Đoàn Hân Diệp đã xuất hiện trước mắt, nhưng sau lưng Đoàn Hân Diệp lại còn có một người, cũng chính là kẻ vừa vào lúc trước – Lâm Phong!

Lâm Phong đứng đó, đưa mắt nhìn Xà Quỳnh, kẻ này rất mạnh, khí tức cả người đều thu liễm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bị đè nén.


Còn nữa, gã vừa nói Đoàn Vô Nhai cho phép gã tùy ý vào đây? Những lời này làm cho Lâm Phong rất là kinh ngạc.

- Hân Diệp!

Xà Quỳnh nhìn Đoàn Hân Diệp hô lên một tiếng, ánh mắt lộ ra mấy phần ôn hòa, nhưng khi thấy Lâm Phong đứng phía sau, một luồng khí thế uy nghiêm hung mãnh ập ra, ánh mắt rét lạnh, chất vấn:

- Ngươi là ai?

Lâm Phong cũng không lập tức trả lời, ánh mắt đảo qua, nhìn vào thanh niên sau lưng Xà Quỳnh, tròng mắt trở nên ngưng lại, lại là thằng này!

- Hắn gọi là Lâm Phong!

Tên thanh niên kia cũng nhìn Lâm Phong, ánh mắt sắc bén, rét lạnh như đao.

- Lâm Phong!

Mọi người đầy kinh hãi, dù những kẻ chưa gặp qua gặp qua Lâm Phong, nhưng tên của Lâm Phong thì đương nhiên bọn họ đã nghe qua.

- Thì ra ngươi chính là Lâm Phong!

Xà Quỳnh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong, ánh mắt lộ ra hàn ý:

- Nhưng mà, chỉ là một Xích Huyết hầu mà thôi, có tư cách gì mà đứng bên cạnh Công chúa.

Lâm Phong vẫn không nhìn Xà Quỳnh mà chỉ nhìn vào thanh niên sau lưng gã, tên thanh niên này là Đao công tử Lãnh Nguyệt, vậy mà hắn lại xuất hiện tại hoàng thành, đứng sau lưng Xà Quỳnh. Điều này cũng có nghĩa, ngày đó ở thành cổ Thiên Lạc, người cứu Lãnh Nguyệt rất có thể là người trong hoàng thành!

Nhưng Đao công tử Lãnh Nguyệt chính là đệ tử Hạo Nguyệt tông, từ khi nào hắn có liên hệ với hoàng thành.

- Xà Quỳnh! Ngươi câm miệng!

Đoàn Hân Diệp nghe thấy Xà Quỳnh sỉ nhục Lâm Phong, nàng lạnh lùng mắng:

- Ta đã nói là không cho phép kẻ nào tiến vào trong này một bước, vậy mà ngươi lại dám xông vào.


- Hân Diệp, nhất định nàng cũng biết được tâm tư của ta mà!

Xà Quỳnh lại nói, sau đó gã lại lạnh lùng nhìn Lâm Phong:

- Hân Diệp, hắn chính là Xích Huyết hầu, dù thiên phú không tệ, có chút danh tiếng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một kẻ thảo mãng, sao nàng có thể ở chung với hắn được, như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nàng.

- Chuyện của ta không cần ngươi lo.

Sắc mặt Đoàn Hân Diệp trở nên khó coi, cả giận nói.

- Ngươi chỉ biết đứng sau lưng nữ nhân sao?

Xà Quỳnh thấy Lâm Phong vẫn im lặng, hàn mang bức thẳng tới hắn.

Lâm Phong cau mày, hắn cũng biết Yên Vũ Bình Sinh rời đi rồi thì Lâm Phong hắn sẽ không bình yên mà ra. Nơi này chính là hoàng cung, nhưng tên thanh niên này đều là quý tộc trong hoàng cung, địa vị cao cao tại thượng. Hơn nữa, tất cả đều ái mộ Đoàn Hân Diệp, sao có thể để hắn dễ dàng rời đi.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Lâm Phong nhấc chân bước tới, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén, trực tiếp đối chọi với ánh mắt của Xà Quỳnh.

- Ta là Xà Quỳnh, thống lĩnh cấm quân hoàng cung. Hân Diệp là công chúa tôn sư, mỗi người nơi này đều là có Hầu tước hay hậu duệ công khanh hoặc con cháu Vương hầu. Ngươi chỉ là một tên Xích Huyết hầu lại dám đứng ở chỗ này, không thấy xấu hổ sao? Còn nữa, ngươi có tư cách gì đứng cùng Hân Diệp, ngươi lấy gì mà sánh với những người này.

Xà Quỳnh uy nghiêm nói. Xà Quỳnh gã, ngoài thân phận thống lĩnh cấm quân thì còn một thân phận khác, thân phận này, cho dù Đoàn Vô Nhai cũng phải cố kỵ ba phần, khách khí với gã. Gã vẫn cho rằng, Xà Quỳnh gã mới xứng đôi với Đoàn Hân Diệp nhất, Lâm Phong thì tính là gì.

- Vậy sao?

Lâm Phong cười lạnh nói:

- Các ngươi có địa vị tôn quý, nhưng có một thứ, các ngươi không bằng ta!

- Ngươi nói coi!

Xà Quỳnh lạnh nhạt nói.

- Nếu Hân Diệp nói ra lời nguyện ý ở chung với các ngươi, ta lập tức rời đi!

Lâm Phong thản nhiên nói.

Lời này vừa ra, Xà Quỳnh nhíu mày, cũng lúc đó, Đoàn Hân Diệp đi tới bên người Lâm Phong, vậy mà đưa tay nắm lấy tay Lâm Phong. Một màn này làm cho mọi người đều trợn mắt, tất cả đều cực kỳ tức giận.


Những lời nói của Lâm Phong cũng chính là tâm của Đoàn Hân Diệp, tâm Đoàn Hân Diệp nghiêng về Lâm Phong, vô luận bọn họ có thể nào cũng không ăn thua.

- Hân Diệp, nàng không nên dễ dàng tin tưởng những lời hoa ngôn xảo ngữ của tiểu nhân. Một kẻ thảo mãng như hắn mà muốn leo lên quyền quý, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào, hắn căn bản không thể cho nàng được cái gì!

Xà Quỳnh nhìn Đoàn Hân Diệp, khuyên nhủ nói:

- Mà Xà Quỳnh ta, chỉ cần nàng thích, ta có thể cho nàng những gì nàng muốn.

- Vậy sao?

Đoàn Hân Diệp nhìn Xà Quỳnh hỏi.

- Đương nhiên!

Xà Quỳnh gật đầu, khẳng định nói.

- Vậy ta muốn ngươi biến mất trước mắt ta ngay bây giờ, cút!

Đoàn Hân Diệp lạnh lùng nói. Xà Quỳnh cứng đờ, rốt cục, gã dời đi ánh mắt, liếc nhìn về phía Lâm Phong, không thể làm cho Đoàn Hân Diệp thay đổi chủ ý, vậy thì gã phải hủy diệt Lâm Phong.

- Lâm Phong, ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi chủ động rời khỏi Đoàn Hân Diệp, ta sẽ không truy cứu!

Giọng nói của Xà Quỳnh lộ ra hàn ý mang theo mấy phần uy hiếp.

Ánh mắt Lâm Phong cũng dần trở nên lạnh lẽo, nói:

- Hân Diệp cũng đã kêu ngươi cút đi rồi, sao ngươi còn mặt mũi mà đứng đó?

- Ngươi muốn chết!!!

Xà Quỳnh băng lãnh nói.

- Vậy sao! Sao ta lại không cảm thấy vậy?

Lâm Phong nhếch mày, mang theo vài phần kiêu ngạo, ánh mắt hai ngươi đối chọi gay gắt.

- Không cảm thấy? Lâm Phong, ngươi dám đón một quyền của ta hay không?

Xà Quỳnh lạnh lùng nói một tiếng, mọi người nghe vậy đều cười lạnh. Bọn họ rất rõ ràng Xà Quỳnh là người nào, xuất thủ độc ác, nếu Lâm Phong dám đón một quyền của gã, không chết cũng phế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui