Nguyệt gia hoàng thành, ở trong mắt người hoàng thành thì đó là một gia tộc thần bí, làm việc khiêm tốn, thậm chí đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc cũng rất ít nghe nói tới huy hoàng của Nguyệt gia. Chỉ trong những lúc tình cờ bọn họ mới nghe được trưởng bối nhắc nhở, chớ nên đắc tội người Nguyệt gia.
Ở mặt đông hoàng thành có một mảnh núi rừng, non xanh nước biếc, rộng lớn bạt ngàn. Mà ở giữa dãy núi này lại có từng tòa cung điện, chỗ này chính là chỗ cư ngụ của Nguyệt gia.
Lúc này, bên trong một mảnh rừng trúc của Nguyệt gia có hai người đang ngồi đánh cờ. Một người trong đó thì mặt kiếm mày sáng, phong thái tuấn tú, mà một người khác thì có vẻ hơi già, tóc trắng tang thương, nhưng ánh mắt đặc biệt hữu thần.
- Cha, con bé Mộng Hà kia, gần đây có vẻ không bình tĩnh.
Lúc này, người trung niên tuấn tú vừa mở miệng nói vừa hạ xuống một con cờ.
Lão già tóc trắng không nói gì, chỉ do dự nhìn bàn cờ, một lát sau mới hạ xuống một con cờ, nói:
- Mặc dù một con cờ ở bên ngoài bàn, nhưng vẫn có thể ánh hưởng tới ván cờ.
Trung niên tuấn tú trầm ngâm một lúc, con cờ trong tay chậm chạp không chịu hạ xuống, nói:
- Vậy chúng ta nên mặc kệ bên ngoài, hay là phải gạt bỏ.
Nói xong, người trung niên liền hạ cờ xuống.
- Mặc cho nó tùy hứng đi, chỉ cần nó không quá đáng là được. Đứa nhỏ kia, ngươi gặp chưa?
Ngẩng đầu, trong mắt lão già lộ ra mấy phần thê lương hỏi.
Người trung niên gật đầu nói:
- Thiên phú không kém Lâm Hải, nếu bồi dưỡng tốt, chắc chắn lại là một thiên tài kinh khủng.
- Thật sự là nghiệt duyên a!
Lão già thở dài một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một bóng người, bóng người trẻ tuổi khinh cuồng kia.
- Thằng nhóc Thiên Thần kia thì sao?
Lão già lại hỏi.
Lần này, người trung niên tuấn tú khẽ lắc đầu, chỉ nói hai chữ:
- Không được.
- Tùy nó đi thôi, không cần quá câu thúc!
Lão già kia cũng theo đó mà lắc đầu.
- Cha, bên kia thì xử lý thế nào?
Trung niên tuấn tú lại hỏi tiếp.
Lão già trầm ngâm trông chốc lát, sau đó liền đứng dậy, đưa mắt nhìn về phương xa, nói:
- Kỳ hạn mười năm sắp đến rồi, gọi Thiên Mệnh trở lại đi, mặt khác, lúc Thiên Mệnh oai phong trong hoàng thành thì cầu hôn!
Nói xong, lão già liền nhấc chân rời đi. Mà nghe được lời của lão già, trong ánh mắt lộ ra một tia sắc bén, yên lặng gật đầu. Hôm nay, trong Hoàng thành, phong vân tế hội, cũng nên để Thiên Mệnh quay về rồi.
…
Bên trong rừng hoa đào, Lâm Phong trầm tư một lúc, nhưng vẫn không cách nào nghĩ ra được mình có mối liên quan với những người nào.
- Thầy, ngài lại giúp ta một lần.
Lâm Phong nhìn về Yên Vũ Bình Sinh nói, hình như hắn đã nợ Yên Vũ Bình Sinh mấy lần rồi.
- Ta không gì ngươi, ta chỉ đáp ứng một người, ở trong Thiên Nhất học viện, ngươi sẽ không gặp bất cứ chuyện gì.
Yên Vũ Bình Sinh khẽ lắc đầu, Lâm Phong nghe vậy liền ngớ người.
- Là ai?
Lâm Phong hỏi.
- Thôi thì dẫn ngươi đến nơi đó đi!
Yên Vũ Bình Sinh ngẩng đầu, lộ ra ý tứ hỏi thăm mà nhìn về Lâm Phong. Lâm Phong gật đầu, sau đó thì Yên Vũ Bình Sinh thu lại đàn cổ, thân hình rung lên một cái đã bước lên hư không.
- Thật là nhanh!
Lâm Phong trợn mắt, giẫm mạnh lên mặt đất một cái, chân nguyên hội tụ, thân thể hắn hóa thành một mũi tên, theo hướng Yên Vũ Bình Sinh vừa đi mà đuổi theo.
Hai bóng người, một trước một sau lướt qua không gian.
Người ở Khí Vũ cảnh có thể nhảy xa trăm mét, mà ở Linh Vũ cảnh thì có thể trong một hơi mà đi ngàn mét. Hơn nữa, có thể lăng không bước đi trong khoảng thời gian ngắn. Về phần cường giả Huyền Vũ cảnh, chỉ cần có đầy đủ chân nguyên thì có thể đạp không mà đi. Nhưng Huyền Vũ cảnh cấp thấp thì không duy trì được quá lâu, như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều chân nguyên lực, nhất là dưới tình huống di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Nhưng Lâm Phong lại thấy Yên Vũ Bình Sinh chắp tay mà đứng, tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi, ngự không mà đi.
Yên Vũ Bình Sinh đã có thể ngự không mà đi, cường giả võ đạo chân chính có thể ngạo thị trời đất, hủy diệt sơn hà, những lời này tuyệt không phải là lời nói vô căn cứ.
Lâm Phong đau khổ đuổi theo, hình như Yên Vũ Bình Sinh muốn thử hắn, tôi luyện cực hạn của hắn.
Lúc này, dưới chân Lâm Phong, Dương Hoả chân nguyên vô cùng nóng bỏng, giống như Phong Hỏa Chi Luân, đẩy hắn không ngừng tiến về phía trước. Đồng thời, những tia mặt trời chiếu lên người Lâm Phong đều bị dương hỏa trên người hắn cắn nuốt sạch sẽ, cả người Lâm Phong dường như có chân nguyên lực không ngừng lóe lên, cuồn cuộn không dứt. Vì vậy, tốc độ của hắn cũng có thể theo sát Yên Vũ Bình Sinh.
Nhưng làm được điều này thì phải gắng sức bao nhiêu thì chỉ có Lâm Phong mới hiểu được.
Cũng không biết đi được bao lâu, rốt cuộc Yên Vũ Bình Sinh đã giảm dần tốc độ, trong miệng phát ra một câu:
- Đến rồi, chúng ta xuống đi!
Nói xong, thân hình Yên Vũ Bình Sinh hạ xuống.
Lâm Phong nhìn thoáng qua phía dưới, là một tòa hành cung xinh đẹp, điện đài xung quanh san sát, làm cho Lâm Phong âm thầm run rẩy.
Hoàng cung, nơi mà Yên Vũ Bình Sinh muốn dẫn hắn đến lại là hoàng cung!
Lâm Phong theo bên người Yên Vũ Bình Sinh hạ xuống, liền cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Cảm giác ngự không mà đi này thật thoải mái, nhưng quá tiêu hao tinh lực rồi, làm cho Lâm Phong cảm giác được có tâm nhưng không đủ lực.
Cẩn thận đánh giá xung quanh, giờ phút này, trước mắt hai người giống như là một tòa sơn trang xinh đẹp. Ở trong hoàng cung, không chỉ có cung điện uy nghiêm mà còn có sông có hồ, có rừng có núi, giống như là một tiểu thế giới. Chỗ mà Lâm Phong đang đứng là một nơi phi thường ưu nhã, không có uy nghiêm hùng vĩ, nhưng lại làm người ta cảm thấy vui thích.
- Ồ!?
Lúc này, Lâm Phong khẽ nheo mắt, hắn rõ ràng cảm giác được, ở bên trong bóng tối có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi hắn, thủ vệ thâm nghiêm.
Nhưng sau đó Lâm Phong liền trở nên thoải mái, bên trong cung điện hoàng cung, tự nhiên phải như thế.
- Chúng ta vào thôi!
Yên Vũ Bình Sinh vừa nói, vậy mà tùy ý đi lại trong trang viên, theo cầu đá đi vào một hành lang, hình như ông rất quen thuộc chỗ này.
- Xem ra thân phận của thầy cũng không đơn giản a!
Lâm Phong nhìn bóng lưng của Yên Vũ Bình Sinh, trong lòng thầm nghĩ.
Sau một lát, hai người Lâm Phong đã tới bên ngoài một khê lâm ưu nhã. Phía trước rốt cục đã xuất hiện một vài bóng người, có không ít người muốn vào bên trong khuê lâm, nhưng lại bị hai cô gái chặn lại, không để cho bất luận kẻ nào đi vào. Những tên kia không thể làm gì khác, chỉ có thể lởn vởn bên ngoài.
Lúc này, bọn họ cũng phát hiện hai người Lâm Phong cũng Yên Vũ Bình Sinh, tất cả đều kinh ngạc.
- Yên Vũ tiền bối, có thể mang ta tiến vào khê lâm được không?
Có người nhìn về Yên Vũ Bình Sinh, năn nỉ nói. Nhưng Yên Vũ Bình Sinh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nàng nguyện ý gặp thì tất sẽ gọi các ngươi vào.
Nói xong, Yên Vũ Bình Sinh mang Lâm Phong đi vào trong khuê lâm, một màn này làm cho mọi người trợn mắt, có người hô lớn:
- Vậy thì vì sao hắn có thể đi vào?
- Bởi vì người bên trong nguyện ý gặp hắn.
Yên Vũ Bình Sinh nhàn nhạt nói một tiếng, sau khi nói ra những lời này, Lâm Phong cũng cảm nhận được từng sợi hàn ý lạnh lẽo chiếu lên lưng mình.
Bước vào bên trong khuê lâm, ba mặt chỗ này đều là vách núi, bóng loáng như gương, mà ở trên mặt đất, có rừng cây, có suối nhỏ. Nơi này, núi, nước, cỏ, cây, tất cả mọi thứ đều có.
Theo tiếng suối róc rách, Lâm Phong nhìn thấy một bóng người dịu dàng uyển chuyển đứng trước vách đá, hình như đang khắc vẽ gì đó. Nhưng vì quá chuyên chú nên nàng lại không biết Lâm Phong cùng Yên Vũ Bình Sinh tới đây.
Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong gật đầu cười một cái, sau đó ông liền xoay người rời đi, lưu lại Lâm Phong ở đó. Không cần nói gì, Lâm Phong cũng hiểu được.
Khi hắn đến hoàng cung thì Lâm Phong cũng đã nghĩ ra rồi. Ở bên trong Hoàng cung, chỉ có nàng mới quan tâm tới mình, vậy người nhờ Yên Vũ Bình Sinh bảo vệ an toàn của hắn, đương nhiên là nàng.
Lâm Phong nhấc chân, không phát ra chút tiếng động nào mà chậm rãi tiến về phía bóng hình uyển chuyển kia. Khi tới gần bên, Lâm Phong thấy rõ hình ảnh khắc trên tường đá kia, trong lòng khẽ chấn động.
- Vẫn còn không giống, không có thần vận.
Một giọng nói êm ái truyền ra, sau đó, nàng giơ lên cánh tay thon thả, muốn xóa bỏ bức ảnh kia.
- Ta tuấn tú như vậy sao!?
Một giọng nói đột ngột vang lên làm cánh tay của nàng cứng đờ giứa không trung. Khi quay đầu lại thì nàng thấy Lâm Phong đứng đó, trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên đỏ bừng.
Mà Lâm Phong thì đánh giá bức ảnh trên tường, tuấn tú hào phóng, tóc dài tung bay, thanh niên phóng đãng không câu chấp trong bức họa kia, không phải Lâm Phong hắn thì còn là ai!
- Lâm Phong, sao huynh lại tới chỗ này?
Đoàn Hân Diệp hỏi một tiếng, nàng không sao nghĩ đến Lâm Phong lại đột nhiên xuất hiện, rất bất ngờ, cũng rất vui mừng.
- Thầy Yên Vũ dẫn ta tới!
Lâm Phong đáp, Yên Vũ Bình Sinh cố ý dẫn hắn tới đây, ý không cần phải nói cũng biết, nhưng hắn còn chưa rõ là Yên Vũ Bình Sinh cùng Đoàn Hân Diệp có quan hệ thế nào.
- Ah! Khó trách!
Đoàn Hân Diệp tự nói một câu, nàng cũng biết Yên Vũ Bình Sinh muốn tạo cơ hội cho nàng.
- Hân Diệp, nàng cùng thầy Yên Vũ?
Lâm Phong tò mò hỏi.
- Ông là thầy của ta, tài đánh đàn của ta chính là do thầy ấy dạy.
Đoàn Hân Diệp đáp, Lâm Phong trở nên thoải mái, khó trách Yên Vũ Bình Sinh có thể tùy ý bước vào hoàng cung, thầy của công chúa, địa vị của Yên Vũ Bình Sinh, đương nhiên sẽ không thấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...