Đám người há hốc miệng, đều cảm giác nghẹt thở, hô hấp cũng như ngừng lại, chỉ tập trung nhìn một kiếm rực rỡ kia.
Một kiếm như thế lại xuất phát từ một Linh Vũ cảnh như Lâm Phong, một kiếm như vậy khiến bọn họ nghĩ rằng Lâm Phong không phải là đối thủ của Độc Tí.
Kiếm chém xuống, một tiếng hét thê thảm, kinh tâm động phách vang lên.
Tiếng kêu thê thảm này đương nhiên là của Độc Tí, chỉ thấy cái người vẫn luôn kiêu ngạo, Độc Tí, chậm rãi rơi từ trên cao xuống, trên vết thương còn lưu lại lửa, thiêu đốt vết thương bị chém kia.
Độc Tí này đã không còn tay, đao của hắn không còn nữa.
- Rống!
Độc Tí phát ra một tiếng rống giận không giống tiếng người, trong mắt hắn đã tràn ngập vẻ oán hận, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Ngươi nói, ta không đỡ nổi đao của ngươi. Nhưng nay, ngươi bị kiếm của ta chặt đứt cánh tay, có phải là.... gieo gió gặt bão hay không?
Lâm Phong lạnh lùng nói, nhìn Độc Tí:
- Ta không giết ngươi, ngươi muốn dùng ta để chứng minh sự hùng mạnh của ngươi, vậy cánh tay mà ngươi kiêu ngạo là cái giá phải trả.
Độc Tí bị Cùng Bích Lạc đánh bại, muốn mượn danh tiếng của Lâm Phong. Nhưng không ai nghĩ đến, cái giá phải trả khi hắn muốn lấy danh tiếng của Lâm Phong chính là cánh tay của hắn.
Hiện tại tất cả mọi người đều rõ, Độc Tí, chẳng những không phải đệ nhất của Thiên Nhất học viện, mà ngay cả đệ nhị cũng không phải. Ngay cả Lâm Phong cũng có thể dễ dàng đánh bại, thậm chí lấy mạng hắn,
Cùng Bích Lạc cùng Lâm Phong mới thuộc cùng một loại người, là thiên tài chói mắt.
Chẳng qua là không biết, Cùng Bích Lạc và Lâm Phong ai mạnh hơn, trong hai người bọn họ, ai mới là đệ nhất Thiên Nhất học viện!
Ban đầu, đám người Thiên Nhất học viện đã định chắc Cùng Bích Lạc là đệ tử mạnh nhất Thiên Nhất học viện, không ai có thể so với hắn. Bởi vì, ngay cả Độc Tí là đệ nhất đệ tử cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng nay, một trận chiến đã phá vỡ ý nghĩ trong lòng họ, không phải được nịnh nọt liền lợi hại, cũng không phải tu vi cao liền hùng mạnh.
Đệ nhất Thiên Nhất học viện Độc Tí, đã hai thắng hai bại. Bây giờ lại bị Lâm Phong chém nốt cánh tay còn lại, trở thành phế nhân, hơn nữa còn là thua dưới tay Lâm Phong.
Cuộc chiến tranh giành đệ nhất của Thiên Nhất học viện còn chưa kết thúc.
- Quả nhiên là thời đại thiên tài nổi lên.
Trong lòng mọi người thầm than một tiếng. Một đám thiên tài đều tỏa ra ánh sáng của bọn họ, Cùng Bích Lạc như thế, Lâm Phong cũng vậy.
Những người đeo danh thiên tài trên lưng, nhưng không có thực lực chân chính nhất định bị thay thế. Ví dụ như Độc Tí, không chỉ không còn vinh quang, mà còn trở thành phế nhân.
Thiên tài cùng thiên tài tranh đấu, sẽ có thiên tài nổi lên, cũng sẽ có thiên tài ngã xuống. Chỉ là không biết Bát đại công tử của nước Tuyết Nguyện quốc sau này sẽ là tám người như thế nào. Ai có thể trở thành thiên tài trong thiên tài, chấn động mọi người.
- Cút.
Lâm Phong phun ra một chữ hướng tới phía Độc Tí, làm cho sắc mặt Độc Tí cứng đờ, khóe miệng hiện lên nụ cười tự giễu.
Hắn cho là mình thật lợi hại, hắn còn xem Lâm Phong như con kiến hôi. Nhưng này Lâm Phong từ trên cao nhìn xuống, giống như nhìn một súc sinh, kêu hắn cút.
Mà Độc Tí hắn còn không dám không biến, tuy rằng bị chém mất cánh tay, nhưng hắn còn chưa muốn chết.
Độc Tí đứng trên chân nguyên đao suy yếu, lúc sáng lúc tối, rời đi, máu tươi vẫn nhỏ giọt xuống. Sau hôm nay, hắn chính là đá lót đường để Lâm Phong nổi danh!
Đợi sau khi Độc Tí rời khỏi, Lâm Phong cũng đạp bước trên không trung rời đi.
Bóng người biến mất ngay trên đầu đám người, khiến nhiều người đều hiện lên vẻ thất vọng. Bên trong diễn võ trường, bàn tán ồn ào.
Đánh trận này xong, tin tức rất nhanh truyền khắp Thiên Nhất học viện, Lâm Phong chém cánh tay Độc Tí, không người nào không biết.
Thậm chí đã có người sắp xếp lại mười đại đệ tử của Thiên Nhất học viện. Mà trong đó có rất nhiều người tán thành Cùng Bích Lạc là đệ nhất của Thiên Nhất học viện.
Lâm Phong yếu hơn Cùng Bích Lạc một bậc, ở vị trí thứ hai Thiên Nhất học viện.
Địa vị Vấn Ngạo Tuyết không hề dao động, ở ví trí thứ ba.
Lâm Phong khiến cho đám người chấn động rất lớn, nhưng bọn họ vẫn xem trọng Cùng Bích Lạc. Bởi vì Cùng Bích Lạc là cường giả Huyền Vũ cảnh, cảnh giới cao hơn Lâm Phong, hơn nữa, Bích Lạc Vũ hồn quá mức kỳ lạ cùng lợi hại. Bích Lạc Hoàng Tuyền làm người ta muốn cũng tránh không được, Cùng Bích Lạc muốn giết Độc Tí không quá khó khăn. Cường giả như thế, đoán chừng một Linh Vũ cảnh như Lâm Phong rất khó vượt bậc, chiến thắng hắn.
Nhưng đa số mọi người đều cho rằng, tuy hiện tại Cùng Bích Lạc là đệ nhất Thiên Nhất học viện, nhưng tương lại còn chưa chắc. Dù sao Lâm Phong trẻ hơn Cùng Bích Lạc vài tuổi, tiềm lực của hắn là vô hạn. Đến lúc hắn tới tuổi này, Cùng Bích Lạc hiện giờ tuyệt đối không bằng Lâm Phong.
Thực lực của Cùng Bích Lạc là hùng mạnh, là đệ nhất Thiên Nhất học viện.
Thiên phú của Lâm Phong là cao nhất, là người có thiên phú tốt nhất Thiên Nhất học viện.
Nhưng mà, thiên phú cũng không thể quyết định thực lực. Ví dụ như trước kia, Cùng Bích Lạc khiêm tốn, trầm ổn, nhưng sau khi bước vào Huyền Vũ cảnh, không ai nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp khiêu chiến Độc Tí, hơn nữa còn dễ dàng chiến thắng đối phương, cướp lấy vinh quang, lấy vị trí đệ nhất Thiên Nhất học viện. Cùng Bích Lạc dường như đã lột xác, tuy rằng Lâm Phong thiên phú tốt, nhưng có thể vượt qua Cùng Bích Lạc hay không, còn chưa biết được.
- Nếu Cùng Bích Lạc và Lâm Phong có thể đánh một trận thì tốt quá.
Đây là ý nghĩ trong lòng rất nhiều người. Bọn họ cảm thấy, Cùng Bích Lạc vừa đi, Lâm Phong liền từ trong phòng tu luyện bước ra, cực kỳ đáng tiếc. Nếu lúc ấy hai người gặp nhau, có phải sẽ có một hồi đại chiến kinh tâm động phách hay không.
Đối với tất cả những việc mà đám người đang bàn tán, Cùng Bích Lạc vốn cũng không biết rõ. Sau khi hắn đánh bại Độc Tí, cướp lấy danh hiệu đệ nhất Thiên Nhất học viện liền bế quan một đoạn thời gian, đem tu vi Huyền Vũ cảnh củng cố hoàn toàn. Thẳng cho tới hôm nay, hắn đi tới diễn võ trường của Thiên Nhất học viện, nghe được mọi người đang bàn tán to nhỏ, hắn mới biết được rằng Lâm Phong cũng đánh thắng Độc Tí, hơn nữa còn chém đứt cánh tay duy nhất, đem Độc Tí phế ngay lập tức.
Hiện tại tất cả mọi người đem Lâm Phong so với hắn.
Trà trộn vào trong đám người, Cùng Bích Lạc đem đấu lạp trên đầu mình gỡ xuống, khóe miệng cong lên một cách khác thường.
- Lâm Phong, thú vị đó, chỉ là một con kiến Linh Vũ cảnh, thật có thể lật trời a!
Khóe miệng cười một cách trào phúng, Cùng Bích Lạc cười lạnh nói:
- Độc Tí đáng phế, ngay cả người Linh Vũ cảnh cũng không bằng, sớm biết vậy nên phế hắn đi, miễn cho hắn bị mất mặt, xấu hổ.
Chung quanh có người nghe được tiếng nói nhỏ của hắn, nhìn qua không khỏi kinh hãi.
Cùng Bích Lạc, lại là Cùng Bích Lạc.
Ánh mắt quét qua đám người một cái, trên mặt Cùng Bích Lạc sự kiêu căng ngày càng đâm, hắn thực hưởng thụ loại cảm giác được vạn người chú ý này. Chỉ cần hắn vừa xuất hiện, thì tuyệt đối trở thành tiêu điểm, được mọi người chú ý, sùng bái.
Lâm Phong không thể cướp đi quang cảnh này của hắn, hắn không xứng.
- Xem ra không thể không cùng Lâm Phong đấu một trận, hơi đáng tiếc! Các ngươi đều lấy ta so với Lâm Phong, vậy ta sẽ để cho các ngươi biết, ta và Lâm Phong, ai mới là đệ nhất Thiên Nhất học viện. Ta sẽ khiến các ngươi hiểu rõ ràng, thiên tài trong mắt các ngươi khi ở trước mặt ta vẫn chỉ là con kiến hôi, Độc Tí như thế, Lâm Phong cũng vậy thôi.
Cùng Bích Lạc kiêu căng nói, thân thể liền động, hóa thành một đạo ánh sáng biến mất, khiến cho trong lòng đám người run rẩy. Trong mắt lại lóe lên, nghe ý tứ Cùng Bích Lạc, dường như hắn muốn cùng Lâm Phong đánh một trận, muốn dẫm trên Lâm Phong đi lên đỉnh cao của Thiên Nhất học viện, trở thành nhân vật trung tâm.
Lâm Phong cũng không biết tất cả mọi việc đang diễn ra ở Thiên Nhất học viện.
Phía đông hoàng thành có một địa phương là Đông Lăng. Ánh mặt trời lúc hoàng hôn luôn luôn mãnh liệt, nhất là ở đỉnh Đông Lăng, cực kỳ thích hợp xem mặt trời lặn.
Nơi này, nhiệt độ cũng cao hơn bình thường một chút.
Nhưng vào lúc này, Đông Lăng bị một mảnh đỏ rực bao phủ, nhưng là ánh lửa thiêu đốt, bốc lên cao, ánh lửa cháy sáng rực mang theo vài phần hung ác, phảng phất như lửa mặt trời.
Chung quanh Đông Lăng, rất nhiều người đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Thế nhưng cũng không biết là ai khiến cho khắp nơi Đông Lăng bốc cháy.
Võ tu hùng mạnh ở chỗ này phóng hỏa đốt Đông Lăng, hoặc là có hai người võ tu hùng mạnh, từng ở chỗ này đại chiến một hồi, dẫn ra hỏa chân nguyên, đốt cháy Đông Lăng.
Hơn nữa, bất kể là tình huống nào, thực lực võ tu kia tất nhiên không phải là nhỏ. Nếu không thì không thể đốt cả Đông Lăng.
Nhưng mà không ai chú ý tới, lúc Đông Lăng hỏa hoạn, có một bóng người kéo thân thể mệt mỏi, ướt mồ hôi, nện bước chân bước nặng, đưa lưng về phía Đông Lăng mà chậm rãi đi xa, thậm chí còn không liếc nhìn ánh lửa Đông Lăng một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...