Thân thể Ngô Cương vẫn bị Tử Xà trói buộc ở giữa không trung, bị chém đứt hai chân, máu chảy không ngừng. Thân thể hắn run rẩy điên cuồng, phát ra những tiếng gào thét vô cùng thống khổ.
- Một kiếm vừa rồi chém ra chính là vì sự vô sỉ của ngươi!
Lâm Phong đạm mạc nói, kiếm quang lại lóe ra, lại một tiếng gào thét vô cùng thống khổ truyền tới. Ngô Cương lại đứt một cánh tay.
Thống khổ vô cùng mãnh liệt làm cho Ngô Cương nước mắt chảy ra, hắn hận, hắn cũng đau. Trong tim hắn lúc này vô cùng hối hận, vì sao, vì sao hắn lại chọc giận sát tinh này. Hắn lúc này muốn sống không thể, muốn chết cũng không xong, bị thống khổ vô tận giày vò.
- Một kiếm kia chém xuống bởi vì ngươi nói xấu ta!
Lâm Phong thanh âm lạnh băng vô tình như trước:
- Còn có một kiếm cuối cùng này là vì Vân Hi mà chém xuống.
Kiếm quang vô tình xẹt qua không gian. Cánh tay cuối cùng của Ngô Cương cũng bị Lâm Phong chém đứt nốt. Tử Xà buông thân thể hắn ra, mặc cho thân thể của hắn rơi xuống mặt đất, cùng với những tiếng kêu thảm thiết thống khổ.
- Kẻ vô liêm sỉ, cùng hung cực ác như ngươi, ta cũng phải dùng phương pháp độc ác nhất để trả lại cho ngươi. Mạng của ngươi, ta không giết, tự sinh tự diệt thôi.
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, lập tức Tử Xà Vũ hồn biến mất, thân thể hắn chậm rãi chuyển động.
- A…
Lại một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, một gã cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba cuối cùng đã bị Xích lão cùng Hỏa lão giết chết.
Người của Lạc Hà tông, toàn bộ đều chết.
Một đám cường giả cùng hậu bối có thiên phú không kém đi vào Thành cổ Thiên Lạc, tất cả đều muốn đoạt được Cửu Thiên Thương Long đỉnh. Nhưng mà, bảo vật còn chưa có được, toàn bộ đều bị người tiêu diệt, chỉ còn lại có một mình Ngô Cương. Nhưng hắn cũng chẳng khác gì người chết cả, có khi sống không bằng chết.
Mà nguyên nhân của chuyện này, chỉ là một chuyện nhỏ. Bởi vì Ngô Cương trong lòng có ác niệm, trong tông môn có hai vị sư muội bị giết mà hắn không báo được thù thì thôi, không ngờ lại mang theo tà niệm muốn làm nhục Vân Hi cho nên mới đổ lỗi cho Bá Đao, dẫn tới Lâm Phong xuất hiện. Ngay sau đó, xảy ra cuộc tàn sát này.
Những cường giả của Lạc Hà tông đi tới thành cổ Thiên Lạc, một Huyền vũ cảnh tầng ba, hai Huyền Vũ cảnh tầng hai, ba Huyền Vũ cảnh tầng một. Đây là lực lượng tinh anh, nhưng giờ phút này, toàn bộ đã bị giết, từ nay về sau, Lạc Hà tông đã không thể sánh bằng những đại tông môn khác rồi. Đơn giản chỉ vì đắc tội Lâm Phong.
Nhìn những thi thể đầy đất này Lâm Phong sắc mặt không chút thay đổi, không chút thương hại.
Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc Vân Hi tự sát, những người này đều tỏ ra vẻ lạnh lùng. Trong lòng bọn họ đều là băng giá, giết những người như vậy, Lâm Phong không cảm thấy thẹn với lòng.
Lâm Phong nhìn thoáng qua Mộng Tình trong lòng Vân Hi, nhìn về phía Hỏa lão, hỏi:
- Hỏa lão, muốn cứu nàng thì cần đan dược gì?
- Tâm mạch đã bị thương nặng như vậy, một số gần như bị hủy diệt, ngoại trừ Lạc Thần đan ra hết cách xoay chuyển rồi!
Hỏa lão chậm rãi nói làm cho Xích lão khuôn mặt co rút lại. Lạc Thần đan, phải cần Lạc Thần đan mới có thể cứu sao?
Lâm Phong nhìn thấy đồng tử của Xích lão dao động, lại hỏi:
- Hỏa lão, Lạc Thần đan là đan dược cấp bậc gì?
- Lạc Thần đan kém nhất cũng là là Huyền đan thượng phẩm, Lạc Thần đan có dược lực tốt nhất chính là Thiên đan.
- Thiên đan!
Lâm Phong trong lòng run rẩy, ngay cả Lạc Thần đan kém cỏi nhất cũng là Huyền đan thượng phẩm. Hiện nay thực lực của hắn đi tới nơi nào kiếm được Huyền đan thượng phẩm chứ.
Hơn nữa chỉ còn có bảy ngày, như vậy chuyện này căn bản không có khả năng. Vân Hi, dường như chỉ còn con đường chết, không còn cách nào cả.
- Không có biện pháp khác sao?
Lâm Phong nhìn thoáng qua cô gái đơn thuần kia, hắn làm sao có thể nhẫn tâm nhìn Vân Hi chết.
- Trừ phi sinh mệnh của nàng ngừng lại, có thể không chết, tâm mạch không vận chuyển. Nếu không, với trạng thái hiện tại của nàng, chỉ có thể duy trì thêm được bảy tám ngày nữa thôi. Sau đó tâm mạch suy kiệt mà chết. Ngoại trừ Lạc Thần đan ra ta không nghĩ ra được có đan dược này lại có dược lực mạnh như vậy.
Hỏa lão lắc lắc đầu, là cho Lâm Phong tâm trìm xuống đáy cốc, chẳng lẽ bất lực sao?
- Ta có biện pháp.
Lúc này một giọng nói vang lên làm cho ánh mắt của Lâm Phong hơi ngưng lại, người nói chuyện, không ngờ lại là Mộng Tình.
Nhìn thấy ánh mắt hi vọng của Lâm Phong, Mộng Tình cúi đầu nhìn xuống, mở miệng nói ra:
- Ta sẽ đóng băng sinh mệnh của nàng, đình chỉ mọi sự hoạt động, có thể làm cho nàng không chết.
- Hả?
Hỏa lão đôi mắt run lên, Mộng Tình, lại có được năng lực này sao? Nếu là có thể như vậy, có thể thử một lần, tạm thời đóng băng sinh mệnh của nàng lại, đợi ngày khác sẽ có cơ hội lấy được Lạc Thần đan, cho nàng dùng, cứu sống lại nàng.
- Mộng Tình.
Lâm Phong nhìn Mộng Tình, ý tứ trong mắt dĩ nhiên Mộng Tình hiểu được.
- Chúng ta đi về trước đi.
Mộng Tình ôm lấy Vân Hi, đi thẳng tới chỗ của Hỏa lão. Đám người Lâm Phong cũng lập tức chạy theo, duy chỉ có Bá Đao còn nhớ tới mấy chiếc nhẫn trữ vật của vài vị cường giả Huyền Vũ cảnh kia, thu vào tay mới chịu rời đi.
Đợi khi bọn họ rời xa rồi, xa xa rất nhiều bóng người chạy tới nơi này. Khi nhìn thấy vô số thi thể trên mặt đất, trong lòng đám người đều sợ run rẩy.
Đã chết rồi, toàn bộ đã chết rồi.
Những người này, đều là cường giả của Lạc Hà tông, bao gồm không ít cường giả Huyền Vũ cảnh. Nhưng hiện tại, toàn bộ đều tử vong nằm trên mặt đất.
- Lại là đám người Lâm Phong, thật là khủng khiếp!
Trong lòng mọi người run run, Lâm Phong là ma quỷ, trăm ngàn lần không thể chọc.Từ đó về sau, Lạc Hà tông phỏng chừng phải cô đơn rồi. Một thế lực hùng mạnh như vậy, không ngờ tất cả đều ngã xuống ở thành cổ Thiên Lạc.
Tại nơi cư trú của Hỏa lão, ba ngươi Lâm Phong đứng ngoài mật thất chờ đợi. Mộng Tình đưa Vân Hi vào trong mật thất, cũng không biết xảy ra chuyện gì rồi.
Chờ đợi một ít phút, các cửa mật thất xoay tròn mở ra. Mộng Tình xuất hiện ở trước cửa, nhìn Lâm Phong một cái nói:
- Được rồi!
Nói xong, Mộng Tình lập tức rời đi tiến thẳng tới gian phòng của mình.
Lâm Phong sải bước đi vào trong mật thất, hơi hơi rùng mình một cái, mật thất này lạnh quá.
Chỉ thấy trên một chiếc giường trong mật thất, một bóng hình xinh đẹp đang lẳng lặng nằm ở trên đó. Đúng là Vân Hi, nhưng giờ phút này Vân Hi lại bị hàn băng trong suốt vây chung quanh, nàng đã bị đóng băng rồi.
Đám người Lâm Phong không cảm thụ được khí tức của Vân Hi.
- Thật là không có vấn đề gì chứ!
Xích lão nói nhỏ một tiếng, Lâm Phong gật đầu nói:
- Ta tin tưởng Mộng Tình.
Xích lão không nói gì, Mộng Tình tuy rằng ít nói chuyện nhưng lão cũng nhìn ra được quan hệ của Mộng Tình và Lâm Phong cũng không tầm thường.
- Như vậy cứ để con bé nằm yên ở chỗ này nhé, có lẽ khi con bé tỉnh dậy, cảm thấy mình chỉ như ngủ một giấc mà thôi.
Xích lão lại nói một tiếng, Lâm Phong khẽ gật đầu, cũng không có biện pháp nào khác.
Lạc Thần đan, hắn hiện tại phỏng chừng còn chưa có tư cách có được. Việc hắn cần làm lúc này là tăng lên thực lực, tu vi.
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Phong nói một tiếng, bước ra khỏi mật thất, cửa lớn mật thất chậm rãi đóng lại.
Xích lão cùng Hỏa lão cũng đã đi trước rồi. Lâm Phong đi tới bên ngoài cửa phòng Mộng Tình, gõ gõ mấy cái.
- Ta cần nghỉ ngơi.
Một giọng nói đạm mạc truyền ra, mang theo vài phần lạnh lùng
.Lâm Phong không để ý tới thanh âm lạnh lùng này, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Sải bước đi vào giữa phòng, Lâm Phong nhìn thấy thân thể Mộng Tình co rúc ở một chỗ. Trên người nàng bị một tầng băng sương bao bọc lấy, lạnh tới mức run rẩy toàn thân.
Nhìn thân thể Mộng Tình đang run rẩy, Lâm Phong trong lòng hơi hơi đau xót.
- Ngươi tới làm gì!
Mộng Tình lạnh lùng nói một tiếng, Lâm Phong cũng nhìn nàng, ánh mắt lộ ra vô hạn tiếc thương.
Hắn thô lỗ kéo Mộng Tình thẳng vào trong lòng, ôm thật chặt nàng nói:
- Mộng Tình, tại sao phải làm như vậy, nàng rõ ràng không cần phải chịu loại thống khổ này!
Thực hiển nhiên, Mộng Tình là bởi vì đóng băng Vân Hi mới bị hàn ý xâm nhập như vậy.
Mộng Tình cắn nhẹ môi, Lâm Phong ôm nàng tuy rằng thực thô lỗ, nhưng mỗi lần đều hữu dụng, làm cho trái tim của nàng muốn hòa tan.
- Ta không muốn nhìn thấy ngươi khổ sở.
Mộng Tình nói nhỏ một tiếng, làm cho trái tim Lâm Phong lần nữa rung lên. Không muốn làm cho hắn khổ sở, tất cả chỉ là lý do đơn giản như vậy. Mộng Tình nàng tình nguyện yên lặng gánh chịu thống khổ, thậm chí còn muốn giấu diếm hắn.
Ôm thật chặt thân thể mềm mại của Mộng Tình, Lâm Phong chậm rãi nói:
- Mộng Tình, ta càng không muốn nàng phải chịu loại thống khổ như thế này. Nàng phải hiểu, nàng chính là người quan trọng nhất trong lòng Lâm Phong ta.
“Nàng là người quan trọng nhất trong lòng ta!” Nghe được lời nói này… Mộng Tình hơi chút run rẩy, vô tận thống khổ cùng ủy khuất giống như tan thành mây khói trong phút chốc. Nàng là người quan trọng nhất của hắn, thật vậy sao?
Đối với Lâm Phong mà nói, Mộng Tình là không thể thay thế, nàng vì hắn mà đã gánh chịu quá nhiều.
- Nhưng là, ngươi chưa bao giờ hôn ta.
Một âm thanh như mê như mộng từ trong miệng Mộng Tình phun ra. Lâm Phong ánh mắt chợt ngưng lại, lập tức lộ ra nụ cười vui sướng. Mộng Tình, lần đầu tiên nàng đã chủ động biểu đạt tình yêu của mình.
Ôm lấy Mộng Tình, Lâm Phong nhìn vào mắt nàng, lập tức hôn xuống, không dịu dàng, nhưng lại sâu, một nụ hôn, trọn kiếp này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...