Trong đêm đen, dưới ánh trăng mát rượi chiếu xuống, bên ngoài Thiên Sơn tửu lầu, người đi lại đầy đường.
- Ô, một cô nàng thật khêu gợi!
Thấy Lam Kiều đi ra từ trong tửu lầu, một tên say xỉn mắt sáng lên, vội bước tới phía Lam Kiều.
- Mỹ nhân ơi, thật trắng, hô hô…
Tên say xỉn này nhìn chằm chằm ngực Lam Kiều, mắt lóe lên tà quang.
- Vậy sao? Ngươi có muốn nhìn không?
Lam Kiều nở một nụ cười thật ngọt ngào khiến mắt tên say kia càng thêm sáng, nuốt nuốt nước bọt.
- Muốn… muốn chớ…
Mọi người đều hô lên, nhìn chằm chằm Lam Kiều.
- Vậy các ngươi nhìn cho rõ nhé.
Lam Kiều nở nụ cười quyến rũ, ngay sau đó trong ánh mắt của mọi người, cô ta chậm rãi cởi váy ra. Bọn người kia hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm bộ ngực trắng nõn kia.
Nhưng một khắc sau, bọn họ không nhìn đến thứ muốn nhìn. Một bông hoa máu tươi đẹp nở rộ giữa không trung, vài tiếng thét phá vỡ bóng đêm yên tĩnh. Những người nhìn chằm chằm ngực Lam Kiều kia đều ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh nhìn tới bên này, nhất thời rét lạnh cả người.
Bọn họ không dám nhìn Lam Kiều nữa, cô gái gợi cảm này không phải là kẻ mà bọn họ dám khinh nhờn.
Từ đằng xa, một hàng bóng trắng lướt tới bên này, là một chiếc nhuyễn kiệu do bốn người khiêng, toàn bộ đều mặc áo trắng, đi lại vô cùng nhẹ nhàng, tốc độ cực kỳ nhanh.
Bóng người trắng, nhuyễn kiệu màu trắng cùng màn che màu trắng hệt như u linh lướt đi trong đêm, lại như tiên tử, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt đám người.
Nhưng một khắc sau đã xuất hiện ở đằng xa, biến mất không thấy gì nữa.
- Nhanh quá!
Mọi người sợ hãi, biến mất rồi, chỉ trong giây lát đã biến mất.
- Cái cô nàng gợi cảm kia đâu!
Có người hô lên. Mọi người lập tức quay sang nhìn phía Lam Kiều đứng, nơi đó lại không có một bóng người, Lam Kiều đã biến mất chỉ trong chớp mắt.
Là chiếc nhuyễn kiệu kia?
Nhuyễn kiệu như u linh lướt qua trên con đường lớn, trên kiệu, một mỹ phụ như cười như không nhìn Lam Kiều, nói:
- Kẻ nào khiến Lam Kiều của chúng ta tức giận như vậy!
- Vân di, tại người cả đấy!
Lam Kiều làm nũng, bĩu môi, có vẻ rất mất hứng.
- Sao vậy, với mị lực của Kiều Kiều chúng ta mà không bắt được hắn ư?
Vân di cười khanh khách.
- Vân di biết rõ rồi mà còn giễu cợt con! Tên khốn kia, con nhất định cho hắn biết mặt.
Lam Kiều nắm chặt tay lại, ánh mắt lộ ra hận ý. Tên Lâm Phong này thật quá ghê tởm, cô ta thi triển mị hoặc huyễn cảnh, không tiếc làm cho hắn tưởng tượng ra thân thể mình, thế mà lại không thành công. Lâm Phong không có động tĩnh gì khiến cô cảm thấy rất căm phẫn, rất bị đả kích.
- Kiều Kiều, không phải con tu luyện Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật sao? Với cảnh giới của con, lại thêm dung mạo cùng sự gợi cảm kia, sao có thể thất bại chứ?
Lời của Vân di khiến Lam Kiều giật mình, nói:
- Đâu có, con sao có thể sử dụng Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật với hắn được! Con nói là con tu luyện Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật chỉ để chơi đùa thôi, Vân di đừng hiểu lầm.
Lúc nói chuyện, Lam Kiều cúi đầu, không dám nhìn Vân di, trông có vẻ chột dạ. Lúc này cô ta khác hẳn lúc đứng nói chuyện với Lâm Phong, hoàn toàn là một thiếu nữ.
- Phải không đó?
Vân di khẽ cười, trông đầy ý vị sâu xa.
- Thảo nào Kiều Kiều lại thất bại! Lâm Phong hắn ở trong tuyệt cảnh lại dùng lửa đốt thành, ngàn dặm một mình cứu công chúa, cho dù là lòng can đảm sáng suốt hay tâm trí kiên nghị của hắn đều không phải nói nhiều! Nếu Kiều Kiều mà thu phục hắn dễ dàng như vậy thì ta lại khinh thường hắn.
- Ơ?
Ánh mắt Lam Kiều sáng ngời lên. Cô đúng là sử dụng Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật, hơn nữa là lần đầu sử dụng nhưng lại thất bại nên mới khiến cô ta tức giận. Nhưng điều khiến cô ta càng hận chính là câu nói cuối của Lâm Phong kia, “cô không ngại nhưng ta còn để ý”, thế này sao khiến Lam Kiều chịu được, nói như thể cô ta không biết xấu hổ vậy.
Nhưng lời Vân di nói dường như cũng có lý, nếu thu phục hắn đơn giản như thế thì lại không hay rồi.
Huống hồ cô ta sử dụng loại tà thuật lợi hại Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật này, Lâm Phong hiểu lầm cô cũng là bình thường.
- Kiều Kiều, chịu thêm vài ngày nữa! Bên trên đã truyền tin ra, bảo vật đã xuất thế, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Mấy ngày nữa tin tức chính xác sẽ truyền đến, được bảo vật rồi con sẽ không phải tiếp tục ở đây nữa, rèn luyện của con cũng nên kết thúc rồi.
Vân di nói với ngữ khí khá mờ ảo. Lam Kiều đến thành cổ Thiên Lạc này đã khá lâu.
- Về thôi!
Lam Kiều thì thào một câu, ánh mắt đầy mờ mịt.
Ngày hôm sau, Mộng các vẫn bán đấu giá mười món bảo vật nữa, lần này thứ khiến người ta kích động chính là một bộ võ kỹ Địa cấp, tuy chỉ là hạ phẩm nhưng đạt đến Địa cấp, uy lực khá mạnh, không phải tùy ý là có thể có được.
Ngoài mấy đại gia tộc thế lực cùng với các tông môn hùng mạnh ra, người thường dựa vào bản thân thì khó có được công pháp và võ kỹ đạt đến Địa cấp. Thậm chí Mộng các còn đấu giá cả võ kỹ Địa cấp, đương nhiên là khiến rất nhiều người phải điên cuồng.
Cuối cùng, bộ võ kỹ Địa cấp này được mọi người đấu giá lên tới cái giá khủng bố một vạn nguyên thạch trung phẩm.
Ngoài ra lần đấu giá này còn có những bảo vật khác tỷ như Linh khí, hơn nữa còn là mười món Linh khí trung phẩm, cũng đạt được tổng cộng một vạn nguyên thạch trung phẩm.
Sau khi đấu giá kết thúc, Lam Kiều nhìn thoáng qua gian phòng khách quý hôm qua Lâm Phong ngồi, gian phòng khách quý vỡ nát kia không có bất cứ ai. Lâm Phong cũng không đến lấy nguyên thạch của mình.
- Lâm Phong ở đâu?
Lúc này, một tiếng rầm vang lên, kèm theo là một tiếng quát rất to.
Một người bay tới phòng đấu giá. Những người ở trên lối đi nhanh chóng tránh ra, người kia lập tức ngã một cái thật mạnh xuống đất, tắt hơi. Mọi người khiếp sợ, đều nhìn sang phía cửa.
Nơi đó, một người trông thật uy phong bá đạo đứng. Người này hói đầu, cái đầu hói đó lại có một mảng cháy đen, trông cực kỳ bắt mắt, nhưng không ai dám lộ ra vẻ châm chọc cả. Người ở cạnh gã còn vội tránh đi như sợ chọc giận vị ôn thần này.
- Lâm Phong, lăn ra đây!
Người này ánh mắt sắc bén, lạnh lùng quát với đám người.
- Xem ra tên Ngốc Thứu này đến là vì yêu hỏa.
Mọi người thầm nói. Hôm qua Lâm Phong giết Băng Nguyên, một kiếm đánh lui Lãnh Nguyệt, danh chấn thành cổ Thiên Lạc, lập tức có nhiều người tra xét tin tức về hắn. Tức khắc rất nhiều sự tích oanh động của Lâm Phong nhanh chóng truyền ra.
Tên nam tử trẻ tuổi kia lại là anh hùng dùng lửa đốt thành, thảo nào lại bá đạo như vậy, trực tiếp giết Băng Nguyên, suýt chút nữa thì giết luôn cả Lãnh Nguyệt.
Nhưng chính vì Lâm Phong nổi tiếng nên phiền toái cũng chạy tới. Chuyện hắn cướp yêu hỏa kia ai cũng biết, hơn nữa thành cổ Thiên Lạc này có không ít kẻ độc ác.
Ngốc Thứu chính là một trong số đó, mà yêu hỏa của Thất Vĩ Yêu Hồ chắc chắn Ngốc Thứu cực kỳ ưa thích. Điều khiến người ta càng thêm kiêng kỵ là ở trong thành cổ Thiên Lạc này, Ngốc Thứu có gia thế cực sâu, gã căn bản không kiêng kỵ Lâm Phong, dù bên cạnh Lâm Phong có cường giả Huyền Vũ cảnh.
Lam Kiều cau mày nhìn Ngốc Thứu, lòng thì thầm mắng: “Lâm Phong, giờ xem ngươi làm thế nào bây giờ.”
Tên Ngốc Thứu này có gia thế hùng mạnh, thực lực của bản thân là Linh Vũ cảnh đỉnh phong, đỉnh phong chân chính. Những kẻ như Băng Nguyên và Lãnh Nguyệt cũng không dám chọc gã.
Cho dù Băng Nguyên chiếm được yêu hỏa của Thất Vĩ Yêu Hồ thì chắc là cũng nhanh chóng rời khỏi thành cổ Thiên Lạc. Đáng tiếc là hắn lại muốn giết Lâm Phong, nên mới để mạng mình ở lại thành cổ Thiên Lạc như thế.
Trở lại mật thất ở hậu trường phòng đấu giá, Vân di liếc Lam Kiều một cái, khẽ nói:
- Kiều Kiều, Lâm Phong còn chưa đến nhận nguyên thạch, con đưa qua giúp hắn đi!
- Hả?
Lam Kiều sửng sốt, đưa đến cho Lâm Phong?
- Vâng, nguyên thạch ở trong tay con, xem hắn cầu xin con thế nào!
Lam Kiều hung tợn nói.
- Kiều Kiều, không nên phá hủy quy định của Mộng các.
Vân di mỉm cười lắc đầu.
- Yên tâm đi Vân di, con chỉ làm khó hắn chút thôi.
Lam Kiều càng nghĩ càng cảm thấy nên chỉnh Lâm Phong một trận, ánh mắt tỏa sáng.
Vân di đưa nguyên thạch cho Lam Kiều, nhìn nàng ta đi, Vân di cười nói:
- Con bé Kiều Kiều này cũng phải tìm người trị mới được.
Lam Kiều đi ra phòng đấu giá. Ngốc Thứu cũng nhận ra là Lâm Phong không ở đây, lại hỏi tung tích Lâm Phong khắp nơi. Gã rất muốn có được yêu hỏa của Thất Vĩ Yêu Hồ.
Mà đồng thời ở Băng Tuyết sơn trang bao phủ bởi tuyết trắng mịt mù kia, một hàng bạch mã từ trong sơn trang vọt ra, để lại dấu chân thật sâu trên mặt tuyết, lao đi ầm ầm. Bọn họ dường như không cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt kia.
Đệ nhất nhân của đệ tử hạch tâm Băng Nguyên bị giết ở thành cổ Thiên Lạc, làm cả Băng Tuyết sơn trang kinh hoàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...