Tất cả mọi người đều nhìn vào lồng ngực của Tử Phủ lão tổ, một chữ Thập rõ ràng khắc tại đó, màu tươi chậm rãi chảy ra, nhìn thấy mà kinh.
- Ai nói Linh Vũ cảnh không thể tổn thương được cường giả Huyền Vũ cảnh?!
Giống như lời của Lâm Phong đã nói, Lâm Phong hắn đã làm được, lấy thực lực Linh Vũ cảnh làm cho Tử Phủ lão tổ với tu vi Huyền Vũ cảnh bị thương, không chỉ bị thương, mà còn là trọng thương, thiếu chút nữa đã giết chết Tử Phủ lão tổ ngay tại chỗ, thật sự làm cho người ta khó có thể tin.
Cúi đầu, nhìn vết máu hình chữ Thập rõ ràng, sắc mắt Tử Phủ lão tổ bây giờ, thật sự không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chân nguyên lực dao động, máu tươi đọng lại, máu trên miệng vết thương ngừng chảy. Tử Phủ lão tổ ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong mắt chỉ có sát cơ vô tận, lão chưa bao giờ muốn giết người như bây giờ.
- Ta muốn cắt ngươi thành từng miếng, sau cùng mới giết ngươi!
Tử Phủ lão tổ phun ra mấy chữ vô cùng âm trầm, hàn ý lạnh lẽo.
- Hừ!!!
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, kéo theo Đoàn Hân Diệp mà lui thẳng về sau. Một màn này làm cho Tử Phủ lão tổ biến sắc, lão quát lớn:
- Ngươi dám?!
Lúc này, phía sau lưng Lâm Phong không xa, chính là pho tượng khổng lồ của tổ tiên Tử Phủ, cũng chính là cửa vào cấm địa, cái cửa động khổng lồ kia vẫn còn mở rộng, không có ai bước vào.
Thấy sắc mắt Tử Phủ lão tổ như vậy, tròng mắt Lâm Phong chợt lóe, sau đó liền cười lạnh một tiếng, hắn giẫm mạnh chân, thân hình hóa thành ảo ảnh, hai người hắn và Đoàn Hân Diệp biến mất tăm, trực tiếp tiến vào trong cửa cấm địa.
Sắc mặt Tử Phủ lão tổ càng thêm khoa trương, thì Lâm Phong hắn càng phải vào trong đó.
Thân ảnh chợt hiện, Tử Phủ lão tổ cũng lao qua đó, nhưng khi lão muốn bước vào trong cửa động thì một luồng kiếm quang vô cùng bén nhọn trào ra, bức lão lùi về phía sau.
Ùng ùng!
Kèm theo đó là một tiếng động nhỏ vang lên, cửa lớn cấm địa chậm rãi đóng lại, làm cho Tử Phủ lão tổ trợn mắt mà nhìn.
- Răng rắc!
Hai nắm tay bóp chặt tạo thành từng tiếng răng rắc, Tử Phủ lão tổ vẫn nhìn chằm chằm vào cửa động, chuyện lão lo lắng nhất, vẫn phát sinh.
Mới vừa rồi, lúc Lâm Phong nhích tới gần cấm địa, lão cũng không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, thậm chí còn đánh Lâm Phong lui về gần với cửa cấm địa. Lão làm như vậy là không muốn người khác hoài nghi về cấm địa kia, vì để cho Lâm Phong không tiến vào cấm địa, nhưng cuối cùng, Lâm Phong vẫn tiến vào.
Nếu đối phương không phải là Lâm Phong, lão cũng không quá lo lắng, nhưng Lâm Phong có thiên phú quá cao, nếu Lâm Phong ở bên trong mấy năm không ra. Lão cũng không làm gì được Lâm Phong. Hơn nữa, với thiên phú của Lâm Phong, vài năm sau, khi hắn đi ra ngoài, nói không chừng lúc đó đã có thể giết lão.
Huống chi, trong cấm địa còn có vài thứ kỳ lạ, dù cho người trong Tử Phủ chưa bao giờ lĩnh ngộ được, nhưng với ngộ tính của Lâm Phong, ai có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ, căn bản không cần mấy năm…
Sắc mặt không ngừn thay đổi, thân hình Tử Phủ lão tổ vẫn bất động, đứng chờ trước cửa cấm địa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thần sắc cực kỳ âm trầm.
Tất cả mọi người đều không vội vã rời đi, thật ra, bọn họ cũng rất hiếu kỳ, trong cấm địa Tử Phủ có cái gì, thật sự là mộ địa tổ tiên Tử Phủ sao?
Nhưng mà, trong vòng ngàn dặm quanh đây, uy danh của Tử Phủ vẫn đủ lực chấn nhiếp, không có ai dám mạnh mẽ xông vào. Mà cường giả Huyền Vũ cảnh ở khu vực khác thì không có hứng thú quá lớn với cấm địa Tử Phủ.
Dù sao, với thực lực như vậy của Tử Phủ lão tổ, thì chỉ xưng bá được ở khu vực ngàn dặm mà thôi, đối mặt với cường giả chân chính của Ma Việt thì cũng không được coi vào đâu.
…
Bên trong cấm địa, tràn đầy khí tức ngột ngạt, có chút đè nén.
Không gian yên tĩnh không một tiếng động, yên lặng đáng sợ, trong này tràn ngập tử quang nhàn nhạt.
Màu tím, chiếu sáng cả không gian cấm địa này.
Đoàn Hân Diệp nắm chặt tay Lâm Phong, dường như sợ Lâm Phong sẽ buông ra, đôi mắt xinh đẹp đảo liên hồi mà nhìn không gian trong cấm địa, trong mắt mang theo vài phần tò mò.
Dù có mấy phần sợ hãi, nhưng vì có Lâm Phong bên cạnh, cảm giác sợ hãi đã không có quá mạnh rồi.
- Hân Diệp, người Tử Phủ có nói về cấm địa này với nàng không?
Lâm Phong hỏi một tiếng, vậy mà sinh ra từng tiếng vọng vang lên.
- Không có, ta gần như không nói chuyện với người Tử Phủ.
Đoàn Hân Diệp khẽ lắc đầu nói.
- Vậy chúng ta vào bên trong xem một chút.
Lâm Phong kéo tay Đoàn Hân Diệp, mượn tử quang nhàn nhạt, chậm rãi đi sâu vào trong.
Theo bước chân hai người đi sâu vào trong, tử quang trở nên ngày càng sáng lên, mọi thứ xung quanh cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Lúc này, dưới chân hai người đều là phiến đá bóng loáng, sạch sẽ chỉnh tể, hai bên vách tường đều có khắc đầy hoa văn, hơn nữa, theo bước chân Lâm Phong đi tới, bức tường hai bên càng ngày càng cách xa, không gian trở nên càng thêm rộng rãi.
Qua một lúc, Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp đều trợn mắt, nhìn về phía trước, hai người đều khiếp sợ.
Hồ, trước mặt hai người lại xuất hiện một cái hồ. Nhưng mà trong hồ này có màu tím, bên trong là chất lỏng màu tím hung mãnh cuộn trào, dường như không bao giờ ngừng.
Hơn nữa, cái hồ này cũng không lớn, loáng thoáng có thể thấy được bờ bên kia, đèn dầu sáng rõ, điêu lan ngọc thế, vậy mà giống như một tòa cung điện khổng lồ.
- Hồ màu tím, còn có hành cung!?
Lâm Phong híp mắt, cái hồ không ngừng cuộn trào này lại có mấy phần tương tự với vũ hồn của Tử Ảnh. Làm cho hắn khiếp sợ chính là, cái hồ này vẫn liền tục gào thét, dường như không bao giờ ngừng lại.
- Chúng ta vượt qua bên kia xem một chút.
Lâm Phong nói với Đoàn Hân Diệp một tiếng, Đoàn Hân Diệp khẽ gật đầu, sau đó, Lâm Phong kéo tay Đoàn Hân Diệp, thân hình rung lên, lăng không mà lên, vọt lên trên hồ mà lao qua bờ bên kia, hắn muốn đến hành cung đối diện kia.
Nhưng, khi Lâm Phong đến ở giữa hồ màu tím kia, một tiếng gầm cuồng mãnh vang lên.
Cái hồ màu tím kia đột nhiên phóng lên cao, vô số lốc xoáy màu tím cuốn lấy thân thể Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp, sau đó kéo lấy hai người xuống trong hồ.
Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, nhanh đến bất khả tư nghị.
Sắc mắt Lâm Phong có chút hoảng hốt, cái hồ màu tím này dường như có sinh mệnh, trực tiếp xông về phía hắn, cuốn hắn vào trong hồ tím, đây là chuyện mà hắn căn bản không nghĩ tới.
Còn Đoàn Hân Diệp thì kinh hô một tiếng, hai tay nàng ôm chặt lấy Lâm Phong, chết cũng không chịu buông ra, hai người cùng nhau rơi xuống hồ.
- Grào!
Giờ khắc này, cái hồ tìm dường như rất hưng phấn, điên cuồng gào thét, chất lỏng màu tím không ngừng cuốn lên không trung, quay cuồng không thôi, toàn bộ đều hội tụ về phía Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp.
Trong nháy mắt, tay áo của hai người hóa thành hư ảo, bị chất lỏng màu tím hòa tan hết, sau đó, hai người mới hoảng sợ phát hiện, áo quần trên người bọn họ cũng đã biến mất, tất cả đều bị hòa tan. Cũng may là thân thể hai người đều chìm trong hồ tím, như vậy mới không lộ vẻ xấu hổ.
Hơn nữa, hiện tượng quỷ dị bất thình lình xảy ra cũng làm cho bọn họ không để ý tới xấu hổ.
Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp đều chỉ còn một cánh tay là lộ ra ngoài, quang mang trên cánh tay hai người cuốn chặt, chỉ thấy chất lỏng màu tím kia cứ lao thẳng đến cánh tay của hai người mà chui vào, lưu động trong cánh tay rồi tiến vào trong cơ thể hai người.
Không chỉ có như thế, chất lỏng màu tím của theo tứ chỉ bách hài mà không ngừng chảy vào, chỗ nào cũng có, dường như muốn chiếm đầy thân thể hai người.
- Lâm Phong, ta thật khó chịu.
Sắc mặt tái nhợt, tử quang lóe lên, giờ phút này, Đoàn Hân Diệp cảm thấy thân thể dường như phồng lên, sau đó, cánh tay trắng nõn luôn nắm chặt Lâm Phong cũng chậm rãi buông ra, không còn chút lực lượng.
Sắc mặt Lâm Phong trầm xuống, hắn cũng rất khó chịu, chất lỏng màu tím kia cũng đang xâm nhập vào cơ thể hắn.
Song, giờ khắc này, một luồng khí tức cường đại trào ra, phía sau lưng Đoàn Hân Diệp, mấy cái hư ảnh hiện lên, đó là một cánh cửa đen nhánh.
Ba cánh cửa, ba cảnh cửa này giống như là tồn tại từ xa xưa.
- Phong Ấn Chi Môn!
Lâm Phong trợn mắt, đây là Phong Ấn Chi Môn, là vũ hồn mà chỉ có huyết mạch hoàng thất Đoàn gia mới có, huyết mạch vũ hồn.
- Rầm, rầm, rầm!
Ba cánh Phong Ấn Chi Môn chớp động, vậy mà bao lấy cả người Đoàn Hân Diệp, phong ấn hết thảy, khí tức phong ấn cổ xưa lộ ra, chất lỏng màu tím kia không cách nào xâm nhập vào trong người nàng nữa, chậm rãi thối lui.
Phong Ấn Chi Môn cản trở sự xâm lấn của chất lỏng màu tím.
Đoàn Hân Diệp chậm rãi nhắm mắt, nhưng khí tức vẫn vững vàng. Lâm Phong thấy thế liền thả lỏng một hơi, Đoàn Hân Diệp chỉ ngất đi mà thôi, cũng không lo ngại. Nhưng mà hắn vẫn còn bị chất lỏng màu tím thấm vào trong thân thể, vô cùng thống khổ.
Song, vào lúc này, từng tia cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra, làm cho Lâm Phong run lên, sau đó, sau lưng hắn, hư ảnh vũ hồn hiện ra.
Thiên Phệ Vũ Hồn luôn ngủ say, lại xuất hiện lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...