Nam Sơn đứng im tại chỗ, chỉ lẳng lặng nhìn Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai rời đi. Ngay sau đó một giọng nói vang vọng lại từ phía trước.
- Còn nữa, có lẽ là thân phận của Lâm Phong đã không thể che dấu được, tìm cơ hội tiết lộ tin tức cho bên kia, nếu bọn họ sớm muộn gì cũng biết thì không bằng chúng ta đi trước một bước. Mặt khác, Lâm Phong cũng đắc tội không ít người, sắp xếp cho hắn một thân phận, phải để kẻ khác hiểu được hắn là người của ta.
Nam Sơn khẽ gật đầu, lòng thì kính nể mà ánh mắt lại hiện lên chút cảm khái, hoàng thất Đoàn gia, một thời lại xuất hiện hai vị kinh thải tuyệt diễm, không biết là phúc hay họa.
Đại hoàng tử Đoàn Vô Đạo vô cùng bá đạo, có thực lực khủng bố, ai chống đối y thì y giết kẻ đó, nói một là không hai, đứng đầu trong Bát đại công tử, không ai là không sợ y.
Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, dã tâm bừng bừng, thiên tư thông minh, cực kỳ lợi hại, mà thiên phú cũng tuyệt luân, dù nhỏ hơn Đại hoàng tử mấy tuổi nhưng cũng đứng trong Bát đại công tử.
Đoàn Vô Nhai nói chuyện với Nam Sơn mà chưa từng suy nghĩ xem Vũ Cừu có giết Lâm Phong hay không, giống như y đã sớm định liệu là Vũ Cừu không dám giết cũng không thể nào giết.
Sự thật đúng như những gì Đoàn Vô Nhai tính, Vũ Cừu lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nhưng cuối cùng lại không xuống tay, mà chỉ phẩy tay áo bỏ đi.
Mọi người thấy Vũ Cừu bỏ đi thì thở phào nhẹ nhõm, không ngờ họ lại khẩn trương lo lắng vì Lâm Phong.
Hai gã thanh niên bên cạnh Vũ Cừu cũng liếc Lâm Phong một cái rồi cũng đi theo Vũ Cừu.
Lâm Phong chẳng những từng một lần khiến bọn họ bị nhục, hôm nay lại nói chuyện đó ra trước mặt người khác, bọn họ thề sẽ không bỏ qua.
Kẻ dám đắc tội Vũ gia chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Lâm Phong lẳng lặng nhìn đám Vũ Cừu rời đi, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh như băng. Chuyện hôm nay vẫn chưa xong, đương nhiên Lâm Phong cũng hiểu được là người của Vũ gia sẽ không bỏ qua cho hắn. Hôm nay có Đoàn Vô Nhai giúp đỡ nên Vũ Cừu mới bắt buộc phải nhượng bộ, nếu để người của Vũ gia tìm được cơ hội thì chúng chắc chắn sẽ nghĩ cách giết chết Lâm Phong.
Mặt khác, Lâm Phong cũng còn một việc thấy khó hiểu, sao Nhị hoàng tử phải giúp hắn?
Tuy Đoàn Vô Nhai và Vũ Cừu trở mặt là do mâu thuẫn vốn có giữa hai bên, ẩn tình bên trong thì hắn khó mà biết được, nhưng Lâm Phong cũng không thể phủ nhận là Đoàn Vô Nhai muốn giúp hắn, điểm này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Đám người Vũ gia bỏ đi, đám người Diệp gia cũng nối gót rời đi.
Nhưng người của Nhiếp gia và Thiên Nhất học viện vẫn chưa đi.
Long Đỉnh nhìn lên chiến đài, thấy Hắc Ma và Lâm Phong vẫn đứng ở trên thì mở miệng nói:
- Nhiếp Ngạn, Lâm Phong, trận chiến hôm nay dừng ở đây, coi như là ngang tay, giải tán đi.
- Ngạn nhi, chúng ta về thôi.
Người bên cạnh Hắc Ma cũng nói. Tuy lúc này Lâm Phong bị thương, nhưng hắn quá mức khủng bố, luôn có thể ra công kích tất sát trong lúc lơ đãng. Đến nay, gã đã không muốn Hắc Ma tiếp tục giao chiến với Lâm Phong nữa, Lâm Phong quá nguy hiểm, ban nãy Hắc Ma suýt chút nữa thì chết trong tay Lâm Phong.
Hắc Ma liếc Lâm Phong một cái, ánh mắt đầy phức tạp, rồi khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Phong nhìn bóng lưng Hắc Ma, trận chiến này đã không còn tiếp tục được nữa, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là Lâm Phong thắng, đương nhiên là thắng hay không với Lâm Phong cũng chẳng là gì, chỉ là chứng minh lời của hắn, không phải ai cũng có thể muốn giết là giết hắn.
Về phần thù hận, chỉ bằng hành vi của Vũ gia hôm nay, chút mâu thuẫn giữa hắn và Hắc Ma lại trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Mọi người nhìn Lâm Phong trên chiến đài kia, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, nhưng thực lực và thiên phú của Lâm Phong không thể nghi ngờ là khiến cho bọn họ chấn động.
Trên khán đài, giữa đám người của Thiên Nhất học viện, Lâm Thiên nhìn chằm chằm Lâm Phong đầy bất an, quá mạnh, Lâm Phong nay, tên phế vật bị Lâm Phong đuổi ra khỏi gia tộc ngày xưa, đã khiến cô ta không thể theo kịp. Cô ta tự thấy thiên phú mình cũng tốt, nhưng ở trước mặt Lâm Phong thì cô ta chẳng là cái gì cả, tu vi Lâm Phong tăng lên một cách quá biến thái.
Từ khi Lâm Phong rời khỏi thành Dương Châu mới được bao lâu, hắn đã có thực lực Linh Vũ cảnh tầng sáu, thậm chí cả Hắc Ma với tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy cũng không phải đối thủ của hắn. Nên biết rằng một năm trước, Lâm Phong chỉ là một tên rác rưởi Khí Vũ cảnh tầng năm, tất cả mọi người của Lâm gia đều coi thường hắn, dù hắn là con của gia chủ Lâm Hải.
Nhưng hiện giờ dường như Lâm Thiên chỉ có tư cách đứng từ xa nhìn lên Lâm Phong. Lâm Thiên không thể tin được, nếu để người của Lâm gia biết nay Lâm Phong mạnh thế nào thì họ sẽ chấn động ra sao, có hối hận lúc trước vì Lâm Thiên cô ta mà đuổi Lâm Phong ra khỏi gia tộc không.
Nghĩ vậy, Lâm Thiên quyết tâm không để cho Lâm gia biết, nhất định là không được, nếu không Lâm Thiên sẽ chẳng ngóc đầu lên được ở Lâm gia nữa, không còn là thiên chi kiêu nữ của Lâm gia nữa, tất cả mọi người sẽ đi nhớ nhung cái tên phế vật từng bị bỏ đi này.
- Đừng lo, có cơ hội ta sẽ giết hắn giúp muội.
Sở Triển Bằng ở bên cạnh Lâm Thiên thấy sắc mặt cô ta biến hóa thì thản nhiên nói một câu. Tuy Lâm Phong rất mạnh nhưng ở trước mặt gã thì vẫn là phế vật, gã muốn giết Lâm Phong là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Bát đại công tử tượng trưng cho thiên phú, tượng trưng cho thực lực, hoàn toàn không phải là hư danh, nếu không thì cũng không có nhiều kẻ tìm đủ mọi cách muốn chứng minh bản thân, chen vào giữa Bát đại công tử như vậy.
Vì cái danh Bát đại công tử này mà không biết bao nhiêu thiên tài đã phải bỏ mạng.
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Sở Triển Bằng, lập tức mỉm cười, khẽ gật đầu. Đúng vậy, Lâm Phong dù có thiên phú mạnh hơn nữa, lợi hại hơn nữa thì còn có Sở Triển Bằng ở đây, Đại Bằng công tử thích cô ta, Lâm Phong có thể làm được gì.
Sở Triển Bằng thấy Lâm Phong cười, chậm rãi nhìn sang đài chiến đấu, nói:
- Ta nghe nói Thiên Nhất học viện này nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà Lâm Phong lại nói Tuyết Nguyệt thánh viện ta không có ai! Sở mỗ bất tài, nguyện ý lĩnh giáo thiên tài của Thiên Nhất học viện, không biết ai muốn ra chỉ giáo một phen.
Sở Triển Bằng vừa dứt lời, người của Thiên Nhất học viện đã khiếp sợ, Đại Bằng công tử Sở Triển Bằng, một trong Bát đại công tử lại hạ chiến thư với đệ tử của Thiên Nhất học viện.
Đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện kia đều hưng phấn, Đại Bằng công tử mà ra tay thì Thiên Nhất học viện này có ai địch nổi.
Bát đại công tử, toàn bộ nước Tuyết Nguyệt này chỉ có tám người, mà Thiên Nhất học viện lại chẳng có nổi một.
- Ta đã nói rồi, Tuyết Nguyệt thánh viện rất lợi hại, tập trung thiên tài của các đại tông môn về một chỗ, mà Thiên Nhất ta từ khi gây dựng đến nay chỉ chậm rãi đào tạo đệ tử tông môn, sao có thể so được với Tuyết Nguyệt thánh viện.
Long Đỉnh đảm mạc nói, hàm ý mỉa mai cực đạm, đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện ngươi vốn không phải do Tuyết Nguyệt thánh viện tự mình bồi dưỡng ra.
Sở Triển Bằng đương nhiên nghe hiểu được ý của Long Đỉnh, gã chỉ cười chứ không thèm để ý, lại nhìn Lâm Phong nói:
- Long phó viện trưởng nói như vậy sao có thể khiến người ta phục, Lâm Phong từng nhục nhã Tuyết Nguyệt thánh viện ta ở Tù đấu trường, nói Tuyết Nguyệt ta không người. Hôm nay vừa đúng lúc Sở mỗ đến đây, đương nhiên muốn mở mang hiểu biết một phen.
Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn Sở Triển Bằng và Lâm Thiên bên cạnh gã một cái, lòng khẽ cười khẩy.
- Công tử Hạo Nguyệt tông lại chạy tới Tuyết Nguyệt thánh viện, còn đến đây diễu võ dương oai.
Lâm Phong châm chọc:
- Đại Bằng công tử, người của Tuyết Nguyệt thánh viện ai cũng không biết xấu hổ như ngươi sao?
Người phụ trách của Tuyết Nguyệt thánh viện nghe vậy thì lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:
- Không dám chiến, ngươi có tư cách gì mà lắm lời.
- Thật là uy phong, Tuyết Nguyệt thánh viện trước nay lấy vô sỉ nổi danh, ta lại muốn mở mang kiến thức một lần! Tuyết Nguyệt thánh viện ngươi đã lợi hại như vậy, sao ngươi không trực tiếp khiêu chiến Long phó viện trưởng luôn đi?
Lâm Phong cười khẩy nói.
Người nọ sửng sốt, lại cười lạnh nói:
- Long phó viện trưởng là tiền bối, lớn tuổi hơn ta, ngươi để ta khiêu chiến ông ấy là có ý gì?
- Không dám chiến, ngươi lại có tư cách gì mà lắm lời.
Lâm Phong đem lời của đối phương trả lại cho đối phương, lạnh lùng nói:
- Tuyết Nguyệt thánh viện không chỉ có đệ tử không biết xấu hổ, mà người làm thầy cũng vô sỉ như vậy! Bảo ngươi khiêu chiến Long phó viện trưởng, ngươi nói Long phó viện trưởng lớn tuổi hơn ngươi, vậy ta hỏi ngươi một câu, Đại Bằng công tử của Tuyết Nguyệt thánh viện các ngươi lớn hơn ta mấy tuổi, ngươi bảo hắn khiêu chiến ta là sao?
Đám người Thiên Nhất học viện nghe Lâm Phong nói thế thì đều cười, đúng rồi, những tên kia thật vô sỉ, Đại Bằng công tử dù thiên phú tuyệt luân, là một trong Bát đại công tử, nhưng dù sao đã qua hai mươi, nếu Lâm Phong đến tuổi đó thì chắc gì đã không đạt được thành tựu như vậy, làm cho Đại Bằng công tử khiêu chiến Lâm Phong đúng là không công bằng.
Người phụ trách Tuyết Nguyệt thánh viện kia hơi ngưng mắt lại rồi nói:
- Thiên Nhất học viện các ngươi cũng có thể lựa chọn người có tuổi xấp xỉ Triển Bằng ra chiến một trận, cứ tùy ý mà lựa chọn.
- Tuyết Nguyệt thánh viện các ngươi cũng có thể chọn ra một người có tuổi xấp xỉ ta để chiến một trận, cứ tha hồ mà chọn, một mình ta chiến với ba tên.
Đối phương vừa nói xong, Lâm Phong đã đốp lại, khiến cho đối phương sững người, không biết nói gì thêm.
- Không dám chiến thì cút đi, đừng ở đây mất mặt thêm nữa, còn tự cho là kiêu ngạo lợi hại cỡ nào, đúng là xấu hổ.
Lâm Phong không hề khách khí:
- Ngày khác nếu có cơ hội, ta sẽ đích thân đến bái phỏng Tuyết Nguyệt thánh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...