Người phụ trách tù đấu vừa nói xong, không khí trên khán đài lập tức trở nên náo nhiệt hẳn.
Có thể dắt Xích Diễm Ma Sư đi, sức hấp dẫn quá lớn, nếu để Xích Diễm Ma Sư lớn lên thì quá khủng bố.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để dắt Xích Diễm Ma Sư đi là giao ra hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, mà lại còn phải đánh thắng được Xích Diễm Ma Sư, nếu thua thì kết cục chính là chết.
Người của Tù đấu trường hiển nhiên là không thể để người trên Linh Vũ cảnh tầng năm tham gia tù đấu, mà tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm muốn thắng Xích Diễm Ma Sư hùng mạnh kia thì quá khó khăn. Hơn nữa còn phải khống chế không được giết chết Xích Diễm Ma Sư, đây không thể nghi ngờ là khó lại càng thêm khó.
Quả nhiên, người dắt Xích Diễm Ma Sư kia lại mở miệng nói:
- Đương nhiên, người tham gia tù đấu phải từ tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm trở xuống, nếu không cách nào khống chế mà giết chết Xích Diễm Ma Sư, đấu trường cũng sẽ bồi thường một trăm nguyên thạch.
Nhiều người dần ánh mắt dần ảm đạm, hấp dẫn quá lớn, nhưng không có duyên với bọn họ.
Bên đám người Lâm Thiên kia đều là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, lúc này rất nhiều ánh mắt đều rơi vào thanh niên ngồi cạnh Lâm Thiên.
- Mục Phàm sư huynh, Xích Diễm Ma Sư này huynh có muốn bắt không?
Có kẻ mở miệng hỏi. Mà vị thanh niên tên là Mục Phàm kia thì ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn Xích Diễm Ma Sư trong Tù đấu trường, lập lòe bất định.
Thực lực gã đúng là Linh Vũ cảnh tầng năm, tương đương với con Linh yêu thú cấp năm Xích Diễm Ma Sư này.
- Mục Phàm sư huynh, nếu huynh muốn đi thì ta có thể nói với người của Tù đấu trường một tiếng. Dù huynh có thua thì cũng không sao, chỉ cần không làm thương tổn con súc sinh kia là được.
Lại có kẻ khác nói, lời này khiến ánh mắt Mục Phàm sáng ngời, liếc người vừa nói kia một cái.
Mục Phàm biết thân phận của đối phương, mà đối phương quả thực có năng lực làm được điều đó.
Chỉ cần gã thắng là có thể dắt con Xích Diễm Ma Sư kia đi, thua thì chỉ mất hai mươi nguyên thạch, không hề nguy hiểm đến tính mạng. Loại chuyện này, bất kể kẻ nào cũng sẵn lòng làm.
Nhìn người kia một cái thật sâu, Mục Phàm không nói, mà thanh niên nói chuyện kia cũng gật đầu ra hiệu cho Mục Phàm yên tâm.
- Được, để ta thử xem.
Mục Phàm nhìn được ánh mắt này thì lòng sáng tỏ, hiểu ra đây là đối phương có ý định đưa Xích Diễm Ma Sư cho gã.
- Mục Phàm sư huynh quả nhiên quyết đoán, ắt hẳn có thể hàng phục Xích Diễm Ma Sư.
Người nọ lại mở miệng, mọi người xung quanh lập tức phụ họa.
Thân thể lóe lên, Mục Phàm cất bước ra trên hư không, ngay sau đó liền xuất hiện phía trước Tù đấu trường, đưa tới bao nhiêu ánh mắt hâm mộ.
- Mục Phàm sư huynh có khinh công thân pháp thật tuyệt, cái tên Khinh Ảnh quả nhiên danh bất hư truyền, giương cao sự uy nghiêm của thánh viện ta.
Trong đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện kia, một kẻ mở miệng nói với giọng khá to, lập tức hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.
- Thì ra là người của Tuyết Nguyệt thánh viện, khó trách lại lợi hại như thế.
- Những người này là đệ tử thánh viện, địa vị tôn quý, tương lai chắc chắn đều là nhân vật lớn.
Nhiều người xì xào bàn tán làm cho đám người kia càng thêm kiêu ngạo, ngẩng cao đầu, vênh vênh váo váo.
Thời khắc Tuyết Nguyệt thánh viện sáng lập bị kẻ khác quấy rối khiến uy nghiêm của thánh viện bị thiệt hại, đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện đều tìm cơ hội chứng minh sự uy nghiêm đó. Tới lúc này, đã có không ít người của Tuyết Nguyệt thánh viện đã có thành tựu xuất sắc, thanh danh lan truyền ra, Tuyết Nguyệt thánh viện cũng được xưng là đệ nhất học viện, chỉ vài năm nữa thực lực e là hơn hẳn những tông môn kia, bỏ Thiên Nhất học viện lại đằng sau.
Mà lúc này, những người của Tuyết Nguyệt thánh viện này không thể nghi ngờ là đang tạo thế cho học viện mình.
Lâm Thiên ngồi ở giữa đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện, gương mặt xinh đẹp kia lộ ra vẻ kiêu ngạo. Có thể trở thành đệ tử của thánh viện, nàng ta thật tự hào, tương lai không lâu nữa, nàng ta có thể áo gấm vinh quy, làm cho người của thành Dương Châu xem Lâm Thiên nàng ở ngoài nở mày nở mặt như thế nào.
Mục Phàm hạ xuống đất, bước đến cửa sắt của Tu đấu trường. Nhưng đúng lúc này, một bóng người lặng yên xuất hiện trước người gã, tới cạnh cửa sắt.
Cảnh này khiến đồng tử Mục Phàm co rụt lại, lại có kẻ dám cướp ngay trước mặt gã.
Mọi người cũng ngạc nhiên, bọn họ cũng đoán được hôm nay đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện đến đây tạo uy lập thế, người thông minh sẽ không tranh giành với người của Tuyết Nguyệt thánh viện. Vậy mà lúc này, lại có kẻ không hề nể tình, trực tiếp đến cửa sắt trước.
Về phần những đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện thì sắc mặt ai nấy đều thay đổi, nhất là thanh niên vừa trao đổi ánh mắt với Mục Phàm kìa, ánh mắt y hiện lên vẻ dữ tợn.
Mục Phàm nhìn kẻ kia đang đi đến phía trước, chỉ thiếu chút nữa là đi đến giữa lao tù, không khỏi quát lên:
- Đứng lại.
Người đằng trước kia dừng lại rồi xoay người lại, lúc này mọi người mới nhìn thấy mặt hắn, nhưng mà, vẫn không nhìn thấy mặt hắn.
Bởi vì người này lại đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng.
Người này đương nhiên là Lâm Phong!
- Có việc?
Lâm Phong hỏi, nhưng vì đeo mặt nạ nên giọng của hắn cũng hơi thay đổi một chút.
- Chẳng lẽ các hạ không thấy là ta xuống trước ư?
Mục Phàm lạnh lùng hỏi, gã dám khẳng định là khi gã cất bước thì hoàn toàn không có ai, nhưng ngay khi gã dừng lại thì Lâm Phong trực tiếp vụt qua người gã, đến chỗ lao tù trước tiên.
- Ý ngươi là ngươi muốn tiến hành tù đấu?
Lâm Phong thản nhiên hỏi lại, khiến cho Mục Phàm không nói gì.
Thấy Mục Phàm không nói lời nào, Lâm Phong lại nói:
- Nếu ngươi không nói muốn tiến hành tù đấu, đương nhiên ai vào lồng giam trước, người đó tới tù đấu.
Mục Phàm lập tức nói:
- Tại hạ Mục Phàm đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện, mong bằng hữu nể mặt, lần tù đấu này hãy nhường cho ta.
Khi nói, Mục Phàm nhấn mấy từ Tuyết Nguyệt thánh viện thật mạnh, giống như sợ Lâm Phong không nghe thấy vậy.
Lâm Phong cười lạnh, Tuyết Nguyệt thánh viện?
- Xin lỗi, Tuyết Nguyệt thánh viện ta chưa từng nghe nói, mà ngươi ta lại càng không biết, sao ta phải nể mặt ngươi?
Lâm Phong vừa nói ra, rất nhiều người giật mình, khẩu khí thật lớn, thế mà lại dám nói là chưa từng nghe nói đến Tuyết Nguyệt thánh viện.
Đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện lại đứng bật người dậy, căm tức nhìn Lâm Phong, kẻ này dường như quá càn quấy.
- Các hạ đừng không biết suy xét như thế.
Mục Phàm nhìn chằm chằm Lâm Phong, nói với ngữ khí lạnh lẽo, mang theo ý uy hiếp. Lâm Phong lại càng cười lạnh, nói:
- Ta vốn là kẻ không biết tốt xấu!
Lúc nói chuyện, Lâm Phong xoay người liền chuẩn bị trực tiếp bước vào Tù đấu trường.
- Đợi một chút.
Lúc này, lại có một giọng nói vang lên. Lâm Phong vừa bước ra thì lại thu về, xoay người nhìn lên khán đài, người nói là đệ tử Tuyết Nguyệt, ngồi ở Lâm Thiên không xa, kẻ vừa rồi khiến Mục Phàm lên tù đấu.
- Ngươi có chuyện gì?
Lâm Phong thầm cười lạnh, hắn đương nhiên biết kẻ này giống Mục Phàm, đều là người của Tuyết Nguyệt thánh viện.
- Trận tù đấu này là của Mục Phàm sư huynh.
Người nọ lạnh nhạt nói, trong giọng nói mang theo ý không cho phép kháng cự, lại thêm trang phục hoa lệ trên người y cùng với khí chất kia, vừa nhìn là biết đó là quý tộc, mà thân phận lại không hề tầm thường.
- Khi nào thì ai tù đấu là do ngươi nói?
Lâm Phong lạnh lùng hỏi.
- Ta nói không tính, ngươi có thể hỏi người chủ trì tù đấu, trận tù đấu này ai tới trước?
Thanh niên nhàn nhạt nói với một loại tự tin, mọi người đều chuyển sang nhìn người dắt Xích Diễm Ma Sư trong tù đấu kia.
Chỉ thấy người nọ giơ ngón tay chỉ về phía Mục Phàm, thản nhiên nói:
- Trận tù đấu này, hắn!
Nghe được lời này, thanh niên kia mỉm cười nói:
- Lời của ta đúng là không sai!
Lâm Phong nhìn thấy vẻ cao ngạo đắc ý trên mặt đối phương, vẻ trào phúng lộ rõ ra ngoài kia, hắn nhấc chân lên đi vào trong, vừa mở miệng nói:
- Ngươi nói ai thì chính là kẻ đó, Tù đấu trường này ta không đến nữa! Ngoài ra, đề nghị mọi người sau này đừng đến đây tiêu phí nguyên thạch làm gì, tới đây chỉ xem mấy trò cười này.
Thanh niên kia nhướn mày, nói:
- Ngươi nói thế là có ý gì?
- Ta nói còn chưa đủ rõ sao? Vậy ta giải thích lại cho ngươi hiểu.
Lâm Phong cười lạnh:
- Thời gian trước, nghe nói Tù đấu tường có vụ bê bối, thậm chí có người vào Tù đấu trường thất bại còn không chết, bị cưỡng ép bỏ ngang trận chiến. Người của Tù đấu trường chẳng những không có một lời giải thích, thậm chí còn bắt tên nô lệ không tuân lệnh kia phải chết! Ban đầu ta còn không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy tấm màn đen không lộ ra ngoài của Tù đấu trường này, ta đã tin, Tù đấu trường này đã mục nát thế này, đến đây thì còn ý nghĩa gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...