Hắn ta chưa tới ba mươi tuổi, bây giờ thực tế đã đạt tới cảnh giới cấp tướng, nhìn kiểu gì cũng là một thanh niên xuất sắc trẻ tuổi cường tráng.
Tên này lại nói hắn ta già, hắn ta thật sự ghét những đứa dám gọi hắn ta là "thúc thúc".
Liệt Tử Anh không dám thách thức một bậc vương giả, gã ta chỉ im lặng cúi đầu, không dám chọc giận một bậc vương giả, bằng không thì chỉ có con đường chết.
Vương Cửu Trọng tiến lên vài bước, mặt của Liệt Tử Anh xám xịt như cá chết, cảm thấy viên linh dược kia thật chẳng ra gì.
Lúc này, giọng nói của Vương Cửu Trọng nhẹ nhàng trở lại: "Vậy tạm thời hãy làm một tên đệ tử ghi danh của ta, thay ta làm chút chuyện.
Nếu ngươi phục vụ tốt, bản vương ta cũng không ngại truyền cho ngươi một ít công phu".
“Cảm ơn sư phụ!”, Liệt Tử Anh mừng đến chảy cả nước mắt, dập đầu cảm tạ.
Đối với một tên sắp chết tới nơi như Liệt Tử Anh, thì chuyện này cũng giống như một nguồn hi vọng mới.
...
Trên chiến trường, Mạnh Hà Lương đang cùng Lang Kiệt đối đầu, Mạnh Hà Lương cảm thấy cho dù sức chiến đấu của mình có thua Lang Kiệt thì cũng có thể chống lại nó được một lúc, đáng tiếc là ông ta đã sai, bậc vương giả là bất khả chiến bại, trước khi đòn tấn công của ông ta có thể đánh trúng Lang Kiệt, thì ông ta đã bị đánh trả lại, không thể làm tổn thương Lang Kiệt một chút nào.
Ngược lại là Lang Kiệt, nó chỉ cần bung móng vuốt ra, tung một trảo lóe ra một luồng ánh sáng vàng cắt xuyên qua không khí trước mặt Mạnh Hà Lương, đã có thể xé rách áo giáp của ông ta, máu tươi rỉ ra khiến cho ông ta đau đến mức nghiến răng.
Chỉ cần ông ta rút lui chậm một chút, một vuốt này có thể đủ để làm đứt ruột của ông ta.
"Với thực lực của ngươi mà cũng dám khiêu khích bản vương? Ngươi chỉ xứng làm món khai vị cho bản vương thôi!", Lang Kiệt lạnh lùng nói, một lần nữa xông tới Mạnh Hà Lương, cái hàm mạnh mẽ hướng đầu của Mạnh Hà Lương mà cắn tới.
Mạnh Hà Lương cảm nhận được sức mạnh ma quỷ khủng khiếp đang ập đến, khiến cho ông ta không thể di chuyển, nhưng ông ta không hề tỏ vẻ sợ hãi, mà ngược lại, nét mặt của ông ta vô cùng điên cuồng hét lên: "Mượn vương khí của ngươi để giúp ta thăng cấp, cho dù chết cũng không hối tiếc!"
Mạnh Hà Lương liên tục nâng lực chiến đấu của mình lên, ngưng tụ trên bộ huyền giáp càng lúc càng mạnh mẽ, từ từ ngưng tụ thành đôi cánh, tuy rằng vẫn còn thiếu một chút, nhưng cũng đủ để ông ta thoát khỏi vòng vây của Lang Kiệt, sau đó chém ra một đường kiếm sáng loáng.
Lang Kiệt bị buộc phải né tránh.
Lúc này, 7 người của đội Phi Ưng từ bên cạnh đánh tới, cùng Mạnh Hà Lương hình thành một thế trận, vây giết Lang Kiệt ở trong đó.
Tám người này kém nhất cũng đã đạt đến cảnh giới nhân tướng cao cấp, kết hợp với nhau tạo thành một đội tinh nhuệ, bá đạo đến mức đã có đủ tư cách chiến vương.
Họ đã góp phần chia sẻ bớt áp lực cho Liệt Phong, để lão ta lãnh đạo các lính gác ngục khác tiếp tục đi giết đám lang yêu.
Chỉ có điều lang yêu càng lúc càng đông, chúng đã tấn công tất cả các khu vực của sơn ngục Lang Yên, lần này bạo lực hơn lần trước rất nhiều, xuất hiện rất nhiều con lang yêu cực mạnh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sơn ngục Lang Yên chắc chắn sẽ bị phá hủy.
Liệt Phong cảm thấy sau trận chiến này, sơn ngục Lang Yên sợ rằng sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, có khi lão ta còn phải bỏ mạng ở nơi đây.
“Chỉ hy vọng Tử Anh có thể tiếp nối những thứ mà ta mong muốn, như vậy dù có chết ta cũng không hối tiếc!”, Liệt Phong thầm nghĩ trong lòng.
Các bậc cha mẹ trên thế giới này thực sự rất đáng thương!
Trong lúc nhiều lính gác ngục đã kiệt sức, một giọng nói lớn vang lên: "Giết chết bọn tấn công sơn ngục!"
Ngục trưởng Vạn Thiên Long đã đến.
Vạn Thiên Long cưỡi ngưu yêu lao vào đám lang yêu, giết hết lớp lang yêu này đến lớp lang yêu khác, không hề nhìn thấy bóng dáng của một người sắp chết trên người ông ta.
Sau khi nhìn thấy Vạn Thiên Long, các lính gác ngục đều kinh ngạc, đồng thanh hét lên: "Giết chết bọn tấn công sơn ngục!"
Trong mắt lính gác ngục, Vạn Thiên Long là trụ cột của họ, uy tín của Liệt Phong còn xa mới đạt được đến mức đó.
Liệt Phong nhìn Vạn Thiên Long đang mặc áo giáp ra trận, trong lòng cảm thấy chua xót.
Hú!
Lang Kiệt bỗng tru lên trong cơn thịnh nộ, và tất cả các lang yêu khác cũng tru lên, uy hiếp tứ phương.
Bọn lang yêu chia ra các hướng, thi nhau nuốt chửng hết người này đến người khác, dường như quyết tâm ăn thịt tất cả các chủng tộc con người trong sơn ngục.
Ngục nô ở mọi khu vực của sơn ngục hoảng sợ, bắt đầu tìm cách trốn thoát ra khỏi sơn ngục.
Vạn Lam Hinh dẫn ba mươi lính gác ngục đi tuần tra các khu vực của sơn ngục, giết chết tại chỗ hơn một chục ngục nô, đe dọa: "Bất cứ ai dám trốn thoát khỏi sơn ngục đều sẽ bị giết không thương tiếc!"
Vạn Lam Hinh mặc chiến giáp nhưng vóc dáng mảnh khảnh gợi cảm vẫn không thể che giấu, cầm thương chiến, cưỡi trên con báo hoa, khí thế động lòng người.
Khi đám ngục nô nhìn thấy một sĩ quan quyến rũ như vậy nhưng có thể giết người không chớp mắt, bọn chúng đều không dám tùy tiện hành động.
Vạn Lam Hinh vẫn canh cánh trong lòng về Dương Ân, hắn đã bị giam ở khu 7, nên cô ta dẫn đầu đám lính gác ngục tiến về khu 7.
Trên đường đi, không biết có bao nhiêu ngục nô đã trở thành hồn ma dưới ngọn giáo của cô ta.
Dù là phụ nữ nhưng cô ta vẫn có những phẩm chất thực sự của một sát thủ.
Ngoài việc giết ngục nô vượt ngục, cũng có vô số lang yêu đã bị cô ta giết chết, phương thức chiến đấu của cô ta cũng không kém gì các chiến sĩ trung cấp.
Chẳng mấy chốc, cô ta đã dẫn mọi người đến khu 7.
Khu 7 gần với khu 8, đồng thời cũng là nơi gần chiến trường nhất, có nhiều lang yêu chạy qua nhất, lên tới hàng chục con, nên nhiều ngục nô đã trở thành thức ăn của lũ lang yêu.
Trong khi tất cả ngục nô đều đã liều mạng trốn thoát, thì một thiếu niên với con chó đen trên vai đã liều mạng giết tám con lang yêu bằng tay không, ổn định tâm lý sợ hãi của nhiều tên ngục nô khác.
Khi Vạn Lam Hinh lao đến khu 7, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kinh ngạc, một thiếu niên ngực trần dùng tay đè một con lang yêu cấp cao xuống dưới chân mình, đồng thời dùng xích dày dưới chân để giữ chặt đầu của nó.
Đầu con lang yêu nhanh chóng bị xé ra khỏi thân thể.
Trên người thiến niên kia dính đầy máu, còn được bao quanh bởi một luồng huyền khí giống như một con rồng đang dần dần lớn lên, uy phong lẫm liệt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...