Đổng Mập biết thiếu niên trước mặt có sức lực phi phàm, hắn ta mà không dùng toàn lực thì khác nào đi vào chỗ chết.
Đối diện với chiêu búa bất chợt này, Dương Ân hoàn toàn có thể nhìn rõ được quỹ dạo di chuyển của nó và đủ để tránh thoát, nhưng hắn không làm vậy mà là lấy tay ra đấm.
Ba Lãng Toàn Liệt chưởng!
Sau khi huyệt vị hai nắm đấm được đả thông thì toàn bộ lực lượng nơi này đã mạnh lên gấp bội, một luồng huyền khí xanh nhạt từ huyệt thông tuyền chảy ra kinh mạch thần kỳ rồi đến lòng bàn tay, từng tia sức mạnh như sóng biển vỗ vào cái búa.
“Hehe, cái tay này của ngươi sẽ bị phế!”, Đổng Mập đắc ý nói, hắn ta như đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Ân bị mất tay.
Chiếc búa của hắn ta nặng đến 250 cân, cộng thêm số sức mạnh đủ để dời núi mà hắn ta bạo phát ra nữa.
Đây chính là thực lực của chiến sĩ trung cấp, cũng là sự tồn tại của cấp bậc tinh anh trên chiến trường.
Rầm!
Khi búa và nắm đấm chạm nhau, một tiếng nổ kinh người vang lên.
Nắm đấm kia không hề gãy mà cái búa thì bị đánh bay ra xa.
Đổng Mập há hốc mồm vì kinh ngạc, hắn ta muốn lùi về sau nhưng đã không kịp nữa.
Dương Ân đã xông đến như đạp gió rẽ sóng, một bàn tay đấm vào bộ ngực còn đầy đặn hơn cả phụ nữ của Đổng Mập.
Ầm!
Đổng Mập chỉ thấy miệng mình có vị ngọt, một ngụm máu tươi trào ra.
Cơ thể mập mạp của hắn ngã xuống đám đá loạn như mũi tên bị đứt đoạn, khiến bụi bay mù mịt.
Ngục nô ở tứ phía tản ra, chỉ có Dương Ân là đứng ở giữa, giống như hạc trong bầy gà, cực kỳ nổi bật.
Mặt hắn dính không ít máu, trên người thì càng nhiều hơn, nhưng đó đa phần là máu của người khác.
Cả người hắn đầy mùi tanh tưởi, chẳng ai dám khinh thường thiếu niên bên ngoài yếu đuối bên trong mạnh mẽ này nữa.
Dương Ân nhìn sang đám ngục nô, có tên ngồi, có tên quỳ, tất cả cộng lại chắc phải 200 người.
Hắn không chút sợ hãi, chỉ thản nhiên nói: “Đám vô dụng các ngươi có thể tới đây nộp mạng cũng được, để xem các ngươi tốn bao nhiêu người mới hạ gục được ta!”
Dương Ân rất mạnh, cũng rất điên cuồng.
Câu nói này của hắn như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến đám ngục nô nghe như bị tát vào mặt.
Bọn chúng nhìn mấy chục người đang ngã ngồi phía xa cùng Đổng Mập đã bị bay mất vũ khí, lúc này không còn dám khinh thường Dương Ân nữa.
Phải có một người mạnh hơn đến chèn ép sự kiêu ngạo của Dương Ân lại.
Đổng Mập kiên định đi đến nhặt lại búa của mình, hắn ta nhìn Dương Ân rồi cười khẩy: “Tiểu huynh đệ, không thể không thừa nhận là ngươi rất mạnh, mạnh hơn cả Đổng Mập ta.
Nhưng ngươi chỉ có một thôi, còn bọn ta thì rất đông.
Nếu cứ liều mạng như thế thì ngươi cũng sẽ chết thôi, nhưng lão đại của ta thì có lòng chiêu mộ người tài.
Miễn là ngươi chịu thần phục bang Hắc Tinh thì tin rằng lão đại sẽ phong ngươi làm một trong các hộ pháp, tung hoành khắp khu 7 mà không cần đào đá.
Mỗi ngày ngươi sẽ được ăn ngon ngủ kỹ, thậm chí còn có người tích đá Xích Cương cho ngươi.
Hãy đến cùng lão đại và thoát khỏi sơn ngục này rồi tòng quân, thoát khỏi thân phận ngục nô này, ngươi thấy sao?”
Thứ mạnh nhất của Đổng Mập không phải thủ đoạn mà là tài năng ăn nói, hắn là đầu não của Hắc Tinh.
Dương Ân mỉm cười xán lạn: “Nghe cũng được quá nhỉ”.
“Đương nhiên rồi.
Lão đại đã muốn tòng quân từ lâu, ngài ấy muốn đưa mấy huynh đệ hộ pháp bọn ta cùng đi, cho nên số lượng đá Xích Cương cần tích lũy khá là nhiều.
Vì vậy chúng ta mới to gan lập bang ở đây, mà thấy ngươi là người trọng tình nghĩa, nên đầu quân vào chỗ chúng ta thì vẫn tốt hơn là tự đào đá mỗi ngày mà”, Đổng Mập lại nói.
Dương Ân sờ mũi, cảm thán: “Nhưng ta không hiểu, tại sao ta phải đầu quân vào gã mà không phải các ngươi đầu quân vào ta? Tử tước ta còn trẻ khỏe, anh tuấn tiêu dao, xứng đáng làm lão đại hơn Hắc Tinh đó nhiều mà? Chẳng phải có mặt mũi hơn sao?”
Dương Ân nói xong khiến đám người phẫn nộ.
“Ngươi thật sự cho rằng cái thực lực này của mình có thể tung hoành ở khu 7 à?”, Đổng Mập sầm mặt hỏi.
“Thì cũng thường thường bậc trung!”, Dương Ân đáp.
Tuy là nói vậy nhưng thực tế Dương Ân đang không ngừng sử dụng Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy trấn thủy để thu hút thủy huyền khí, bổ sung sức lực cho mình.
Cái cảm giác mà lúc nào cũng có thể đả thông thêm mấy cái huyệt vị, lúc nào cũng có thể tăng trưởng thực lực thật là tuyệt vời biết bao.
“Đổng Mập, đừng nói nhiều với hắn nữa, để ta móc lá gan của hắn ra ăn thử xem thế nào!”, Đổng Mập còn chưa kịp trả lời thì một âm thanh âm hiểm đã phát ra từ phía sau hắn ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...