“Cháu muốn ở lại đây tôi luyện thêm.
Cháu muốn quang minh chính đại gỡ bỏ thân phận ngục nô, sau này tự minh oan cho mình.
Những chuyện cháu không làm thì sẽ kiên quyết không thừa nhận!’, Dương Ân lập tức trả lời một cách chắc chắn.
“Tiểu Ân, chuyện đòi lại công bằng thì thôi đừng nghĩ đến nữa.
Không phải cháu không rõ uy lực của người đó”, Mạnh Hà Lương khẽ thở dài nói.
“Chuyện này Mạnh thúc đừng lo, cháu biết nên làm thế nào, tuyệt đối không làm việc theo cảm tính”, Dương Ân vô cùng bình tĩnh nói.
“Ừ, vậy cháu nói cho ta nghe chuyện của Vương giả đó một chút.
Bây giờ, chắc phải coi hắn ta như đương gia mà cung phụng đấy”, Mạnh Hà Lương chuyển chủ đề nói.
Dương Ân nói: “Chuyện này cũng không có gì đáng nhắc đến.
Cháu và Lam Hinh tỷ lo lắng an nguy của Vạn bá bá nên đã nhảy vào trong hố máu…”
Dương Ân kể lại chuyện ở trong hố máu một lượt, cái gì cần lượt bớt thì lược bớt, cần nói thì nói, nhưng không giở trò dối trá, đồng thời hắn cũng âm thầm quan sát thần thái của Mạnh Hà Lương.
Từ trong ánh mắt của Mạnh Hà Lương, hắn nhìn thấy một tia không cam lòng, bỗng chốc khiến hắn nổi lên cảnh giác.
“Xem ra, vị Mạnh thúc này cũng không thể hoàn toàn tin tưởng!”, Dương Ân thầm cảnh cáo mình.
Mạnh Hà Lương nghe xong thì nói: “Xem ra, có thể vị này là một trọng phạm, nếu không sẽ không thể bị giam ở dưới khu 8.
Chuyện này ta phải lập tức trở về để bẩm báo với triều đình.
Cháu yên tâm ở đây, cần gì thì cứ nói với lính gác ngục, ta sẽ bảo chúng chăm sóc cháu thật tốt”.
Nói xong, ông ta cũng không đợi Dương Ân nói gì mà xoay người ra khỏi thạch thất.
Dương Ân dõi mắt nhìn theo ông ta rời đi, trong lòng lại vô cùng phức tạp, không nhịn được than một tiếng: “Nhân thế thật hiểm ác!”
“Quả nhiên là một thằng lỗ mãng, thật sự cho rằng thực lực chưa bị phế bỏ thì có để sống yên ổn ở đây sau? Nghĩ ngây thơ thật!”, Mạnh Hà Lương đạp lên lưng Ưng Kị, lẩm bẩm nói.
Không lâu sau, ông ta đã biến mất trong màn đêm.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ở trước thạch thất, Dương Ân vừa hút một luồng tử khí vào trong cơ thể.
Luồng tử khí này so với những lần thu nạp trước đã dày hơn rất nhiều, cho nên những sức mạnh ẩn chứa trong đó cũng không nhỏ.
Sức mạnh này sau khi xuôi theo đan điền một vòng thì chảy trong 12 kinh mạch và một kinh mạch thần kỳ, các huyệt vị cùng tiếp nhận sự nuôi dưỡng của sức mạnh tinh khiết này.
Dương Ân ngồi dậy rồi lại luyện vài lần “Ba Văn Toàn Liệt Chưởng”, đã có đủ căn bản của chưởng pháp, nếu dựa vào tấn Long Quy trấn thủ để kết hợp tu luyện thì cũng coi như đạt đến giai đoạn nhập vi.
Lúc này, có tên lính gác ngục vội chạy tới trách mắng Dương Ân: “Dương Ân, từ nay trở đi ngươi chuyển tới khu 7”.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”, Dương Ân thầm thở dài nói.
Anh khẽ gật đầu: “Ta biết rồi”.
Nhà từ Lang Yên có tổng cộng 68 khu, càng bị nhốt vào khu vực cao thì càng là trọng phạm, Mà đến 7 khu đầu thì toàn là những kẻ giết người như rác hoặc là kẻ điên rồ, biến thái.
Ngục nô bình thường muốn tới đây thì kể cả không chết thì cũng bị ép thành thần kinh.
So với khu 68 mà nói thì như địa ngục với thiên đường vậy.
Tiểu Man luôn không rời Dương Ân nửa bước, thỏ thẻ đi theo nói: “Nô tì đi cùng thiếu gia tới khu 7”.
Khỉ Gầy cũng hớt hải chạy tới nói: “Đại ca, ta cùng huynh tới khu 7”.
Dương Ân mang vẻ mặt tươi cười mà nhìn Tiểu Man với Khỉ Gầy rồi nói: “Các ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, đừng gây rắc rối cho ta là được rồi”.
“Thiếu gia, nô tì là người của ngài, ngài đi đâu, nô tì đi đó!”, Tiểu Man vô cùng kiên định nói.
Dương Ân chạm khẽ lên khuôn mặt của Tiểu Man nói: “Ha ha, yên tâm đi, không lâu nữa, ta sẽ đưa cô rời khỏi đây”.
Lính gác ngục nhìn thấy Dương Ân thân thiết với Tiểu Man như thế thì bỗng nổi da gà, trong lòng thầm ghê tởm nói: “Thằng nhãi này còn là đồng tính!”
Nếu Dương Ân có thể nghe thấy lính gác ngục nghĩ gì thì chắc chắn sẽ không nương tay xử lý hắn ta.
“Khỉ Gầy, ngoan ngoãn ở lại khu 68 cho ta, chăm sóc cho Tiểu Man.
Sớm tích luỹ đủ đá Xích Cương đi, không cần lo cho ta!”, Dương Ân lại dặn dò Khỉ Gầy một câu rồi đi theo lính gác ngục đến khu 7.
Tiểu Man nhìn Dương Ân đang đi càng lúc càng xa, nước mắt lưng tròng, giọng nói trong trẻo hô lên: “Thiếu gia giữ gìn sức khoẻ!”
Khỉ Gầy thì nắm chặt nắm đấm, viền mắt đỏ hoe, hắn ta thầm nói: “50 ngàn cân đá Xích Cương mà thôi có tính là gì.
Chỉ cần ta chớp mắt là phá được núi rồi còn sợ không có cách nào thay đại ca tìm mấy viên đá Xích Cương sao?”
Họ đều không chú ý tới, một bóng hình màu đen nho nhỏ đã đuổi theo hướng Dương Ân rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...