Vạn Lam Hinh tung ô cho Dương Ân thì bản thân cô ta lại mất đi phòng ngự, một mình đối phó với bóng huyết sát.
Lúc đầu còn dựa vào “áo giáp huyền khí” chỉ có ở cảnh giới cấp tướng để phòng ngự sự tấn công của huyết sát, miễn cưỡng ngăn chặn được một, hai lần.
Cô ta muốn nhanh chóng phá tan bóng huyết sát này sau đó một đòn đánh tới đàn tế máu.
Khi cô ta tiền gần vào trong thì bóng huyết sát lại càng đáng sợ, ngay cả giáp tướng của cô ta cũng khó mà ngăn nổi sự xâm nhập của bóng huyết sát.
Chẳng bao lâu đã có bóng huyết sát xâm nhập vào trong cơ thể của cô ta, khiến tinh thần, da thịt của cô ta đều vô cùng khó chịu.
Cô ta muốn đuổi luồng khí huyết sát ra, nhưng loại sức mạnh này giống như giòi bọ, một khi đã bị vướng vào thì rất khó thoát ra, tinh thần và da thịt đồng thời bị gặm nhấm, khiến cô ta cực kì đau đớn khổ sở.
Âm thanh kêu gào đau đớn của cô ta đã đánh thức Dương Ân vừa gia tăng sức mạnh.
Dương Ân hoàn hồn, nhận ra ô ngọc đang ở bên cạnh mình thì biết Vạn Lam Hinh vì cứu hắn mà không màng đến tính mạng của bản thân, trong lòng vô cùng cảm động.
Hắn bắt lấy ô ngọc, xông về phía Vạn Lam Hinh.
Giờ đây, hắn không sợ sự tấn công của bóng huyết sát nữa, Thái Thượng Cửu Huyền quyết trong cơ thể hắn xoáy mạnh không ngừng, những khí huyết sát lại gần đều bị luyện hóa ở đan điền trung tâm.
Đan điền trung tâm lại nhanh chóng chuyển hóa thành sức mạnh tinh khiết, gia tăng sức mạnh của hắn.
Môi trường như vậy đã trở thành địa điểm tu luyệt hoàn hảo đối với hắn.
Dương Ân chạy tới, cầm ô ngọc điên cuồng càn quét bóng huyết sát xung quanh Vạn Lam Hinh, che ô ngọc bao phủ lên người cô ta khiến cô ta bỗng chốc cảm thấy tốt hơn nhiều.
Vạn Lam Hinh lộ vẻ đau đớn trên khuôn mặt, sức mạnh toàn thân không có chỗ dùng.
Đây cũng chính là sự tàn bạo của sức mạnh huyết sát.
“Lam Hinh tỷ, tỷ cầm lấy!”, Dương Ân không dám chậm trễ, chỉ có thể ôm Vạn Lam Hinh đi xa chỗ huyết sát kia để cô ta từ từ hít thở.
Sau khi Vạn Lam Hinh có ô ngọc bảo vệ thì tình trạng cũng tốt hơn nhiều, nhưng khí huyết sát đã xâm nhập vào cơ thể vẫn cần phải tiêu trừ.
Cô ta lấy một viên thuốc từ thắt lưng rồi nhét vào miệng mình, sau đó ngồi khoanh chân, nhanh chóng loại bỏ khí huyết sát.
“Lam Hinh tỷ, tỷ ngồi ở đây nhé.
Ta vào trong xem có thể cứu Vạn bá bá ra không”, Dương Ân dịu dàng nói với Vạn Lam Hinh.
“Không… không, khí huyết sát đó quá khủng khiếp, đệ sẽ không chịu nổi đâu”, Vạn Lam Hinh khó nhọc nói.
“Đừng lo, khí huyết sát đó không thể làm đệ bị thương.
Tỷ chăm sóc mình thật tốt là được, đừng mạo hiểm nữa!”, Dương Ân vỗ nhẹ vào tay Vạn Lam Hinh nói, rồi sải bước về phía đàn tế máu.
Vạn Lam Hinh không kịp giữ Dương Ân.
Cô ta nhìn bóng lưng hăng hái của hắn thì cũng không ngăn cản nữa, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ kinh ngạc vô cùng, đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm: “Tại sao Ân đệ lại không bị ảnh hưởng bởi huyết sát chứ?”
Vừa rồi Dương Ân bị khí huyết sát tấn công, vậy mà bây giờ vẫn bình an vô sự, quả thật khiến cô ta cũng cảm thấy khó tin.
Huyết sát tụ ảnh, không ngừng gào thét, tấn công về phía Dương Ân.
Nhưng Dương Ân thì cứ phớt lờ, Thái Thượng Cửu Huyền quyết trong cơ thể chưa từng vận hành trôi chảy như bây giờ.
Ngàn lỗ trên đan điền trung tâm không ngừng hít, nhả luồng khí huyết sát vô tận, rất nhiều sức mạnh tinh khiết bốc lên, lưu lượng trong 12 kinh mạch cứ từng đợt ào ạt, bồng bềnh, mãnh liệt, tràn đầy thấy rõ, nâng cao sức mạnh của Dương Ân.
Khi Dương Ân tới gần đàn tế máu, khí huyết sát đã đậm đặc tới cực điểm, mà trong cơ thể hắn lại vang lên một lần dị hưởng, vọt tới 17 thạch lực, chỉ kém 2 thạch lực nữa là đạt tới cảnh giới cao nhất của võ binh đỉnh cấp.
Đan điền trung tâm của Dương Ân vẫn còn rất nhiều sức mạnh đang trào ra, đều bị hắn dùng để đả thông huyệt vị ở hai chân, khiến sức mạnh của những huyệt vị này được bổ sung tràn trề.
Hai chân đã thông 16 huyệt, lại dựa vào sức mạnh thông thận của huyệt Dũng Tuyền khiến cho sức mạnh của Dương Ân tăng lên càng nhiều.
Dương Ân đứng đối diện với đàn tế máu, nhìn tầng tầng lớp lớp xương trắng, có xương yêu, có xương người, chất đống mà thành đàn tế máu, khí huyết sát trong đó không ngừng trào ra, trông vô cùng kinh hãi.
Dương Ân lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Thái Thượng Cửu Huyền quyết vận hành càng nhanh, dường như thúc đẩy hắn đi vào đàn tế máu, trong đó có thứ gì đang thu hút nó.
Dương Ân cứ thế đi tới.
Hắn tay không tấc sắt, sức mạnh cũng chưa qua cảnh giới võ binh đỉnh cấp, thật sự có thể đi vào đàn tế máu sao?
Đàn tế máu này được tạo nên từ xương cốt của vô số thi thể, mà huyết trận bố trí ở đây cũng tích lũy lượng lớn huyết khí, bốn phía lại có địa linh tuyền vây quanh, dường như đang thai nghén một vật kỳ dị nào đó.
Khi Dương Ân lại gần đàn tế máu, thì một bàn tay máu tụ ảnh bỗng vồ lấy Dương Ân.
Vạn Lam Hinh ở bên ngoài nhìn thấy một màn này, thất thanh kêu lên: “Ân đệ, chạy nhanh”.
Cô ta bị bất ngờ, muốn cầm ô ngọc xông vào bên trong nhưng tinh thần lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khiến cô ta yếu ớt vô cùng, khó mà giúp được Dương Ân.
- -----------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...