Tuyệt Thế Võ Thần


Dưới bóng đêm, hai con người đứng từ xa nhìn nhau, một bên thì không thấy rõ mặt, có khí tức che giấu bao quanh, một bên chính là thiếu niên Dương Ân.

Hắn nhìn chằm chằm người này, hy vọng có thể thấy rõ được bộ dạng của đối phương.

“Nhóc con, đừng nhìn nữa, đây chỉ là một phân thân ý chí của ta mà thôi.

Thực lực của ngươi không thể nào nhìn rõ được đâu, khỏi phải cố”, bóng người lạnh lẽo nói.

“Cháu xin cảm ơn ân cứu mạng của tiền bối”, Dương Ân tỉnh táo lại, hành lễ với bóng người.

“Tiền bối cái gì, gọi lão phu là sư phụ đi.

Từ nay về sau, ngươi chính là đồ đệ của lão phu.

Đời này sẽ không có ai uy hiếp được ngươi nữa”, bóng người nói với uy phong rất lớn.

“Tiền bối đang đùa sao? Cháu có đức hạnh gì mà làm được đồ đệ của tiền bối chứ?”, Dương Ân thấp thỏm nói.


Có thể làm Phần Thiên Hùng bị thương chỉ với khí thế của mình như vậy thì thực lực ắt hẳn rất khủng bố.

Nếu được sư phụ cỡ này bảo vệ thì rất tốt, nhưng hắn không rõ đối phương là ai, sao có thể tuỳ tiện bái sư được.

“Ngươi đừng có mà không biết điều, nếu không có lão phu ở đây vô tình phát hiện nhóc con nhà ngươi còn trẻ mà đã giết được cảnh giới Địa Hải thì lão phu còn lâu mới động lòng nhân ái.

Giờ ngươi không muốn bái cũng phải bái, lão phu ở đây không lâu đâu, bái sư đi đã rồi tính tiếp”, bóng người đó nói xong thì vươn tay ra, một luồng khí vô hình bao lấy cơ thể Dương Ân không nghe theo khống chế của hắn nữa, quỳ sụp xuống đất, đầu cũng mạnh mẽ đập xuống bái lậy.

“Tiền bối không thể làm vậy được”, Dương Ân kháng nghị.

Bụp!
Một cái dập đầu.

“Tiền bối, có gì chúng ta từ từ nói chứ, thô bạo vậy không tốt đâu”.

Bụp!
Hai cái dập đầu.

“Tiền bối, nếu ông cứ làm vậy thì ta sẽ mắng chửi đó.

Ỷ thế hiếp người không phải chuyện một ông già nên làm đâu”.

Bụp!
Ba cái dập đầu.

“Tiền bối, ông có thể nhẹ nhàng buông ra để ta tự hành lễ không?”
Bụp bụp!
Mặc kệ Dương Ân nói gì cũng vô dụng, hắn không thể thoát khỏi chín cái dập đầu.

“Rồi, đã xong, sau này ngươi chính là đệ tử ký danh của trưởng lão Hộ Cung của Thiên Cung ta.

Để có thể trở thành đệ tử chân chính của lão phu thì ngươi phải nhanh chóng nâng cao thực lực, đạt cảnh giới Địa Hải trước 20 tuổi, cảnh giới Thiên Ngư trước 25 tuổi.


Nếu không thì mọi lễ bái hôm nay sẽ vô dụng.

Nếu làm được thì lão phu sẽ đến tìm ngươi và dẫn ngươi vào Thiên Cung, trở thành đệ tử Thiên Cung.

“Vi sư sẽ truyền cho ngươi một chút pháp môn cảm ngộ của hai loại cảnh giới, có hấp thu được hay không là do ngộ tính và năng lực của ngươi nhé”, bóng người đó nói một hồi thì bắn một tia sức mạnh vào mi tâm của Dương Ân.

Cũng vào lúc này, bóng người đó biến mất, giống như chưa từng tồn tại.

Còn Dương Ân, trong đầu hắn bỗng hiện lên hai pháp môn cảm ngộ của hai tầng cảnh giới, mà những cảm ngộ này là thứ mà hắn không thể cảm nhận liên tục, chỉ khi cảnh giới tăng dần thì mới mượn nó để tìm con đường phù hợp với mình rồi xung kích.

Dương Ân được trả tự do, hắn nhìn mặt đất lồi lõm vì chín cái dập đầu của mình, rồi lại sờ trán, lẩm bẩm: “Phó đoàn trưởng ta đang mơ hay sao?”
Giọng nói của Tiểu Hắc lại vang lên: “Không phải đâu, lão già đó có bản lĩnh đấy, nhưng lại cứ thích giả thần giả quỷ”.

“Vậy ông ta ở cảnh giới gì thế, mạnh hơn cả Thiên Yêu ư?”, Dương Ân hỏi Tiểu Hắc.

“Đúng vậy, trong thế giới loài người thì ông ta là kiểu mạnh nhất”, Tiểu Hắc phán đoán.

“Oa, bảo sao mà khẩu khí lớn vậy, xem ra ta đã bái được một sư tôn trâu bò rồi”, Dương Ân hưng phấn nói.

“Bớt bớt đi, chỉ cần ngươi tuy luyện Thái Thượng Cửu Huyền quyết đến mức đại thành, mạnh hơn ông ta nhiều lắm”, Tiểu Hắc đáp, rồi bổ sung: “Gần đây ngươi có phát hiện lực lượng mà mình hấp thụ không những không tăng mà còn giảm hơn trước không?”
Dương Ân khẽ ngẩn ra, rồi đáp: “Hình như là vậy đấy, ta vừa đột phá cảnh giới cấp tướng cao cấp, vừa mới ổn định được, mà cũng không được rõ ràng như trước nữa?”
Hắn đã phát hiện ra vấn đề này từ sớm, cảm thấy có thể là do tăng cấp quá nhanh nên mới như vậy, nhưng nghe Tiểu Hắc nói thì dường như là không phải.

“Đương nhiên rồi, Thái Thượng Cửu Huyền quyết là tiên quyết, nó mạnh mẽ như thế, sao có thể khiến ngươi chững lại được”, Tiểu Hắc đáp.


“Vậy thì là sao chứ? Ta tu luyện không đủ hay sao?”.

Truyện Mỹ Thực
“Không phải vậy đâu mà là ngươi cần tìm một loại huyền tinh khí khác, chỉ khi tập hợp được chín loại huyền tinh khí thì mới giúp Thái Thượng Cửu huyền quyết tăng cấp, ngươi mới có khả năng tăng đến cảnh giới tiếp theo mà thôi.

Nếu không thì cả đời này ngươi sẽ phải dừng ở cảnh giới này, không thể tiến bộ!”
“Hả, sao lại nghiêm trọng như vậy”.

“Ngươi nghĩ ta đùa ngươi à?”
“Không, nhưng ta thấy nó ảo quá, vậy ngươi có thể đổi cho ta tiên quyết khác không, vậy thì sẽ không bị hạn chế nữa?”
“Một khi tu luyện Thái Thượng Cửu Huyền quyết thì sẽ không được đổi sang loại khác nữa, ngươi nhận mệnh đi”.

“Vậy phải làm sao đây? Ta nào có biết huyền tinh khí ở đâu cơ chứ?”
“Cho nên ta bảo ngươi phải nhanh chóng thoát ly thân phận ở đây, đánh nam dẹp bắc đi rồi đi tìm số huyền tinh khí còn lại”.

….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui