Trong chiếc lều hào hoa nhất của quân đoàn Tử thần, Dương Ân đang ngày đêm học thuật luyện đan, hắn hoàn toàn không rõ thế giới bên ngoài kia xảy ra những chuyện gì.
Từ khi luyện được tâm hỏa, sức mạnh của hắn đột nhiên tăng lên mạnh mẽ, chuyện tu luyện có thể chậm lại một chút, học được luyện đan rồi hẵng nói tiếp.
Trước khi học luyện đan, hắn bắt buộc phải học được cách điều khiển tâm hỏa Lam Yêu Cơ đã.
Theo như bài cơ bản của luyện đan thì điều khiển lửa là một chuyện rất khó khăn, nhưng đối với Dương Ân thì lại chẳng nhằm nhò gì, hắn cảm thấy Lam Yêu Cơ mà mình triệu hồi ra giống như một bộ phận trên cơ thể, như là một đôi cánh bí mật vậy, một ý nghĩ của hắn thôi là đã có thể khiến nó biến to nhỏ tùy thích, hoàn toàn nằm trong phạm vi khống chế được.
Chính vì vậy, hắn có thể nhanh chóng nhảy qua quá trình tu luyện điều khiển lửa, thử sức tinh luyện thảo mộc.
Khâu này thì lại khó bắt đầu hơn, dù cho Dương Ân có thể điều khiển tâm hỏa tùy thích, nhưng thảo dược gặp nóng sẽ khô héo cả lại, chỉ cần có một chút sai sót thôi cũng có thể bị thiêu rụi hết.
Tiểu Hắc cũng không hướng dẫn Dương Ân, nó đã truyền cho hắn một số bài cơ bản rồi, hắn phải tự mình mày mò mọi thứ, như vậy mới có thể từ từ thành thạo.
Tiểu Hắc lấy ra một chiếc đỉnh cổ khác cho Dương Ân luyện tập, chiếc đỉnh cổ này cũng phi thường không kém, là một chiếc đỉnh đồng thau có ba chân và bốn tai, trên đó có rất nhiều đường vẽ bí ẩn, mỗi khi ngọn lửa đốt lên thì những đường vẽ này sẽ xuất hiện vầng hào quang kỳ lạ.
Tuy không cao cấp bằng Thần Nông tiên đỉnh, nhưng đối với bên ngoài mà nói thì cũng đều là tiên đỉnh hiếm có, cho dù có là thánh dược sư mà đến đây thì cũng muốn giành lấy.
Dương Ân không biết giá trị của đỉnh đồng thau, tỉ mỉ tinh luyện tinh hoa thảo dược, dùng lực tinh thần thần đình điều khiển đan dược bay vào vạc đồng, còn tâm hỏa dùng để đốt bên ngoài lò đỉnh, nướng hết ra tinh hoa của thảo dược.
Hết cây thuốc này đến cây thuốc khác đều bị hắn đốt phá thẳng tay, từng đống từng đống cặn bã rơi xuống đỉnh thuốc khiến hắn đau lòng không thôi.
Dù cho đây chỉ là những loại thảo mộc thông thường nhất, thì để thu thập chúng cũng cần tốn thời gian.
“Đến tâm hỏa ta cũng có thể cưỡng ép thức tỉnh được, ta không tin chỉ mấy cây thảo mộc cỏn con mà không thể chiết xuất nổi”, Dương Ân chưa bao giờ là người dễ dàng bỏ cuộc, hắn trầm tư nhớ lại về những điều cơ bản của thuật luyện đan trong thần đình và dáng vẻ bình thường lúc Tiểu Hắc luyện đan, lại bắt đầu luyện thuốc lần nữa.
Lần thất bại thứ 101!
Lần thất bại thứ 102!
Lần thất bại thứ 103!
...!
Sau khi thất bại đủ 200 lần, cuối cùng hắn cũng tinh luyện thành công được ra tinh hoa thảo dược.
Có được kinh nghiệm từ lần đầu tiên rồi, lần thứ hai dễ dàng hơn nhiều.
Tiếp sau đó thì cơ bản đều là luyện ba cây thảo dược thì thành công được một, chẳng bao lâu sau đã biến thành luyện hai cây thảo dược thì thành công được một, cứ như thế, qua hai ngày sau, cuối cùng cũng đạt tỷ lệ thành công cao đến bảy, tám phần mười.
Hiệu suất tinh luyện thảo dược thế này cũng có thể coi là vô cùng đáng kinh ngạc rồi.
Những luyện dược sư bình thường cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tất cả những điều này đều là nhờ sự thần kỳ của tâm hỏa, có thể chuyển động tùy theo ý nghĩ của hắn, điều khiển độ lửa rất tinh vi và phức tạp.
Sau khi hoàn thành bước tinh luyện tinh hoa thảo dược, tiếp theo là phải nén các tinh hoa thành hình viên, cuối cùng là để nguội và cô đặc lại thành đan.
Hai bước này đều là mấu chốt quan trọng, chỉ sai sót một chút là không thể luyện thành đan dược được.
Trong hai ngày tiếp theo, Dương Ân hao tốn không ít tinh hoa dược liệu, thất bại liên tiếp mười mấy lần, giày vò đến mức tinh thần hắn có hơi sụp đổ.
“Tên nhóc kia, không làm được thì dừng lại đi, đừng có lãng phí dược liệu nữa”, Tiểu Hắc ở bên cạnh khuyên.
Nó không khuyên còn đỡ, nó càng khuyên, Dương Ân càng không phục, nghiến răng tiếp tục luyện đan.
Cuối cùng, sau ba mươi lăm lần thất bại, hắn đã ngưng kết thành công một lò đan dược.
Lúc này ngọn lửa đang thiêu đốt lò đỉnh, hỏa lực đạt đến cực điểm, Dương Ân nhẹ giọng mắng: “Rút lửa!”
Tâm hỏa lập tức co lại trở về tim hắn, hắn tiếp tục phong ấn, một luồng thủy huyền khí đảo qua bao lấy vạc lò, làm nguội hoàn toàn lò luyện dược.
Xì xì!
Trên đỉnh đồng có khói trắng phun ra, thành vạc nhanh chóng nguội đi, nhiệt lượng trong vạc tự nhiên co rút lại, đan dược cũng bị sự thay đổi nhiệt độ này tác động mà càng ngày càng ngưng tụ, cuối cùng nó có trở thành đan được hay không thì phải mở nắp ra mới biết được.
Làm xong tất cả những bước này, Dương Ân ngã bệt xuống đất, thở hồng hộc, hiển nhiên là hắn đã bị quá mức, trông khá là mệt mỏi.
Nếu không phải sau khi hắn đạt đến trình độ nhân tướng cao cấp, có được lực lượng to lớn chống đỡ, thì hắn đã sớm mệt đến mức nằm bò ra rồi.
Luyện đan không chỉ là một việc kỹ thuật, mà còn là việc thể chất!
Dương Ân nhét một viên đan dược tăng khí vào miệng, nhanh chóng lấy lại sức, hắn cần phải đứng dậy xem đan của mình có thành hay không.
Tiểu Hắc từng nói dùng đan dược không có lợi cho nền tảng vững chắc, nhưng đan dược tăng khí không có tác dụng nâng cao gì đối với cảnh giới của Dương Ân, nhiều nhất cũng chỉ có thể khôi phục sức lực, đan điền trung tâm cũng có thể thanh lọc công lực, miễn là không ăn nó thay cơm thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì lắm.
Sau khi Dương Ân hồi phục một chút sức lực, hắn đứng dậy lo lắng mở nắp lò.
Lúc này, Tiểu Hắc cũng leo lên vai Dương Ân, muốn cùng hắn chứng kiến đỉnh đan này có thực sự hóa thành thể rắn hay không.
Khi mở đỉnh lò ra, đúng là trong đỉnh lò có hai viên thuốc đã đông đặc, nhưng chúng không được tròn và sáng bóng như thuốc do Tiểu Hắc làm, chỉ có thể tương đương với loại bán ở ngoài.
“Ha ha, ta thành công rồi, ta thành công rồi!”, Dương Ân cười vô cùng vui vẻ.
Từ lúc bắt đầu là điều khiển lửa, luyện dược, đến nay thành đan, hắn đã dùng khoảng thời gian là năm ngày năm đêm mà đã luyện chế thành công được hai viên đan dược, niềm vui này quả thực không phải người nào cũng có thể hiểu được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...