Quân Trấn Man có một nguyên soái cùng tám đại trung tướng, nguyên soái là Phần Thiên Hùng, tám đại trung tướng lần lượt là Hứa Đình Hoằng, Phù Vinh, Tào Kiến Đạt, Nam Tề Tần, Phùng Đề Sâm, Nghiêm Mân An, Cung Trung Phu và Thai Thụy.
Phần Thiên Hùng đã trấn giữ ở đây năm mươi năm, trải qua rất nhiều trận đại chiến với quân Man trên con đường làm nguyên soái của ông ta.
Ông ta cũng là một trong mười vị vương giả hàng đầu của hoàng triều Đại Hạ, đứng trong vị trí năm người đứng đầu.
Các trung tướng khác cũng là vương giả, ít nhất cũng có hơn 20 năm kinh nghiệm chinh chiến sa trường.
Giờ phút này, tọa lạc ở nơi yên bình nhất của toàn bộ quân doanh, có một tòa lều cực lớn làm bằng vải lụa thêu hình rồng phượng, treo cờ lớn của quân Trấn Man trên nóc, trông vô cùng tôn quý uy nghiêm.
Lều này có thể chứa ít nhất một trăm người cùng một lúc, là lều cấp cao nhất trong toàn quân, nơi ở của nguyên soái.
Trong lều, có một người đàn ông trung niên uy vũ bất phàm đang cầm bút vẽ một bức mãnh hổ hạ sơn, nét vẽ như rồng bay phượng múa, một con hổ vương xuất hiện như muốn nhảy ra ngoài tờ giấy, khí thế bạo ngược không lẫn vào đâu được.
Người đàn ông trung niên này ăn mặc giản dị, ngũ quan cứng rắn, hai mắt bừng bừng, khí thế kinh người, chính là vị tướng quân đứng đầu quân Trấn Man, Phần Thiên Hùng.
Bên trái và bên phải lều có tám người đang đứng, tám người này không dám mặc thường phục ra ngoài như Phần Thiên Hùng, thay vào đó, mỗi người đều mặc một bộ chiến giáp, đứng nghiêm oai vệ.
Tất cả đều yên lặng đứng nhìn Phần Thiên Hùng đang ngồi vẽ ở chính giữa lều, không ai dám gây ra tiếng động dù là nhỏ nhất.
Một lúc lâu sau, Phần Thiên Hùng hoàn thành bức họa, ông ta cuối cùng cũng đặt bút xuống, vươn vai, mỉm cười nhìn tám người có mặt nói: "Hôm nay sao lại đông đủ như vậy? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì lớn sao?"
Vị tướng thứ hai dưới quyền Phần Thiên Hùng, Hứa Đình Hoằng dẫn đầu nói: “Đại tướng quân, gián điệp của chúng ta báo lại, quân Man gần đây đã tiến hành các cuộc tập trận quân sự liên tục.
Bọn chúng đã tập hợp một số lượng lớn quân đội.
Chắc chắn sau mùa đông, bọn chúng sẽ phát động xâm lược, mong tướng quân định đoạt".
Hứa Đình Hoằng có thân hình cao gầy, mắt sâu mũi cao, râu dê mọc trên cằm, khuôn mặt đã đầy những nếp nhăn, tuy trông già nhưng thân hình vẫn thẳng tắp hiên ngang.
Mấy năm nay ông ta vì Đại Hạ mà lao tâm lao lực, vô cùng trung thành.
“Ừm, chuyện này ta đã biết, Đình Hoằng ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì?”, Phần Thiên Hùng hỏi ngược lại.
“Thuộc hạ cho rằng chúng ta công kích trước là tốt nhất!”, Hứa Đình Hoằng hùng hồn nói.
Lời này vừa nói xong, thì một tướng quân mập mạp khác đã bước ra nói: "Không được, quân Man từ trước đến giờ đều rất hung hãn, hơn nữa đã có chuẩn bị, nếu chúng ta giao chiến thì không thể thắng được".
"Xì, Phùng Đề Sâm, ngươi từ trước đến nay luôn là một con ma sợ chết, lần nào cũng chờ quân Man đến giết thì ngươi mới biết phản kháng.
Tại sao chúng ta không thể công kích bọn chúng trước chứ hả? Miễn là có chiến lược đúng đắn thì không có gì phải sợ bọn chúng cả”, Hứa Đình Hoằng mắng.
"Hứa Đình Hoằng, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi dám công kích quân Man, lão Phùng ta cũng có khả năng đó đấy! Ta chỉ cân nhắc vì các binh sĩ trong quân, chúng ta dựa vào dãy núi Lang Yên thủ trận, nếu như đám quân Man dám tấn công, thì chúng chỉ có đi chứ không có về”, trung tướng Phùng Đề Sâm đáp lại.
“Chỉ có công kích mới là cách phòng thủ tốt nhất, chứ lúc nào cũng nghĩ đến việc phòng thủ, thì cho dù thắng lợi, cũng chỉ là thắng lợi thảm hại!”, Hứa Đình Hoằng kiên định giữ lập trường của mình.
Khi Phùng Đề Sâm lại muốn nói điều gì đó, thì Phần Thiên Hùng đã khoát tay và nói: “Được rồi, hai người các ngươi không cần nóng nảy, chuyện này ta tự có kết luận của mình”.
Sau đó, ông ta lại hỏi: “Hôm nay trừ chuyện này thì có còn chuyện gì khác cần thảo luận nữa không?"
Các trung tướng một lần nữa báo cáo về những vấn đề mà họ muốn thảo luận.
Trong đó, có một chuyện liên quan đến "Vương Cửu Trọng" ở sơn ngục Lang Yên, hắn ta ở trong sơn ngục có thu nhận một tên đệ tử, có người đề nghị tới sơn ngục mời Vương Cửu Trọng về đầu quân cho quân Trấn Man, để tăng cường sức mạnh cho quân đội.
Phần Thiên Hùng cho phép điều này, bảo người đề xuất là Phù Vinh đích thân đến sơn ngục để mời Vương Cửu Trọng tới giúp.
“Được rồi, nếu không còn việc gì khác thì giải tán đi”, Phần Thiên Hùng thu xếp xong mọi chuyện thì ra lệnh tiễn khách.
Lúc này, Nghiêm Mân An mới nói: "Đại tướng quân, hôm nay có một chuyện thú vị đã xảy ra, thuộc hạ muốn kể lại với ngài".
“Ồ, chuyện có thể khiến Mân An cảm thấy hứng thú thì chắc hẳn là một điều rất thú vị, ngươi có thể kể ra cho mọi người cùng nghe”, Phần Thiên Hùng nói.
"Hôm nay có một tên nhóc tới từ quân đoàn Tử Thần đã tạo nên chấn động ở khu vực đài khiêu chiến...", Nghiêm Mân An nói, nhưng trước khi nói hết thì ông ta đã bị Tào Kiến Đạt ngắt lời: "Mân An, ý ngươi muốn nói về Dương Ân của quân đoàn Tử Thần phải không?"
Nghiêm Mân An nhìn Tào Kiến Đạt, chế giễu nói: "Đúng vậy, chính là Dương Ân, phó thống lĩnh mới được thăng chức của quân đoàn Tử Thần, tên nhóc này..."
Ông ta vẫn chưa nói hết lời, Tào Kiến Đạt lại ngắt ngang: “Dương Ân không tuân theo kỷ luật quân đội, lại dám phạm thượng, nhưng hắn được Hoa Hồng Tử Thần bảo vệ.
Chuyện này ta thấy mình phải tự ra tay giải quyết, nếu không lại xuất hiện thêm những người mới lập công một chút đã tự kiêu đến tận trời.
Mân An, ta nghĩ những chuyện về hắn chẳng có gì để nói nữa”.
Nghiêm Mân An lộ ra một chút bất mãn, nói: “Trung tướng Tào, ta biết ngươi không muốn nhắc tới tên nhóc đó, nhưng hôm nay ta phải nói, ngươi không thể ngăn cản ta đâu”.
Cuối cùng, ông ta bỏ qua thần sắc âm trầm của Tào Kiến Đạt, hướng về phía Phần Thiên Hùng kể về sự tích của Dương Ân trên đài khiêu chiến ngày hôm nay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...