Tiêu Bách Thần trở về sảnh chính, đưa mắt quét dọc một lượt khắp nơi nhưng vẫn không thấy Bạch Khởi La đâu cả.
Trên bàn cô vừa ngồi vẫn còn sót lại bát súp của đang ăn dở.
“Quái lạ, Bạch Khởi La đi đâu rồi?”
Anh quay trở lại nhà vệ sinh, chờ một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng cô bước ra.
Tiêu Bách Thần toan quay đi thì chợt nghe thấy có tiếng hai cô gái đang trò chuyện với nhau:
“Con bé vừa xong khiêu vũ với đại thiếu gia quả thật đẹp quá!”
“Ai biết cô ta đã chỉnh sửa nát mặt hay là chưa?”
“Không đâu.
Tôi thấy cô ta là đẹp tự nhiên đó.
Mà chiếc đầm xẻ lưng cô ta mặc nhìn đã mắt thật.
Thảo nào đám đàn ông cứ dính chặt mắt lên người!”
Tiêu Bách Thần đứng nép vào cửa nhà vệ sinh, cẩn thận nghe ngóng.
Xoẹt...xoẹt...
Có tiếng xả nước ồ ạt, tiếp sau đó là tiếng xỉ mũi khìn khịt...
“À, mà cô có nghe thấy tên cô gái đó là gì không?”
Người kia trầm ngâm một lúc, sau đó không chắc chắn mà lên tiếng:
“Hình như tôi có nghe thấy...!Bạch...!Bạch Mao, à không, Bạch Khởi La thì phải!”
“Ồ! Tên cũng hay đó!”
Quả đúng là Bạch Khởi La.
Nhưng tại sao cô ấy lại khiêu vũ với Lưu Bách Thủy cơ chứ?
Tiêu Bách Thần không nhịn được mà mở bật cửa phòng vệ sinh nữ, lao tới trước mặt hai cô gái kia mà hỏi dồn dập:
“Bạch Khởi La sao lại khiêu vũ với Lưu Bách Thủy?”
Hai cô gái xinh đẹp trước mắt đứng ngây người nhìn anh.
Mãi vài phút sau mới định thần lại, cầm cốc nước dở dang bên cạnh dội thẳng vào người anh mà hét lớn:
“Biến thái! Có biến thái nhìn trộm nhà vệ sinh nữ!”
......
Ưm...
Trong căn phòng tối tăm, Bạch Khởi La đang nằm trên một chiếc giường lớn, thiết kế vô cùng sang trọng, xung quang treo đầy ảnh của Lưu Bách Thủy từ khi còn nhỏ đến lúc lớn...
Khóe mi Bạch Khởi La nặng trĩu, muốn mở mắt ra nhìn xung quanh nhưng không thể nào nhấc mi lên được.
Cộp...cộp...
Ngoài cửa phòng có tiếng nói chuyện, chất giọng trầm khàn của Lưu Bách Thủy vang lên.
“Tuệ Mẫn, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần là không được đến phòng tôi khi chưa có sự cho phép?”
Tuệ Mẫn chính là vợ của anh ta, cũng là chị dâu của Lưu Ngạn Xuyên.
Cô nhìn Bách Thủy bằng ánh mắt đượm buồn, lắc đầu mà nói:
“Em là vợ của anh, em cũng có quyền đến phòng tân hôn của chúng mình chứ?!”
Lưu Bách Thủy bật cười ha hả, đưa tay bóp chặt cổ Tuệ Mẫn, gằn giọng nói:
“Cút ra khỏi đây.
Tôi thừa biết cô và Lưu Ngạn Xuyên làm trò mèo gì sau lưng tôi? Đợi ngày mai bán đấu giá xong, tôi sẽ đem hai người ra xử tội trước toàn bộ gia tộc!”
Nói xong, mặc cho Tuệ Mẫn dựa lưng vào tường đờ đẫn, anh ta mở cửa phòng bước vào, sau đó đóng rầm cửa lại.
Ánh đèn ngủ mờ nhạt được bật lên, chiếu rõ thân hình nóng bỏng của Bạch Khởi La.
Lưu Bách Thủy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô, sau khi xác định Bạch Khởi La vẫn còn trong trạng thái mê man liền mỉm cười đầy thỏa mãn.
Đoạn anh ta mở ngăn kéo, lấy ra một viên thuốc nhỏ, sau đó nhét vào miệng Bạch Khởi La.
Trong cơn mê man, Bạch Khởi La cảm thấy mình vừa nuốt một vật gì đó vào trong người, cơ thể như còn không chịu nghe theo sự điều khiển của bản thân mình nữa.
Ào...ào...
Tiếng nước xối trong phòng tắm vang lên, Bạch Khởi La mặc dù nghe thấy nhưng không thể nào mở mắt ra được.
Đột nhiên, cô cảm thấy có bàn tay lạnh lẽo đang chậm rãi vuốt ve gương mặt, hít hà mái tóc của mình.
Ưm!
Bạch Khởi La theo phản xạ nghiêng đầu né tránh.
Mà Lưu Bách Thủy đang chống tay nằm bên cạnh cô thì nở nụ cười xấu xa, vô cùng đê tiện.
“Tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo, tôi rất thích.
Để xem tôi thuần phục em thế nào!”
Vừa nói, anh ta vừa gục đầu vào mái tóc đen bồng bềnh của Bạch Khởi La mà tham lam thưởng thức.
“Thơm quá!”
Bàn tay thô thiển của Lưu Bách Thủy không ngừng vuốt ve khắp người Bạch Khởi La, sau đó đê tiện mà lần mò bên hông cô, tìm cách kéo khóa váy xuống.
“Chết tiệt, đàn bà thật phiền phức, cứ thích mặc đống váy rắc rối này làm gì cơ chứ!”
Loay hoay một hồi Lưu Bách Thủy vẫn chưa tìm thấy khóa váy, anh ta chau mày chửi đổng.
Cơn dục vọng mãnh liệt trong người anh ta càng lúc càng trở nên nóng bức, vô cùng khó chịu, cần lắm một nơi ẩm ướt để phát tiết.
Lưu Bách Thủy cắn răng, đưa tay xé toạc hông váy của Bạch Khởi La.
Tức thì, khuôn ngực căng tràn lấp ló trong chiếc áo lót màu đen hiển hiện rõ rệt ngay trước mắt Lưu Bách Thủy.
“Wo, cực phẩm mỹ nhân!”
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay chậm rãi tiến dần đến ngực Bạch Khởi La, trong đầu không ngừng tưởng tượng đến mùi vị mềm mại, đầy đặn ẩn sau lớp áo lót khiêu gợi kia.
Phốc!
Bàn tay thô thiển của Lưu Bách Thủy chưa kịp chạm vào ngực Bạch Khởi La thì đã bị cô giữ lại.
Hai mắt Bạch Khởi La mở choàng, nhìn chằm chằm vào Lưu Bách Thủy một cách căm hận.
“Đường đường là đại thiếu gia của dòng tộc họ Lưu danh tiếng, vậy mà dám giở trò hèn hạ với con gái?”
Thấy Bạch Khởi La đã tỉnh, Lưu Bách Thủy thoáng chút sững sờ, sau đó nở nụ cười nhạt:
“Em đã là chim trong lồng, đừng hòng rời khỏi đây.
Những người phụ nữ mà bị tôi nhìn trúng, chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay tôi được!”
“Để xem!”
Bạch Khởi La gằn giọng, nhanh nhẹn dùng chân đạp mạnh vào mặt Lưu Bách Thủy, khiến anh ta ngã lăn ra sau.
Thừa thời cơ, Bạch Khởi La nhổm phắt dậy, chạt thật nhanh đến bên cửa, vặn nắm xoay.
“Chết tiệt!”
Cô tức giận đưa tay đấm mạnh vào thành cửa.
Lưu Bách Thủy gian manh đã khóa cửa lại.
Anh ta đứng ở sau lưng Bạch Khởi La, đê tiện mà giơ chiếc chìa khóa đang cầm lủng lăng trên tay lên, nhếch môi nói:
“Chìa khóa ở đây.
Muốn lấy nó thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi!”
“Đồ điên!”
Bạch Khởi La với lấy chiếc gậy đánh gôn dựng ở mép tường, quất thật mạnh vào tay nắm cửa.
Tuy nhiên, cánh cửa chỉ rung lên một chút rồi lại trở về dáng vẻ như cũ.
Lưu Bách Thủy càng nhìn lại càng cảm thấy phấn khích.
Xung quanh anh ta toàn là những cô gái yểu điệu, ngu ngốc như heo, nay gặp được Bạch Khởi La tính cách mạnh mẽ, cá tính đến như thế này anh ta quả thực rất thích.
“Vô ích thôi.
Cửa phòng được làm từ loại hợp kim cứng nhất thế giới, tôi đã phải nhờ chuyên gia nước ngoài thiết kế riêng trong vòng một tuần mới xong.
Em nghĩ chỉ dựa vào một chút sức lực nhỏ nhoi như thế này mà cũng đòi thoát khỏi đây cơ à?”
Bạch Khởi La vẫn rất bình tĩnh.
Nếu đã không mở được cửa, vậy thì cô sẽ quay sang đối phó với Lưu Bách Thủy vậy.
Bàn tay Bạch Khởi La vẫn nắm chặt chiếc gậy đánh gôn, lăm lăm chờ đợi thời cơ thích hợp.
Lưu Bách Thủy không dám tấn công trực diện, nếu để cô quật một phát vào người, ắt sẽ bị thương không nhỏ.
Thừa lúc Bạch Khởi La bị dồn vào thế bí, chỉ có thể đứng im trong góc phòng, Lưu Bách Thủy liền lao đến một cách bất ngờ, sau đó giật phăng chiếc gậy đánh gôn trong tay cô, ném mạnh ra bên ngoài.
“Á...!”
Bạch Khởi La bị anh ta kìm chặt trong tay, nhất thời không thể cử động mạnh, trong đầu không ngừng nguyền rủa: “Tiêu Bách Thần đáng chết!”
“Sao vậy? Em không chống cự nữa ư?”
Lưu Bách Thủy trừng mắt nhìn xoáy sâu vào cô, cợt nhả mà nói.
Ưm!
Bạch Khởi La bị bàn tay thô bạo của anh ta siết chặt lấy eo, khó nhọc thở hắt ra từng cơn.
Mặc dù hiện tại cô đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn ngấm thuốc nên sức lực cũng yếu dần.
“Để tôi từ từ thưởng thức mùi vị của em!”
Lưu Bách Thủy cười nhạt đáp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...