“Anh gì ơi, có thể dừng lại chút được không?”
Mạn Hoành Liễu trông thấy Tiêu Bách Thần lên xe chuẩn bị rời đi liền chạy đến bên cạnh, ngập ngừng mà nói.
Anh dừng động tác vặn ga, quay sang hỏi cô:
“Có chuyện gì sao?”
Mạn Hoành Liễu ấp úng mãi mới nói hết câu:
“Chuyện lúc nãy, thực sự cảm ơn anh!”
Tiêu Bách Thần mỉm cười, đoạn phóng xe lao vút đi, không quên buông một câu hờ hững:
“Không có gì!”
Sau cuộc đua xe hỗn loạn vừa xong, tinh thần Tiêu Bách Thần cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Anh đem tấm ảnh cũ kỹ mà Hamansito đưa cho, đem cất vào trong tủ quần áo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Bách Thần dậy từ rất sớm, dùng bữa một cách qua loa, đoạn lên xe tự lái đến Tứ Cảng.
Tiêu Hoàng Long có ý định muốn đi theo nhưng bị anh gạt phăng, chỉ có Bạch Khởi La cố chấp nhảy lên xe, mặc kệ Tiêu Bách Thần đuổi xuống cỡ nào đi chăng nữa.
Đường đến Tứ Cảng cũng rất nhanh, xe băng băng vượt qua đường cao tốc, đi thêm khoảng chừng hơn bốn mươi cây số nữa là đã tới.
Lục Địa Trung vốn là một trung tâm mua sắm khổng lồ, nổi tiếng bậc nhất Ma Cao, doanh thu mỗi năm Lục Địa Trung thu về đã vượt tới con số cả nghìn tỉ.
Mà chủ sở hữu Lục Địa Trung sầm uất này, không phải ai khác là Lưu Thúy Tuấn, một nhà địa chính lớn tầm cỡ quốc gia.
Hamansito và Lưu Thúy Tuấn từng chung nhau đầu tư, xây dựng lên Lục Địa Trung.
Tuy nhiên chỉ vì một vài mâu thuẫn nhỏ, Lưu Thúy Tuấn đã giở trò, đuổi Hamansito ra khỏi Lục Địa Trung, không cho ông ta tiếp tục chung vốn làm ăn với mình nữa.
Hamansito căm tức đến tím gan tím mặt, quyết đòi lại bằng được Lục Địa Trung.
Thế nhưng, vì Lưu Thúy Tuấn có mối quan hệ đặc biệt với chính phủ, do vậy ngang nhiên có thể một tay che trời, vênh váo thách thức Hamansito.
Thế lực của Lưu Thúy Tuấn không phải dạng vừa.
Vì vậy lần này, Tiêu Bách Thần ra mặt giúp Hamansito, âu cũng không phải dễ.
“Nghe nói nhà họ Lưu hôm nay tổ chức một buổi tiệc lớn, kỷ niệm ba mươi năm thành lập Lục Địa Trung thì phải?!”
Bạch Khởi La thông qua những người dân xung quanh đây cũng đã nghe ngóng được một số tin tức có ích, vội quay lại thông báo cho Tiêu Bách Thần.
Anh cầm chai nước cô mua đưa cho, tu một hơi gần hết chai, cười cợt đáp:
“Có quy định gì về khách tham dự hay không?”
Bạch Khởi La gật đầu:
“Khách tới tham dự phải có được giấy mời của ông ta.
Bằng không đừng hòng bước vào!”
Tiêu Bách Thần khẽ ồ lên một tiếng, đoạn ném chai nước vào thùng rác, sau đó cùng Bạch Khởi La lái xe đến trước tòa nhà Lục Địa Trung.
Quả không hổ danh như lời đồn, Địa Trung Hải xứng đáng là khu mua sắm bậc nhất Ma Cao.
Lối kiến trúc ở đây vô cùng sang chảnh, thiết kế riêng biệt theo hình tháp, cao hai mươi tầng, bề rộng hai ngàn mét, mỗi một tầng là một sản phẩm riêng biệt, đa dạng từ mọi nơi trên thế giới.
Điểm đặc biệt thu hút ở đây đó chính là Lục Địa Trung còn có bãi suối nước nóng riêng nằm ngay trong tòa nhà chính, du khách vừa có thể tự do mua sắm, vừa có thể thưởng thức suối nước nóng và các món ăn đặc sản độc nhất vô nhị.
Tiêu Bách Thần chép miệng, tặc lưỡi mà nói:
“Lợi nhuận thu về lớn đến mức này, chả trách gì Hamansito đòi cướp lại cho bằng được!”
Vì hôm nay Lưu Thúy Tuấn tổ chức tiệc lớn nên không mở cửa đón khách mua sắm nữa.
Ngay phía cửa chính, mười gã bảo vệ gương mặt lạnh như tiền đang đứng chắp tay nghiêm chỉnh.
Có khách đến, họ sẽ kiểm tra thiếp mời, sau đó thông qua mới cho vào.
“Khởi La, xem chừng chỗ này không có đường tắt để vào đâu!”
Bạch Khởi La gật đầu.
Sau đó cô nở nụ cười thâm sâu khó lường, kéo Tiêu Bách Thần ra phía sau cửa xe, nhàn nhã mà nói:
“Không có thiếp mời không có nghĩa là chúng ta không thể vào được.”
Tại khu vệ sinh nam...
Róc...rách...
Khịt! Khịt!
Tiếng xả nước ầm ầm bắt đầu vang lên.
Một người đàn ông trung tuổi mở cửa bước ra, không quên đưa tay lau lau cho đỡ ướt.
“Mẹ tiên sư nhà nó.
Ăn phải cái quái gì không biết!”
Ông ta tức mình dậm chân mấy cái xuống nền, không quên nhổ một bãi đờm đục ngầu xuống bồn rửa mặt.
Cạch!
Cánh cửa nhà vệ sinh được đẩy ra, Tiêu Bách Thần trên tay ôm một cốc cà phê còn nóng hổi, ôm bụng gấp gáp bước vào.
“Ui da, đau bụng chết mất!”
Người đàn ông nghe tiếng động, đánh mắt sang nhìn anh.
Thấy anh đem theo cả cốc cà phê vào nhà vệ sinh, cổ họng thấy lờm lợm, liền trề môi khinh thường.
Tiêu Bách Thần bước đến gần ông ta, nghiêng tay cầm ly cà phê, đổ một đường thẳng đứng lên quần.
“Á...!cái thằng nhãi ranh này.
Ôi dời ôi! Mày làm hỏng quần áo của tao rồi!”
Tiêu Bách Thần lập tức làm động tác xin lỗi, đưa tay lau lau quần áo ông ta một cách rối rít.
“Xin lỗi ông, tôi sơ ý quá.
Để tôi giúp ông lau sạch!”
Ông ta càng điên tiết hơn, giơ chân đòi đạp anh một cái, nhưng Tiêu Bách Thần đã nhanh nhẹn lách người sang một bên.
“Tôi không có thời gian đôi co với ông nữa.
Tôi sắp ra quần rồi!”
Nói xong, không để cho ông ta kịp mắng thêm gì nữa, anh lao vào bồn vệ sinh, khóa chặt cửa lại.
Người đàn ông trợn tròn mắt, đưa tay đập đập cánh cửa, quát lớn:
“Nhãi ranh, mày tính vào đấy trốn tao hả? Có mau ra đây không!”
“...!”
“Úi, mẹ kiếp! Thối quá!”
Rầm!!!
Sau khi xác định ông ta đã rời đi, Tiêu Bách Thần mới mở cửa đi ra ngoài.
Đậu hũ thối mà Bạch Khởi La chuẩn bị cho anh quả thực có hiệu quả.
Tiêu Bách Thần rửa tay, đoạn rảo bước ra bên ngoài.
Đến một góc khuất, Bạch Khởi La đã chờ sẵn ở đó, trên tay vẫn còn đang khe phẩy tấm thiếp mời của nhà họ Lưu.
“Thà cô cứ để tôi một đường giải quyết ông ta, có phải nhanh gọn hơn là làm trò mèo kia không?”
Bạch Khởi La lườm anh:
“Anh ấu trĩ một vừa hai phải thôi chứ.
Nếu anh ngang nhiên đi cướp thiếp mời, chẳng phải sẽ đánh động cho nhà họ Lưu rằng có kẻ muốn cướp thiếp mời để trà trộn vào bữa tiệc hay sao?!”
Cách này của Bạch Khởi La cũng rất hay.
Bọn họ lẻn vào nhà vệ sinh, thừa cơ lấy trộm thiếp mời của người khác, độc chiếm luôn làm của mình.
“Từ đã, anh định ăn mặc thế này mà vào luôn à?”
Tiêu Bách Thần khẽ nhướn mày, nhận ra dụng ý của Bạch Khởi La, tức tốc phóng xe một mạch đến cửa hàng thời trang nằm gần cạnh đó.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào hỏi:
“Hoan nghênh quý khách đã ghé thăm cửa hàng.
Quý khách muốn lựa chọn trang phục như thế nào?”
Bạch Khởi La nhìn ngó một lượt, sau đó dịu dàng đáp:
“Phiền cô giúp chúng tôi chọn trang phục dự tiệc!”
“Dạ vâng, anh chị vui lòng chờ một chút!”
Khoảng chừng năm phút sau, nhân viên cửa hàng đem ra hai bộ trang phục cực kỳ lộng lẫy.
Đối với Bạch Khởi La, bộ váy dành riêng cho cô là một chiếc đầm đuôi cá, màu xanh ngọc, cổ váy khoét sâu, để lộ đôi gò bồng đảo trắng mịn, căng tròn, lấp ló như đang khiêu gợi, mời chào.
Phần lưng cũng được khoét một miếng lớn, tấm lưng trần cùng đôi chân thon dài, kiêu hãnh được ôm trọn và tôn dáng một cách hoàn hảo nhất.
Bạch Khởi La đẹp một vẻ đẹp kiêu sa, toàn diện đến nao lòng.
Tiêu Bách Thần trông thấy, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ngơ ngẩn đến dại đi.
“Biến thái!”
Bạch Khởi La không quên đưa mắt lườm anh một cái, tiện miệng mắng luôn.
Tiêu Bách Thần chỉ cười khì khì, sau đó cũng bước vào phòng thay đồ.
Anh khoác một bộ com- lê màu đen lịch lãm, đường nét cắt may kĩ lưỡng tới từng chi tiết.
Mái tóc đen nhánh được vuốt tạo hình gọn gàng, điển trai, anh tuấn mê đắm.
Hai người bọn họ chính là một cặp trai tài, gái sắc hoàn hảo nhất trong hoàn hảo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...