Nhìn gương mặt đê tiện của Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La chỉ muốn nhét luôn cái dép vào miệng anh.
Tiêu Bách Thần cũng đâu phải dạng vừa, con cá béo bở dâng tận miệng, tội gì mà không dám.
Anh đưa tay đẩy mạnh Bạch Khởi La ngã sõng soài ra ghế, ép gương mặt anh tuấn của mình gần sát tới phía cô, nhếch miệng trêu chọc:
“Vì sao tôi lại không dám? Bán thân trả tiền ở nhờ, đây cũng là một ý tưởng tốt, không phải hay sao?”
“E hèm!!!”
Phía ngoài cửa chợt vang lên giọng nói thâm trầm của Tiêu Hoàng Long.
Ông vừa giải quyết xong mọi việc trong giới, tức tốc phi xe về ngay để nghe ngóng tình hình chữa trị của Tiêu Bách Thần, vừa hay được chứng kiến một màn tình chàng ý thiếp mờ ám.
“Biến thái, mau cút ra!”
Bạch Khởi La co chân đạp Tiêu Bách Thần sang một bên, ngượng ngùng gật đầu chào Tiêu Hoàng Long, đoạn xoay người bước nhanh lên lầu.
Ông chậm rãi bước từng bước về phía Tiêu Bách Thần, ánh mắt dò xét nhìn anh từ đầu đến cuối, lại không dám tin mà nhìn lên trên lầu, cười cười hỏi dò:
“Nhanh thế mà đã chiếm được trái tim người đẹp rồi hay sao, thằng nhóc thối tha?”
“Cha! Đàn bà con gái trên đời không thiếu, con dại gì mà động tới nữ nhân đỏng đảnh, ghê gớm thế kia?!”
Tiêu Bách Thần bực bội phản bác.
Nhận ra cha nuôi trở về nhà sớm hơn dự kiến, anh đoán chắc chắn ông đã kiếm chác được một mối làm ăn ngon nghẻ, vậy nên mới cười vui đến thế.
“Ngày mai cha phải bay sang Úc gấp rút.
Làn này, bộ tư lệnh Úc bí mật ra chỉ thị khẩn, bang chúng ta không thể chậm trễ!”
Tiêu Hoàng Long vừa rít điếu thuốc, vừa ngửa cổ nói một lèo.
“Chỉ thị khẩn? Ai mà lại có gan lớn thế nhỉ?”
“Thằng nhóc, con không cần hỏi nhiều.
Lần này cha đi, ít phải một tháng mới trở về được.
Con liệu mà thu xếp, giải quyết ổn thỏa chuyện ở đây.
À, nhớ Triệu Tư Mỗ đã có con riêng, tài năng và thủ đoạn không hề kém cạnh cha hắn.
Con cần phải cẩn thận!”
Sự việc Triệu Tư Mỗ nhận con riêng đã nổi rầm rộ trên các mặt báo mấy ngày hôm nay.
Tiêu Bách Thần đọc được những dòng tin tức đó chỉ cười khẩy.
Chờ anh giải quyết xong mớ hỗn độn rắc rối xung quanh hiện tại, cả Triệu Thị kia đừng hòng hô phong hoán vũ thêm bất kỳ một ngày nào nữa.
Quán bar Bảo Châu...
“Một, hai, ba, lên nào anh em!”
Haha...
“Các em gái, hôm nay anh bao hết toàn bộ quán, với điều kiện tất cả các em phải hầu hạ anh thật chu đáo đấy nhé!”
Lương Chuyên Mạnh vừa cầm chai Wisp, vừa lắc lư nhảy múa theo tiếng nhạc nhộn nhịp trên sàn nhảy, tay còn lại đang không ngừng nắn bóp bờ mông căng mịn sau lố váy mỏng của một cô gái.
“Anh Lương à, người anh hẹn vẫn chưa đến hay sao? Sắp đến chín giờ rồi đó!”
Một người thanh niên ung dung ngồi vắt chéo chân bên cạnh hắn, gương mặt thư sinh, nho nhã, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn ra phía ngoài cửa.
“Mạc Đình Khiêm, cậu quá nôn nóng rồi.
Chúng ta cần phải học tính kiên nhẫn.
Đấy mới là tác phong của một gia tộc quyền quý!”
Mạc Đình Khiêm đưa tay đẩy gọng kính đen trên sống mũi, nhếch miệng cười thâm sâu:
“Haaa, tôi cũng đang muốn nhìn thử xem, anh chàng nổi danh trong lời đồn kia có dáng vẻ như thế nào!”
Hắn vừa mới nói dứt câu, từ phía ngoài cửa quán có một bóng hình cao lớn đẩy cửa bước vào.
Trên người anh mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc trên bung ra, hé mở khuôn ngực đầy đặn, vạm vỡ mà phong lưu.
Gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn bất phàm, tuy nhiên lại bị che mất một mảng bằng chiếc mặt nạ sắt.
“Đến rồi đấy!”
Lương Chuyên Mạnh lạnh lùng đẩy mạnh thiếu nữ như hoa như mộng đang ôm ấp sang bên cạnh, hếch mặt ra hiệu cho Mạc Đình Khiêm cùng nhìn ra phía trước.
Tiêu Bách Thần đưa mắt đảo một vòng xung quanh, trông thấy Lương Chuyên Mạnh đang nở nụ cười khả ố, đánh mắt ra hiệu với mình.
“Cô gái xinh đẹp kia không đi cùng với anh sao?”
Tiêu Bách Thần ngầm hiểu người mà hắn đang nhắc đến chính là Bạch Khởi La, bèn cười cợt mà đáp:
“Xem ra, anh Lương đây rất có hứng thú với em gái của tôi nhỉ?”
Lương Chuyên Mạnh nâng ly rượu lên môi, tu sạch một hơi, đoạn cong môi trả lời:
“À, thì cũng có đôi chút.
Nhưng thôi, việc của cánh đàn ông chúng ta thì để chúng ta tự giải quyết, vậy mới có lý hơn!”
Mạc Đình Khiêm từ đầu tới cuối đều không mở miệng nói gì, chỉ thản nhiên lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của hai người bên cạnh, ý cười ẩn hiện trong đáy mắt.
Tiêu Bách Thần đưa tay đón lấy ly rượu Lương Chuyên Mạnh đưa cho, lắc lắc mấy lần khiến rượu trong ly cũng chóng chánh theo.
“Kìa, anh sợ tôi bỏ độc vào trong ư?”
Lương Chuyên Mạnh không vui nói.
Đoạn, hắn đưa tay chộp lấy ly rượu của anh, tự mình uống cạn sạch, rồi lật úp mặt ly, kênh kiệu nói tiếp:
“Tôi đã uống hết, một giọt cũng không còn.
Giờ thì cậu Tiêu đây đã yên tâm uống với tôi một ly hay chưa?”
Tiêu Bách Thần cũng không do dự, uống cạn sạch ly rượu Lương Chuyên Mạnh đưa cho, hếch mặt nói thẳng:
“Anh hãy vào thẳng việc chính luôn đi.
Anh hẹn tôi ra đây là muốn gì?”
Trước câu hỏi thẳng thắn này của anh, Lương Chuyên Mạnh bèn phá lên cười ha hả, nhún vai mà đứng dậy vươn mình mấy cái.
“Chúng ta không may xảy ra một vài hiểu lầm không đáng có.
Thiết nghĩ, tôi nên xuống nước làm hòa với anh.
Dù sao thì hai chúng ta cũng sẽ còn gặp nhau nhiều lần nữa, tôi cũng không muốn gây thù chuốc oán thêm với anh!”
Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười khẩy.
Muốn làm bạn với anh, đừng hòng!
“Các em, mau lại đây.
Nào, cùng hầu hạ bạn anh cho thật tốt, lát anh sẽ thưởng lớn!”
Vừa nghe tiếng hắn gọi, năm người con gái ăn mặc khiêu gợi, da trắng môi đỏ lập tức chạy ùa vào, thay nhau túm lấy Tiêu Bách Thần mà õng ẹo.
“Anh à, để em hầu hạ anh chu đáo.
Đảm bảo anh sẽ rất thích!”
Những đôi tay mảnh mai, linh hoạt không ngừng luồn lách vào trong ngực áo của Tiêu Bách Thần, tìm tòi khám phá, hòng mong kích thích bản năng đàn ông của anh càng nhanh càng tốt.
Ngay khi có người chạm đến chiếc mặt nạ trên mặt, Tiêu Bách Thần liền hừ lạnh, vô cảm đẩy mạnh đám con gái nhăng nhít kia ngã chúi sang một bên, bực bội mà chấn chỉnh lại quần áo.
“Gu của anh Lương, tôi không có hứng! Xin phép đi trước!”
Tiêu Bách Thần vừa nói, vừa bước nhanh ra phía cửa, một cái liếc nhìn cũng không thèm đếm xỉa.
Mạc Đình Khiêm lúc này mới mở miệng hỏi Lương Chuyên Mạnh:
“Đơn giản thế hay sao?”
Lương Chuyên Mạnh nhún vai, cười khẩy:
“Nào, chúng ta cùng nhau đi xem kịch hay!”
“Mẹ kiếp! Phí cả một đêm của ông!”
Tiêu Bách Thần vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa buông miệng chửi thầm.
Tuy nhiên, đến bây giờ anh mới cảm thấy trong người bỗng dưng xuất hiện một cảm giác khác thường.
Con đường phía trước càng lúc càng trở nên mờ ảo, không thể nhìn thấy rõ.
Tiêu Bách Thần giống như một gã đàn ông say rượu, chếnh choáng bước đi xiêu vẹo trong màn đêm.
Từng cơn đau đầu như búa bổ không ngừng dội xuống khiến anh chỉ muốn nôn mửa.
“Khốn nạn! Dám bỏ thuốc ông.
Lương Chuyên Mạnh, thằng nhãi đáng chết!”
------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...