Hơi nước nóng bốc lên, ướt đẫm cả kính treo trong nhà tắm.
Tiêu Bách Thần ôm chặt lấy eo Bạch Khởi La, ánh mắt lộ rõ ham muốn cháy bỏng.
Cô trừng mắt nhìn anh, dí điện thoại vào mặt Tiêu Bách Thần:
“Tôi đưa điện thoại cho anh, biết đâu có chuyện quan trọng!”
“Cô bắt đầu quan tâm tôi từ khi nào vậy?”
Tiêu Bách Thần hỏi ngược lại.
Bạch Khởi La không muốn tranh cãi thêm với anh, đưa tay đẩy mạnh Tiêu Bách Thần, sau đó xoay lưng chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, dục vọng trong người Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn cháy bỏng.
Anh đè cô lên tường, trực tiếp áp môi mình lên môi cô.
Cơ thể Bạch Khởi La hoàn toàn mềm nhũn.
Dưới sự công kích lúc mạnh mẽ, lúc mềm mại của anh, cô chống cự trong vô ích.
Chiếc váy hoa nhanh chóng bị kéo xuống trễ ngực, khuôn ngực đầy đặn, mềm mại lồ lộ ra trước mắt Tiêu Bách Thần.
Anh tham lam đưa tay bóp lấy nó, sau đó há miệng ngoạm chặt, thỏa sức cắn mút.
Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng chuyển động xung quanh nhũ hoa của Bạch Khởi La, khiến cô cong người, ưỡn ngực ra phía trước.
“Dừng...dừng lại đi!”
Giọng nói chống cự yếu ớt của Bạch Khởi La càng khiến Tiêu Bách Thần thêm hứng thú.
Anh kéo mạnh chiếc váy của cô, ném xuống đất, bàn tay không yên vị bắt đầu lần mò xuống bên dưới.
Dưới làn hơi nước ấm áp, ấm ướt, hai người dính chặt lấy nhau, cơ thể cuốn dính, la hét đến đỏ mặt tía tai.
Khoảng chừng gần một tiếng sau, Tiêu Bách Thần mới chịu để cô rời đi.
Khóe miệng anh nở một nụ cười mãn nguyện!
Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên liên tục.
Tiêu Bách Thần lướt nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, trong lòng có chút chấn động.
“Cô Triệu?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó có tiếng thở dài vọng lại.
“Xin chào anh Cố.
Tôi là Triệu Hinh.
Cảm ơn anh về sự giúp đỡ lần trước!”
Tiêu Bách Thần nhẹ nhàng đáp:
“Không có gì.
Cô gọi cho tôi để hỏi về cái chết của mẹ cô, có đúng hay không?”
Triệu Hinh không đáp.
Tiêu Bách Thần trực tiếp nói thẳng:
“Về mất mát của cô, thành thật xin chia buồn.
Nhưng tôi phải khẳng định một điều, cái chết của mẹ cô không liên quan đến Cố Trường Lục tôi cùng tập đoàn Long Thế!”
Triệu Hinh cúp máy, đôi mắt vẫn đỏ hoe.
Người đến viếng tang càng lúc càng đông.
Cánh báo chí vẫn không ngừng đưa tin về cái chết kỳ lạ của Mã Hoa, gần như đứng đầu trang tin xã hội.
A Hào đã tiến hành khai thác vàng tại Mã Phiêu.
Theo tin tức truyền về, số vàng buổi đầu đem lên được đã đạt mốc hai mươi sáu ki- lô- gam.
Các cổ đông trong tập đoàn Long Thế vô cùng hài lòng.
Lần này, chắc chắn lượng vàng tiêu thụ của Long Thế sẽ vượt xa Triệu Thị.
Tiêu Bách Thần soi mình trong gương, vuốt lại khuôn mặt của mình.
Ngồi dưới ghế là Gia Huy, anh ung dung bình thản nhìn anh họ của mình, bàn tay lắc lư ly rượu nồng:
“Anh nghĩ sao về nhà họ Triệu?”
Tiêu Bách Thần cười khẩy:
“Ngày mai anh sẽ đích thân đi viếng.
Đã đến lúc, Triệu Tư Mỗ cần biết sự thật con rể của lão đã đội mồ sống dậy rồi!”
.......!
Hôm nay, thi thể Mã Hoa sẽ được đem đi hỏa thiêu.
Từ phía ngoài cổng biệt thự, một đoàn xe sang gồm mười chiếc bóng loáng, nối đuôi nhau thành một hàng dài, cùng đi vào bên trong thủ phủ nhà họ Triệu.
Triệu Đình Khiêm cùng Liễu Mai, mẹ hắn cũng có mặt ở đó.
Bề ngoài tỏ ra thương tiếc, xót xa, nhưng thâm tâm đang há miệng hả hê cười không ngớt.
“Cha, còn vị khách nào chưa đến viếng hay sao?”
Triệu Hinh nhìn đoàn xe sang trước mặt, quay lại hỏi Triệu Tư Mỗ.
Đám quan khách cũng ngơ ngác nhìn về phía trước, kẻ nào kẻ nấy đều tò mò vô cùng.
Chiếc xe đầu tiên mở cửa, một vệ sĩ toàn thân mặc áo vest đen, đeo kính râm ung dung bước xuống, đứng chắn bên hông.
Tiếp sau đó, một loạt vệ sĩ khác cũng xuống xe, đứng nghiêm trang, gương mặt không bộ lộ một chút cảm xúc nào khác thường khác.
.
Truyện Lịch Sử
“Những kẻ kia là...”
Nhìn tác phong của vệ sĩ, người ta có thể đoán ra được vai vế của chủ nhân bọn họ.
Chắc chắn thân phận của người này không phải dạng tầm thường dễ chọc.
Tô Thạc Hiên khoanh tay trước ngực, thì thầm vào tai Triệu Hinh:
“Hinh Hinh, cha em cũng không biết kẻ kia là ai à?”
Triệu Hinh cắn cắn môi, lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía đoàn xe hạng sang.
Cánh nhà báo được thể thi nhau chụp lấy chụp để, hiếm có một đoàn viếng nào lại phô trương, hoa mỹ đến như thế.
Cánh cửa xe Lanrover thượng đẳng ở ngau chính giữa được mở ra.
Một chàng trai trẻ anh tuấn bất phàm ung dung bước xuống.
Anh mặc bộ vest sang trọng bậc nhất, được cắt may tỉ mỉ từ nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Mỹ.
Dáng dấp đĩnh đạc, phong thái cao lãnh ngút trời, gương mặt anh tuấn không có lấy bất kỳ một góc chết nào, khóe môi cong nhẹ,...!
Quả là một người có tầm cỡ lớn!
Ngay khi anh đưa tay tháo chiếc kính đen xuống, toàn bộ người nhà họ Triệu đều há hốc miệng sửng sốt đến tột đỉnh.
Triệu Tư Mỗ trợn ngược mắt, không tin vào những gì nắt mình nhìn thấy.
“Tư...Tư Kiệt?”
Triệu Hinh cũng bất ngờ không kém.
Cô ta há hốc miệng, hết nhìn Tiêu Bách Thần lại quay sang nhìn Tô Thạc Hiên, thấy hắn cũng chết trân tại chỗ.
Nhìn vẻ mặt kinh thiên động địa này của chúng, Tiêu Bách Thần vô cũng thích thú.
Đám vệ sĩ đứng gọn sang hai bên, Tiêu Bách Thần cao lãnh rẽ người bước vào.
“Xin chào! Triệu tiên sinh, chia buồn cùng ông và gia quyến!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...