Thiếu niên kia lớn lên cực kỳ đẹp, cùng Mặc Huyền Phỉ nhưng thật ra có vài phần tương tự, chỉ là một phần ánh mắt có điểm không kềm chế được, thời điểm hoàng đế cùng hắn nói chuyện, lông mày của hắn cũng là nhíu chặt. Người mặc cẩm y màu bạc, nhưng vạt áo lại hơi rộng mở, lộ ra bên trong áo lót trắng như tuyết, so sánh với đại yến này phía trên người quần áo chỉnh tề (của mọi người), hiện lên ý tùy lược (ý là Thái tử ăn mặc đơn giản, tuỳ hứng).
Dáng ngồi của hắn nhàn tản, trong tay nắm chén rượu lưu li, yến hội còn chưa bắt đầu, cũng đã uống không ít, đôi mắt hắn hiện lên mê ly, nhưng vẫn có tia sắc bén.
Ánh mắt đầu tiên, Quân Vô Tà cảm thấy Thái tử này có chút không thích hợp, nàng không nói gì thêm, chỉ là ở chính vị trí của mình ngồi xuống.
Ở một bên sườn khác của hoàng đế, Mặc Huyền Phỉ ngồi ngay ngắn ở đó, so sánh cùng quần áo không chỉnh tề của Thái tử, trên khóe môi treo lên nụ cười nhạt làm Mặc Huyền Phỉ khí chất lập tức tăng lên. Bạch Vân Tiên một thân bạch y ngồi ở bên người hắn, khí chất phiêu nhiên, hai người cùng nhau ngồi dựa, tựa như Kim Đồng Ngọc Nữ, rất tương xứng.
Cũng không biết là cố ý hay là vô tâm, vị trí của Thái tử cùng vị trí của Mặc Huyền Phỉ vừa vặn là ở ngay hai bên tả hữu của hoàng thượng, từ hai sườn đại điện nhìn lại, hình thành cực kỳ đối lập.
Trong điện đàn sáo âm nhạc vang lên, hoàng đế nâng chén mời chúng thần đối ẩm, Mặc Huyền Phỉ thuận theo đứng dậy, mở miệng đó là đối huynh trưởng chúc mừng cùng đối mọi người lòng biết ơn, một phen xuống dưới, đem theo thái độ kính cẩn nghe, suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng thật ra đêm nay vai chính chính quy, Thái tử —— Mặc Thiển Uyên, vẫn luôn ngồi ở trên vị trí, buồn không hé răng nhìn phụ thân cùng đệ đệ diễn.
"Thiển Uyên, hôm nay sinh nhật ngươi, nhớ lúc ngươi mới sinh ra thật là muôn phần hung hiểm, nếu không có tiểu vương gia Quân Cố cứu giúp, mẫu hậu ngươi cùng ngươi đã có thể nguy hiểm. Hôm nay Lân Vương cùng Quân Khanh tiểu vương gia, còn có Vô Tà đều tới, ngươi cũng mượn cơ hội kính bọn họ một ly." Hoàng đế cười quay đầu đối Mặc Thiển Uyên vẫn luôn không có hé răng dặn dò vài câu.
Mặc Thiển Uyên nhăn mày càng sâu, hắn suy nghĩ một hồi lâu, bưng chén rượu đứng dậy, bước đi có chút không vững, tựa hồ đã say.
Bộ dáng kia, xem đến không ít đại thần âm thầm lắc đầu.
Trữ quân ngu ngốc như thế, thật sự làm người không xem trọng.
Mặc Thiển Uyên bước chân không vững đi đến trước bàn ba người tổ tôn Quân gia, đôi tay nắm chén rượu, "Đa tạ Lân Vương phủ ân cứu mạng." Nói xong, còn không đợi Quân Tiển đáp lại, hắn đã đột nhiên ngửa đầu, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Động tác của hắn có chút mãnh, thân ảnh không tránh khỏi hốt hoảng một chút, chợt ngã về phía trước bàn.
Quân Tiển tay mắt lanh lẹ đem hắn nâng dậy, ập vào trước mặt mùi rượu dày đặc, làm Quân Tiển âm thầm thở dài.
"Xin lỗi." Mặc Thiển Uyên đứng thẳng thân mình, chau mày, đỡ đầu nói hai câu, liền xoay người trở về, từ đó về sau lại không có bất luận cái thanh âm gì.
Quân Vô Tà âm thầm nhìn Mặc Thiển Uyên, đen nhánh con ngươi hơi hiện lên một tia tìm kiếm.
"Miêu!" Mèo kêu mỏng manh từ dưới ống tay áo của Quân Vô Tà truyền đến.
Lúc trước khi tiến vào Lâm Uyên Điện, Quân Vô Tà đem mèo đen giấu ở trong tay áo to rộng, cũng may mèo đen thể tích rất nhỏ, không người phát giác.
Chủ nhân, người nọ trên người có cái gì đó!
Tiểu hắc miêu khứu giác không phải người bình thường có thể so, trên người Mặc Thiển Uyên một thân mùi rượu, nó ngửi thấy được một ít đồ không tốt.
"Ân." Quân Vô Tà án binh bất động ngồi ở tại chỗ, khứu giác nàng sở dĩ so người bình thường nhanh nhạy, là bởi vì nàng cùng tiểu hắc miêu linh hồn tương hệ, đây vốn là cách làm của người ở nơi kiếp trước, lại làm khứu giác của nàng tăng lên vài lần, tuy rằng còn so không được với cái mũi linh của tiểu hắc miêu, nhưng cũng đã có thể ngửi ra khí vị mà người bình thường ngửi không đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...